Chị, Mau Dậy Đi Làm! - Chương 1
01
Tôi đi công tác đến thành phố, tiện thể mua quà đến thăm chị.
Chị không nghe điện thoại, tôi liền trực tiếp lái xe đến nhà chị. Cửa khép hờ, tôi đẩy nhẹ bước vào. Bên trong phòng tối mờ, yên ắng đến lạ thường.
Thứ Sáu tầm này, theo lý mà nói chị phải ở nhà, hay là ra ngoài ăn rồi?
Tôi thử gọi điện, tiếng chuông điện thoại vang lên từ lầu trên.
Tôi đặt hộp quà xuống đất, đi đến phòng ngủ của chị. Cửa mở, chị ngồi bệt trên đất, đầu cúi xuống, máu chảy thành vệt trên sàn, điện thoại rơi cạnh bên, vẫn đang rung liên tục.
Trong khoảnh khắc, đầu tôi trống rỗng. Tôi lập tức chạy vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn sạch ấn vào cổ tay chị, rồi gọi ngay 120.
Chị ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc: “Vệ Nghiên? Sao lại là em?”
Sau đó bật khóc nức nở: “Đừng lo cho chị nữa, chị sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Đừng nhúc nhích! Xe cấp cứu sẽ đến ngay.”
Chị không nghe, kích động giãy khỏi tay tôi.
“Chị điên rồi sao!” Tôi giữ chặt cổ tay chị, cố gắng cầm máu trước khi bác sĩ đến.
Chị có vẻ bất ngờ vì tôi lớn tiếng với chị, ánh mắt thoáng sững lại, rồi nhìn tôi đầy tủi thân. Sau đó, chị tựa vào tường, giọng vô hồn: “Tống Cảnh có người khác rồi… Hai năm trước đã có, còn là một người phụ nữ từng ly hôn, có con…”
Tống Cảnh là chồng chị, nhưng giờ chuyện này chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi không lên tiếng, chị nhíu mày: “Sao em không nói gì?”
Tôi nhìn đôi môi tái nhợt của chị, thở dài: “Bớt nói đi chị.”
02
Xe cấp cứu đến rất nhanh, vết cắt không sâu lắm, tính mạng chị không gặp nguy hiểm.
Tôi gọi cho ba mẹ, cả hai người vừa tức vừa đau lòng, lập tức mua vé máy bay bay đến.
Tôi quay lại phòng bệnh, chị đã tỉnh, cứ liên tục gọi điện thoại cho Tống Cảnh.
Gọi mãi, vẫn luôn trong trạng thái máy bận.
Nước mắt chị lã chã rơi: “Tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy?”
Tôi không trả lời.
Chị hỏi tiếp: “Vệ Nghiên, có phải anh ấy thực sự không còn yêu chị nữa không?”
Tôi kéo chăn đắp cho chị: “Ừ.”
Chị như không nghe thấy, lau nước mắt rồi lẩm bẩm: “Em không biết đâu, trước đây anh ấy đối với chị tốt lắm. Nếu chị gọi mà anh ấy không nghe, về nhà sẽ viết ngay 800 chữ kiểm điểm. Khi đi dạo phố, chị than mệt là anh ấy cõng chị. Chị gặp chuyện gì, anh ấy còn khóc to hơn cả chị, rõ ràng là một người đàn ông…”
Tôi tất nhiên biết, vì ngày nào chị cũng đăng ít nhất năm bài trên WeChat, hai video trên Douyin.
Bảo sao dạo này chị ít cập nhật hơn.
Tôi nghiêng đầu, nhắc chị vào trọng tâm vấn đề: “Ừ, nhưng đó là trước đây.”
Chị lẩm bẩm: “Có phải anh ấy cũng đối xử tốt với người phụ nữ kia như vậy không? Em nhìn chị xem, có phải chị mập hơn rồi không? Hay là không còn đẹp như trước nữa?”
Tôi: “…”
Não chị đâu rồi? Thôi, không sao là tốt rồi.
Tôi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chưa được bao lâu, chị lại lên tiếng: “Người ta nói đàn ông có thể tách bạch giữa tình yêu và tình dục, họ có thể thích rất nhiều người, nhưng chỉ yêu một người duy nhất. Chị có phải là…”
Tôi hôm nay dậy từ sớm, họp suốt bốn tiếng, chạy tới chạy lui sắp xếp hội trường, rồi lái xe thêm hai tiếng đến đây, thực sự mệt mỏi. Tôi híp mắt lại:
“Chị, hay là chị nằm nghỉ một lát đi?”
Ba mẹ vừa vặn đến nơi.
03
Tôi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho ba mẹ.
Mẹ lao ngay đến giường, mắt vẫn còn sưng, nhìn chị từ đầu đến chân rồi bật lên:
“Con xem con kìa! Sao lại làm chuyện dại dột thế này! Nếu con thật sự có chuyện gì, mẹ với ba phải làm sao đây?”
Ba đứng một bên, ánh mắt đầy đau xót.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Không giống tôi, ba mẹ là những người giỏi an ủi, đảm bảo từng câu chị nói đều có người đáp lại.
Nhưng không ngờ, chị lại bùng nổ cảm xúc.
Chính là kiểu… rõ ràng có thể nhịn xuống, nhưng chỉ cần có người dỗ dành thì lại không kìm được nữa.
Chị khóc lóc thảm thiết, cứ như muốn sống muốn chết.
Mẹ càng khóc to hơn:
“Ba mẹ đều ở đây! Dù con có thế nào đi nữa, ba mẹ cũng sẽ đứng về phía con, đừng nói mấy lời đó nữa!”
Chị nghẹn ngào nức nở:
“Bao tháng nay, anh ấy với cô ta chẳng thèm che giấu trước mặt con nữa! Nếu anh ấy đã đối xử với con như vậy, con cũng chẳng quan tâm nữa, con không muốn gì hết! Mẹ, mẹ mua cho con một chai thuốc trừ sâu đi, con sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Mẹ tôi khóc theo:
“Trời ơi! Con gái mẹ chịu khổ quá rồi! Mẹ với ba vẫn ở đây, vẫn bên cạnh con! Nếu con buồn, mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi được không? Muốn đi đâu cũng được! Hay con muốn mua gì cứ nói với mẹ? Trước tiên phải dưỡng sức cho tốt, đừng nghĩ linh tinh nữa.”
“Con thực sự không muốn sống nữa mẹ ơi! Anh ấy đối xử với con như vậy, con chết cho anh ấy xem!”
Ồn ào, chỉ toàn là tiếng ồn, mỗi tiếng một lớn hơn.
Tôi mở mắt ra, ai cũng đang khóc, ai cũng đang gào, mà chị thì không nghe lọt tai bất cứ lời nào.
Quá, mức, phiền, phức.
Tôi hỏi thẳng:
“Rốt cuộc chị muốn thế nào?”
Giọng chị kiên quyết:
“Chị muốn chết, chị muốn khiến anh rể em phải hối hận.”
Tôi bốc hỏa, giáng cho chị một bạt tai:
“Đứng dậy! Tôi tìm việc cho chị làm.”
Cái tát này rõ ràng đến mức vết hằn in ngay trên mặt chị, cả phòng bệnh lập tức chìm vào im lặng.
Mẹ hoàn hồn, ôm chặt chị vào lòng:
“Sao con lại đánh chị con? Nói chuyện đàng hoàng không được à?”
Tôi lạnh giọng:
“Được, giờ con nói đàng hoàng đây.
“Chồng chị ngoại tình, chị liền muốn chết, bảo anh ta hối hận? Chị chết rồi, anh ta có thể hối hận được bao lâu? Chẳng lẽ chị chỉ muốn anh ta ra mộ chị khóc mấy tiếng là đủ? Loại người đã làm ra chuyện đó, đến lúc đứng trước mộ chị, e là trong lòng cũng đang ôm một người khác.
“Chị à, làm người không thể quá ích kỷ. Dù gì trước khi chết, chị cũng nên nghĩ đến ba mẹ chứ?
“Chị nói muốn chết cho anh ta xem, vậy chị xem anh ta có ở đây không?”
Không ai lên tiếng nữa.
Tôi hít sâu một hơi rồi nói:
“Bạn tôi mới mở một cửa hàng 4S, ngày mai chị đến đó làm đi.”
Làm việc đến kiệt sức thì khỏi nghĩ đến đàn ông nữa.
Chị thu mình trong lòng mẹ, mẹ mềm lòng:
“Chị con nào có hợp đi làm đâu? Hay là để chị khỏe lại, ba mẹ đưa chị đi chơi mấy hôm.”
Tôi nhếch môi:
“Chị ấy chính là vì quá rảnh rỗi mà phát bệnh. Vừa rồi bác sĩ cũng bảo không sao rồi, đi chơi thì mẹ với ba nhớ để mắt trông chừng, hoặc tìm người đi cùng chị. Còn nữa, từ giờ không được cho chị ấy một xu nào hết.”
“Mẹ~” Chị định phản đối, nhưng tôi liếc một cái, chẳng ai dám hó hé nữa.
Dù gì, hiện tại trong nhà, tôi mới là người có tiếng nói.
04
Tôi quay lại công ty, tiếp tục họp thêm một cuộc nữa, tắm rửa xong nằm xuống thì đã hơn một giờ sáng. Lúc này mới thấy tin nhắn WeChat của chị.
Chị: “Cái cửa hàng 4S em nói, là muốn chị làm gì?”
Tôi: “Bán xe.”
Chị nhắn lại ngay lập tức:
“Chị sao có thể đi bán xe? Việc đó quá… Em tìm cho chị công việc khác đi.”
Tôi: “Phát tờ rơi.”
“Không thể tìm cho chị việc nào tốt hơn à? Chị thấy công việc của em cũng đâu tệ, đưa chị vào đó đi.”
Tôi: “Chỉ có hai lựa chọn, chọn một cái. Sáng mai trả lời em, trưa chuẩn bị đi phỏng vấn.”
Không phải tôi không muốn tìm cho chị công việc tốt hơn.
Mà là trình độ của chị… chỉ có bằng cấp hai.
Từ nhỏ chị đã sợ khổ, thế nên chưa bao giờ chịu khổ. Học hết cấp hai thì than mệt, bỏ học về nhà ăn bám. Đến khi trưởng thành gặp Tống Cảnh thì vừa ăn bám chồng, vừa ăn bám gia đình.
Cả ngày ngoài ăn với ngủ, thì chỉ có mua sắm và đánh mạt chược.
Tôi sắp ngủ thì điện thoại lại vang lên.
Chị: “Chị không đi.”
Tôi không trả lời.
Tiền của chị đều từ gia đình mà ra, cắt đi thì dễ thôi.
Chị sớm muộn cũng sẽ hiểu: không có tiền còn đáng sợ hơn không có tình yêu.
Quả nhiên, chưa đến ba ngày, chị đã tìm đến tôi:
“Địa chỉ cửa hàng bán xe ở đâu?”
Tôi: “[Vị trí] Nhớ mặc vest.”
“…”
05
Một tháng sau, tôi mời Chu Chấn ăn cơm, hắn tỏ vẻ hào hứng:
“Chị gái cậu đúng là… thú vị thật đấy! Chẳng phải giờ làm là chín giờ sáng sao? Vậy mà ngày nào chị ấy cũng đến trưa hoặc chiều mới xuất hiện, mặt mũi héo hon, ngồi bấm điện thoại. Nhưng mà này, chị ấy không chịu ngồi chung với mọi người đâu, cứ phải một mình lẻ loi, trông vừa yếu ớt lại vừa đáng thương, haha, cậu mà thấy biểu cảm đó của chị cậu ấy à!”
Chu Chấn nhăn mặt diễn tả lại, trông vừa buồn cười vừa lố bịch.
Tôi bật cười:
“Chị ấy đã bán được cái xe nào chưa?”
“Chưa! Còn chẳng nhớ hết các dòng xe. Tôi cho người dẫn chị ấy đi, chị ấy cũng chịu theo, nhưng mà suốt ngày chu môi phụng phịu, y như này, y như này này…”
Hắn lại đổi biểu cảm, càng nhìn càng thấy hài hước:
“Nói thật, chắc chị ấy cũng chẳng nghe lọt bao nhiêu đâu. Mà cậu này, cậu bắt chị ấy chịu khổ như vậy làm gì?”
“Chị ấy mắc bệnh rảnh rỗi.”
“Hahaha! Đúng là có ngày lành chẳng chịu hưởng, lại tự dưng đi làm trâu làm ngựa.”
Hắn lấy điện thoại ra:
“Cậu nói xem, tôi gửi tiền lương tháng này cho chị ấy bao nhiêu?”
Tôi: “Được bao nhiêu gửi bấy nhiêu.”
Hắn ngạc nhiên:
“Cậu quên rồi à? Lương cơ bản của nhân viên bán hàng thấp lắm đấy?”
“Không quên.”
“Vậy chị cậu chỉ được chưa tới một ngàn tệ, chị ấy sống nổi không?”
“Có giàu thì có cách sống của người giàu, nghèo thì có kiểu sống của người nghèo.”
Hắn cười đến mức phát ra tiếng gà gáy:
“Cậu cứ chờ mà xem, về nhà kiểu gì chị cậu cũng làm ầm lên với cậu. Với số tiền ít thế này, nếu là tôi thì tôi cũng bỏ việc luôn rồi!”
Tôi nhướn mày:
“Bảo chị ấy bồi thường phí vi phạm hợp đồng.”
“Hahaha! Cậu ác thật đấy.”
Tôi cũng bật cười:
“Hết cách rồi, số chị ấy thiếu khổ, tôi phải bù cho chị ấy một ít.”