Chị, Mau Dậy Đi Làm! - Chương 3
10
Tôi ở trên quan sát, Chu Chấn ở dưới theo dõi.
Không lâu sau, hắn quay lại.
“Đi rồi?”
Hắn châm điếu thuốc, đưa tôi một điếu:
“Không, đang lái thử xe, chắc là chốt đơn được.”
Chúng tôi ngồi trong văn phòng, làn khói thuốc lượn lờ.
“Nhưng mà đơn này ngon thật, trả góp 0 đồng, vay 5 năm. Chị em đúng là có vận may.”
Tôi không rành lắm về các cửa hàng 4S, chỉ quan tâm đến phần trăm hoa hồng.
“Khoảng 3.000 tệ, cộng thêm tiền thưởng và phụ kiện nữa thì gần 4.000.”
Tôi cứ thế ngồi trong cửa hàng của Chu Chấn cả buổi chiều.
Cuối cùng cũng chốt đơn.
Khi Chu Chấn dẫn chị tôi lên văn phòng ký hợp đồng, chị vừa thấy tôi liền ngạc nhiên:
“Sao em ở đây?”
Tôi nhún vai:
“Chị tưởng em vừa đến chắc? Em ở đây suốt đấy.”
“Em theo dõi chị!” Chị tức tối trừng mắt lườm tôi, rồi lờ tôi đi, quay sang hỏi Chu Chấn:
“Chu tổng, khách hàng muốn tặng thêm một cái nồi cơm điện.”
Chu Chấn ký tên:
“Nói với Chung Long một tiếng là được.”
“Vâng.”
Chị cầm tài liệu, khí thế hiên ngang bước đi.
Cái đuôi kiêu ngạo vểnh tận trời.
Tôi bật cười, gọi điện cho mẹ:
“Mẹ, chiều nay mình ra ngoài ăn đi, gọi cả chị nữa, nhưng đừng nói với chị là con cũng đi.”
11
Tôi đặt một nhà hàng, nhờ nhân viên trang trí một chút, còn treo một băng rôn lớn: “Chúc mừng Vệ Giai Dao ký được đơn hàng đầu tiên!” Thêm vài chi tiết trang trí nữa, nhìn rất hoành tráng.
Tôi đến sớm, từ xa đã nghe tiếng chị khoe khoang với ba mẹ.
Vừa vào cửa, thấy tôi, chị lại ngạc nhiên:
“Sao em lại ở đây?”
Tôi nhướn mày:
“Em đến trả tiền chứ sao.”
“Giỏi quá nhỉ.” Chị trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó liếc quanh nhà hàng, rồi ngồi xuống, làm bộ làm tịch:
“Hừm, thôi, không so đo với em.”
Khóe miệng chị nhịn cười không nổi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, cầm điện thoại lên:
“Ơ, sao món ăn còn chưa lên vậy? Chị phải ăn nhanh còn trả lời tin nhắn, cũng phải giúp người ta xem xe trao đổi nữa.”
Mẹ ngồi cạnh chị, cười hiền:
“Ôi trời, ăn bữa cơm nhanh thôi mà, đâu có mất nhiều thời gian đâu.”
Ba lại rất nghiêm túc:
“Hôm nay là bữa tiệc gia đình chúc mừng con, mong rằng sau này con ngày càng tốt hơn.”
Chị tỏ vẻ ngại ngùng, bĩu môi:
“Biết rồi… Chuyện nhỏ xíu thế này có gì mà ăn mừng chứ.”
Tôi kéo dây, bắn pháo giấy đã chuẩn bị trước, nhìn chị cười nói:
“Chúc mừng nha.”
Giấy màu bay tung tóe dính đầy người chị. Chị đặt điện thoại xuống, hối thúc:
“Thôi ăn nhanh đi, bày vẽ mấy thứ này làm gì!”
Mọi người phá lên cười, mẹ vạch trần chị ngay:
“Ngại quá à.”
Chị đỏ bừng mặt:
“Ai ngại chứ? Chị nói rồi mà, nếu chị muốn bán, chắc chắn bán được!”
Mẹ cười tươi:
“Đúng rồi, sau này mỗi ngày bán một chiếc nha!”
Chị chun mũi:
“Đâu giỏi đến mức đó đâu.”
Ba cũng hứng khởi góp lời:
“Một ngày một chiếc gì chứ! Phải hai chiếc!”
Bữa cơm tràn ngập tiếng cười.
12
Trên đường về, ba mẹ đi phía trước, tôi và chị đi phía sau.
Tôi chủ động bắt chuyện:
“Thích nghi được chưa?”
Chị hừ một tiếng:
“Cũng bình thường.”
“Cảm giác thế nào?”
“Đừng nói chuyện với chị kiểu người lớn hỏi han con nít như vậy.”
Tôi bật cười:
“Vậy chị muốn em hỏi thế nào? Đi làm có vui không?”
Chị trừng tôi, thở dài:
“Mệt, mệt chết đi được. Lúc nãy còn có tinh thần, giờ đi đường cũng muốn gục luôn rồi.”
“Vậy em cõng chị nhé?”
“Thôi đi.” Chị xoa mắt, giọng có chút buồn ngủ: “Em cũng đi làm cả ngày rồi còn gì.”
“Em bảo họ ứng trước lương cho chị rồi.”
Chị tỉnh hẳn, nhìn tôi đầy mong đợi:
“Vậy em mở lại thẻ ngân hàng cho chị đi.”
“Chị vượt qua Mã Kiều đi rồi tính.”
“Vệ Nghiên, em muốn chết à?”
“Em muốn sống, Vệ Giai Dao.”
“Biến!”
Những ngày gần đây, tôi ở lại nhà chị ngủ qua đêm.
Vừa mở cửa ra, Tống Cảnh đã ngồi sẵn trong phòng khách.
12
Tôi và ba mẹ đồng loạt nhìn về phía chị.
Chị mặt không cảm xúc, giọng lạnh tanh:
“Ra ngoài.”
Tống Cảnh hoàn toàn sững sờ, rõ ràng không ngờ cả nhà tôi đều có mặt. Hắn lúng túng đến mức không biết phải để tay vào đâu.
Ba bước lên trước, mặt tối sầm:
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Hai người họ đi ra ngoài.
Mẹ nắm chặt tay chị, tôi dựa vào sofa, hỏi thẳng:
“Chị định khi nào làm thủ tục ly hôn?”
“Tháng sau đi.”
Tôi suýt nữa chửi thề, nhưng chị lại rất thản nhiên:
“Ngày mai chị còn phải đi làm, tháng này chị nghỉ hết phép rồi, xin nghỉ sẽ bị trừ lương.”
“…”
Lời của một nhân viên gương mẫu, không thể phản bác được.
Lúc này, ba lôi Tống Cảnh quay lại.
Mặt hắn bầm tím, chị nhìn lướt qua rồi chỉ thản nhiên nói một câu:
“Mệt rồi, tôi lên nghỉ trước.”
Tống Cảnh lập tức nhào đến kéo tay chị, nhưng bị chị hất ra.
“Anh sai rồi, Dao Dao.” Hắn rơi nước mắt, tự vả vào mặt mình:
“Anh đúng là khốn nạn, anh sai rồi, anh có lỗi với em!”
“Anh đã cắt đứt với cô ta, từ giờ chúng ta sống tốt lại được không?”
“Em muốn đánh anh, mắng anh cũng được, hôm nay anh về chỉ để xin em tha thứ. Là do anh không kiềm chế được bản thân, đã làm những chuyện tồi tệ đó…”
Tôi nghe mà muốn cười.
Chị vẫn giữ khuôn mặt vô cảm:
“Ngày 1 tháng sau, làm thủ tục ly hôn.”
Cuối cùng cũng bình thường lại rồi!
Tống Cảnh quỳ xuống:
“Lúc đầu anh chỉ xem cô ấy như em gái, anh không ngờ cô ấy lại… Khi đó anh thực sự không biết phải làm sao, anh muốn nói với em, nhưng anh biết em chắc chắn không chấp nhận được. Anh định nói rõ với cô ấy, nhưng hôm đó lại uống say…”
Chị thở dài một hơi:
“Mọi người lên tầng đi, để tôi nói chuyện với anh ta.”
Mẹ do dự, tôi nhỏ giọng nhắc:
“Đi thôi.”
Chuyện này chủ yếu là do chị quyết định, có mặt hay không cũng không thay đổi được gì.
Trên tầng vẫn nghe rõ tiếng vọng lại.
Ba người chúng tôi đứng ở cầu thang nhìn xuống.
Chị ngồi phịch xuống sofa, giọng điệu chán chường:
“Anh muốn thế nào, nói đi.”
“Dao Dao, anh chỉ muốn em tha thứ cho anh. Anh thực sự biết lỗi rồi, mấy tháng qua ngày nào anh cũng hối hận, ngày nào cũng nghĩ về em, lo lắng không biết em sống thế nào. Mấy tháng qua anh không về, là vì đang dứt khoát với cô ấy, từ nay sẽ không còn liên quan gì nữa.”
“Nếu em không tin, đây, điện thoại anh đây, em cứ xem thoải mái.”
Chị bóp trán, mệt mỏi đáp:
“Không có sức xem.”
“Anh thực sự đã thay đổi rồi, em muốn đánh, muốn mắng gì anh cũng được.”
Chị dựa đầu vào sofa, giọng bình thản:
“Tống Cảnh, trước đây tôi nghĩ rằng không có anh tôi sẽ không sống nổi. Nhưng khi tôi sắp chết trong bệnh viện, tôi gọi điện cho anh, anh không bắt máy, vì lúc đó anh đang đi xem concert cùng cô ta.”
Tống Cảnh hoảng loạn:
“Lúc nào? Khi nào em vào viện? Em bị làm sao?!”
“Nhỏ tiếng thôi, anh làm tôi nhức đầu. Thực ra chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm. Khi đó tôi còn nghĩ, anh không thể nào thực sự mặc kệ tôi được.”
“Nhưng sau đó, tôi nhắn tin xin anh chuyển cho tôi 500 tệ. Chỉ cần 500 thôi, vậy mà anh cũng vờ như không thấy. Buồn cười không?”
Thì ra, mấy ngày chị bị đói đến lả người, chị vẫn còn trông mong vào Tống Cảnh.
Vậy mà cuối cùng, 500 tệ đã phá vỡ tất cả chấp niệm của chị về tình yêu.
Đáng thương thật, suýt nữa tôi định chuyển tiền cho chị.
May mà lý trí đã kìm lại.
“Anh đã nhắn tin lại mà! Anh nhắn cho em mấy ngày liền mà em không trả lời! Anh không để ý tin nhắn, em biết mà, bình thường anh đâu có xem tin nhắn!”
“Em bị làm sao vậy? Ba mẹ và em gái em chẳng phải vẫn ở bên cạnh em sao?”
Tống Cảnh nói xong, định ôm chị, nhưng chị lập tức hét lên, khiến hắn sợ đến khựng lại.
“Đừng chạm vào tôi!”
“Ngày 1 tháng sau làm thủ tục ly hôn, đừng nói gì nữa, tôi mệt rồi.”
Mặt Tống Cảnh đã sưng sẵn, giờ còn khóc đến mức trông càng thảm hại hơn.
“Dao Dao, chúng ta ở bên nhau bao năm nay, em biết mà, anh chỉ yêu mình em…”
Chị tôi ngáp một cái, mặt không cảm xúc.
“Anh cứ quỳ ở đó đi, tôi đi ngủ đây.”
Chị đứng dậy lên tầng, lúc đi ngang qua chúng tôi, liếc một cái rồi cau mày:
“Mọi người làm gì đứng đây?”
“Khát nước, định xuống bếp lấy nước.”
“Ồ.” Chị gật đầu, lê bước về phòng, miệng lẩm bẩm:
“Sớm biết thế này đã ngủ sớm, mai tám giờ còn phải dậy đi làm.”
Tôi lấy một cốc nước mang đến cho chị. Nhưng khi mở cửa ra, chị đã ngủ say rồi.
Ngay cả nước mắt cũng mệt đến mức chẳng còn sức để rơi.
Quả nhiên, đi làm có thể chữa lành tất cả.
Tôi về phòng, vừa đặt điện thoại xuống, bạn trai nhỏ hơn sáu tuổi gọi đến, khóc nức nở nói không muốn chia tay.
Tôi quá mệt, để điện thoại qua một bên, ngủ mất.