Chia tay đi, càng sớm càng tốt! - Chương 1
01.
Nửa tháng trước đám cưới, tôi bắt quả tang Tạ Thần ngoại tình ngay tại trận.
Lúc đó, tôi đang loay hoay chọn váy cưới, đã đi qua mấy cửa hàng nhưng vẫn chưa ưng ý.
Lướt mạng thấy một cửa hàng ở phía bắc thành phố có mẫu váy mình thích, tôi liền bắt xe đến đó thử.
Vậy mà vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn qua lớp kính của tiệm váy cưới, tôi lại thấy Tạ Thần, người đáng lẽ đang đi công tác đang thân mật ôm eo một cô gái ăn mặc hở hang, cùng nhau bước ra từ khách sạn đối diện.
Trong chớp mắt, chiếc váy cưới mà tôi từng rất hài lòng bỗng trở nên khó chịu đến lạ.
Ngay lúc tôi nhìn thấy hắn, cô gái kia nói gì đó, khiến hắn cười một cách dâm đãng rồi cúi xuống hôn lên cổ cô ta.
Hôn xong, hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt tôi.
Hắn đơ ra vài giây, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó thì chết lặng.
Hốt hoảng rụt tay về khỏi eo cô gái, hắn vội vàng chạy về phía tôi.
Vừa bước vào cửa, hắn đã bắt đầu viện cớ:
“Lâm Ngữ, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu. Cô ấy là khách hàng của anh, bọn anh chỉ đơn thuần bàn chuyện hợp đồng thôi.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên trong đời tôi bắt gặp vị hôn phu ngoại tình, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng tôi phải công nhận khả năng nói dối của Tạ Thần cũng không tệ.
Không cần nói đâu xa, thử hỏi xem có ai “bàn hợp đồng” mà lại ôm eo nhau đi ra từ khách sạn lúc sáng sớm, thậm chí còn ôm hôn giữa thanh thiên bạch nhật như thế không?
Thấy tôi im lặng, hắn định vươn tay kéo tôi lại.
Tôi lùi nhanh hai bước, tránh xa hắn:
“Đừng có động vào tôi, ghê tởm.”
Nói xong, tôi quay vào phòng thay đồ, cởi bỏ chiếc váy cưới trên người.
Buồn cười thật.
Thay đồ xong đi ra, tôi thấy Tạ Thần vẫn còn đứng đó cố gắng biện minh:
“Lâm Ngữ, anh thề, anh với cô ấy thực sự không có gì cả…”
Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Tạ Thần, tôi chỉ hơi sững người một chút thôi, chứ không phải ngu ngốc. Mùi nước hoa trên người anh sắp bám vào da thịt luôn rồi đấy.”
Nghĩ một lúc, tôi dứt khoát tuyên bố:
“Hủy hôn. Chúng ta chấm dứt tại đây.”
Tạ Thần: “……”
02
Trên đường về nhà, tôi đã nghĩ qua, chắc chắn ba mẹ tôi sẽ rất tức giận khi biết tôi muốn hủy hôn.
Dù sao thì, đám cưới giữa tôi và Tạ Thần cũng chỉ còn nửa tháng nữa là diễn ra, thiệp mời đã gửi đi hết rồi.
Ba mẹ tôi luôn trọng nam khinh nữ, lại còn vô cùng sĩ diện.
Vào lúc này mà tôi đòi hủy hôn, bọn họ chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nổi.
Nhưng tôi không ngờ rằng, khi biết tin tôi muốn hủy hôn, ba mẹ tôi không chỉ tức giận mà còn giận đến mức bùng nổ.
Hơn nữa, cơn giận của họ không nhắm vào Tạ Thần, mà lại đổ hết lên đầu tôi.
Vừa mới mở miệng nói muốn hủy hôn, ba tôi lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, giận dữ quát:
“Lâm Ngữ, con bị điên rồi à?”
Tôi nói với ông lý do, rằng Tạ Thần đã ngoại tình.
Nhưng ba tôi chẳng thèm nghe tôi giải thích, ông càng tức giận hơn, nghiêm giọng mắng:
“Lâm Ngữ, khi trước là con tự mình đồng ý qua lại với Tạ Thần, nói muốn kết hôn cũng là con. Trước khi yêu đương, con không tìm hiểu kỹ nhân phẩm của nó, bây giờ ngày cưới đã định, thiệp mời cũng đã phát hết, con lại muốn hủy hôn? Con có biết làm vậy là khiến ba mẹ mất hết mặt mũi không?”
Mắng xong, ông còn dằn mạnh từng chữ:
“Ba và mẹ con không thể chịu được nỗi nhục này. Đám cưới này, con phải cưới thì cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới! Nếu không, người thân họ hàng sẽ nghĩ thế nào về ba mẹ đây?”
Tôi quay sang nhìn mẹ mình.
Thái độ của bà dù không mạnh mẽ như ba, cũng không mắng tôi, nhưng thực chất vẫn là cùng một ý.
Bà hỏi tôi:
“Tiểu Ngữ, có khi nào con nhìn nhầm không?”
Trầm ngâm giây lát, bà tiếp tục:
“Con và Tạ Thần yêu nhau hơn ba năm, con phải hiểu rõ nhân phẩm của nó chứ. Hơn nữa, mẹ với mẹ nó quen biết đã nhiều năm, cũng coi như nhìn nó lớn lên. Đứa trẻ đó vẫn luôn nhã nhặn lễ độ, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hai đứa có hiểu lầm gì thì sớm nói rõ với nhau, đừng vì một chút gió thổi cỏ lay mà tùy tiện đòi hủy hôn.”
Mẹ tôi nói rất nhiều, nhưng nội dung cốt lõi chỉ có một: Đám cưới này, không thể hủy.
Những lời sau đó của bà, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để nghe. Trong lòng chỉ âm thầm suy nghĩ cách hủy hôn.
Nhưng, có một điều mẹ tôi nói là đúng.
Tôi và Tạ Thần đã yêu nhau hơn ba năm.
Từ năm tôi hai mươi lăm tuổi, đến nay đã hai mươi tám.
Hai nhà chúng tôi sống gần nhau, mẹ tôi và mẹ hắn là bạn đánh bài.
Tôi và Tạ Thần quen biết từ nhỏ, hắn hơn tôi một tuổi, nhưng ngày đó chúng tôi không thân thiết lắm.
Vì mỗi lần mẹ tôi ra ngoài đánh bài, bà đều không dẫn tôi theo. Những năm đó, tôi phải ở nhà cùng bà nội chăm sóc em trai.
Tôi và Tạ Thần bắt đầu quen thân hơn từ năm tôi tốt nghiệp đại học, đi làm được một năm.
Có lần, mẹ tôi và mẹ hắn lại rủ nhau đánh bài, chơi xong thì nổi hứng rủ thêm mấy người bạn đi hát karaoke.
Chơi đến khuya, lại còn uống chút rượu, mẹ tôi gọi tôi đến đón bà.
Lúc tôi đến nơi, tình cờ gặp Tạ Thần cũng có mặt ở đó.
Mẹ tôi vẫn đang hát dở, bảo tôi chờ một lát.
Thấy tôi ngồi một mình trong góc, Tạ Thần bước tới bắt chuyện với tôi, rồi chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng chúng tôi cũng nhắn tin trò chuyện trên WeChat.
Vài tháng sau, Tạ Thần bắt đầu chủ động hẹn tôi đi ăn, đi dạo.
Số lần gặp gỡ càng nhiều, tôi cũng dần nhận ra, hắn muốn theo đuổi tôi.
Hồi ấy, ấn tượng của tôi về hắn cũng không tệ.
Hắn trông nhã nhặn, nói chuyện hài hước, cũng khá lễ độ.
Hơn nữa, hắn rất biết cách quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Có lẽ là từ miệng mẹ hắn mà biết được mẹ tôi trọng nam khinh nữ, nên mỗi khi trò chuyện với tôi, hắn đều cố tình tỏ ra bảo vệ con gái, điều này khiến tôi có cảm tình với hắn hơn rất nhiều.
Vì vậy, sau một năm qua lại, khi Tạ Thần tỏ tình với tôi, nói rằng hắn thích tôi, tôi không lưỡng lự mà đồng ý.
Sau khi ở bên nhau, chúng tôi cũng rất hòa hợp. Hắn là người có tâm trạng ổn định, kiên nhẫn, đối xử với tôi cũng rất tốt.
Yêu nhau hơn hai năm, chúng tôi thuận theo lẽ tự nhiên mà đính hôn.
Sính lễ cũng theo phong tục chung ở thành phố A, tổng cộng là mười tám vạn tám.
Nhà ở đã được bố mẹ Tạ Thần mua sẵn từ khi hắn vừa tốt nghiệp không bao lâu.
Hắn cũng hứa, sau khi kết hôn sẽ thêm tên tôi vào giấy tờ nhà, cả hai cùng gánh khoản vay mua nhà.
Bố mẹ hắn cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Nếu không có chuyện hôm nay, tôi và hắn chắc chắn sẽ tiến tới hôn nhân một cách thuận lợi.
Nhưng với những gì đã xảy ra, hôn lễ này chắc chắn không thể tiếp tục được nữa.
03
Tôi thật không ngờ, chặng đường hủy hôn của mình, cửa ải đầu tiên lại bị chính ba mẹ chặn đứng.
Mẹ tôi thấy tôi thái độ kiên quyết, có lẽ muốn xoa dịu tình hình, bèn nói:
“Tiểu Ngữ, con đừng vội nóng nảy. Để mẹ hỏi thăm Tạ phu nhân xem chuyện này rốt cuộc là sao đã. Lỡ đâu chỉ là hiểu lầm thôi thì sao? Mắt thấy cũng chưa chắc là thật.”
Dù sao thì tôi cũng quyết tâm hủy hôn, chẳng có gì phải bàn nữa.
Thế nên, tôi cũng mặc kệ mẹ đi hỏi, còn mình thì trở về phòng, nhắn tin xin lỗi bạn bè, bảo họ nửa tháng sau không cần đến dự hôn lễ của tôi nữa.
Mất cả nửa ngày, sau khi tôi nhắn tin cho bạn bè xong, mẹ tôi cũng đã nói chuyện với Tạ phu nhân xong xuôi.
Bà gõ cửa phòng tôi, nét mặt đầy vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Hồi lâu sau, bà hơi do dự mở miệng:
“Tiểu Ngữ, đúng là hiểu lầm thôi. Tạ Thần không có ngoại tình. Người con nhìn thấy không phải là tiểu tam của nó. Hôm qua, nó uống say với bạn bè, mấy đứa bạn hồ đồ của nó gọi vài cô gái không đứng đắn đến. Tạ Thần vì quá chén, nên mới vô tình đưa cô ta đi.”
Tôi hiểu rồi.
Tôi thẳng thừng nói:
“Mẹ, mẹ cứ nói thẳng là hắn mua vui với gái làng chơi đi cho rồi.”
Mẹ tôi nghẹn họng, có vẻ bị tôi làm cho sượng mặt:
“Lâm Ngữ, sao con lại ăn nói khó nghe như thế? Tạ Thần đã nói rồi, hai người bọn họ trong sạch, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hơn nữa, người kia không phải do Tạ Thần gọi tới, hắn chỉ là uống hơi nhiều thôi mà.”
Tôi kinh ngạc:
“Chỉ là… thôi mà?”
Mẹ tôi gật đầu:
“Tạ Thần với mấy cô gái đó chẳng có tình cảm gì, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Với lại, dù có thật sự xảy ra đi nữa, thì hai người họ cũng không có tình cảm, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa con và Tạ Thần. Con không cần phải vì chuyện cỏn con này mà đòi hủy hôn.”
Tôi bật cười, hỏi ngược lại bà:
“Sao? Ý mẹ là nếu có người đi vệ sinh lên đầu mẹ, mẹ còn phải phân biệt xem đó là phân khô hay phân lỏng à?”
Mẹ tôi: “……”
Có lẽ bà bị cách ví von này làm cho buồn nôn, nên một lúc lâu cũng không nói gì.
Đúng lúc tôi tưởng bà đã chịu đồng ý để tôi hủy hôn, thì bà lại như ba tôi, mạnh mẽ tuyên bố:
“Không quan trọng thế nào, thiệp mời cưới của con và Tạ Thần đã phát ra hết rồi, đám cưới này không thể hủy. Ba mẹ không thể chịu mất mặt được.
Hơn nữa, những năm qua, ba mẹ đã giúp không ít người, chính là chờ con và Tạ Thần kết hôn, để họ hồi đáp nhân tình. Nếu bây giờ con không kết hôn, vậy thì ba mẹ biết đến bao giờ mới lấy lại được những khoản đó đây?”
Bà dừng lại vài giây, rồi nói thêm một câu hết sức vô lý:
“Cho dù con cưới Tạ Thần rồi sau đó ly hôn, mẹ cũng mặc kệ.”
Tôi tức đến mức trợn mắt:
“Mẹ, mẹ nghĩ sao thế? Mẹ cho rằng trên tay con có thêm một tờ giấy ly hôn thì sẽ giúp con thuận lợi hơn khi đi xin việc, hay là giúp nhà ta nở mày nở mặt?”
Mẹ tôi: “……”
Nhưng bà không quan tâm.
Bà kiên quyết tuyên bố rằng nếu tôi dám hủy hôn, bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với tôi.
Bà còn ra sức nhồi nhét vào đầu tôi:
“Nhà nào mà chẳng có vấn đề này kia. Con xem ba con đó, tính nóng nảy, chuyện trong nhà chẳng bao giờ chịu lo, uống rượu vào thì suốt ngày càu nhàu không có gì vừa ý. Mẹ vẫn ở bên ông ấy suốt mấy chục năm đó thôi.
Tạ Thần vừa gọi điện cho mẹ, đã xin lỗi rồi, còn cam đoan sẽ không có lần sau. Con đừng có mà không biết điều, chuyện nhỏ mà cũng làm ầm lên.”
Tôi cạn lời.
Tôi biết mẹ tôi vốn không thích tôi.
Những năm qua, em trai tôi chẳng cần làm gì cũng luôn được bà treo trên miệng mà khen ngợi:
“Con trai của mẹ giỏi quá, chăm chỉ quá.”