Chị Là Nhà, Em Là Ánh Sáng - Chương 2
06
“Được rồi, có tiền thì mau cút đi, đừng làm phiền tôi!”
Em gái bỗng nhiên đẩy tôi ra, vẻ mặt đầy bực bội.
Tôi còn muốn hỏi em về kiếp trước, nhưng em đã xách theo thanh sắt rời đi.
Ngay lúc đó, sau lưng tôi vang lên một giọng nói lạnh lẽo—
“Cô tốn bao nhiêu công sức, chỉ để gặp thứ đó thôi sao?”
Tôi giật mình quay lại, cả người lạnh toát.
Thẩm Thiên Hàn—cậu ta đã theo dõi tôi!
Tôi chột dạ cúi đầu, khẽ nói: “Cô ấy là em gái tôi.”
“Em gái cô chỉ xem cô như cây ATM miễn phí thôi đấy, Thẩm Vãn Địch, cô vô dụng đến mức này sao? Đến cả tiền sinh hoạt cũng đưa hết cho nó à?”
Thẩm Thiên Hàn khoanh tay, giọng kiêu ngạo: “Hôm nay mới là thứ Ba, đừng mong tôi cho cô vay tiền.”
Tôi thản nhiên đáp: “Tôi giảm cân.”
Cậu ta nhìn tôi một lúc, dường như bị chọc tức đến bật cười.
Tôi xoay người rời đi, đi đến trạm xe buýt về trường.
Thẩm Thiên Hàn lặng lẽ đứng bên cạnh tôi.
Tôi nhịn không được mà lên tiếng: “Anh à, anh lo cho tôi sao?”
Cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ muốn xem cô có lén lút làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Thẩm hay không thôi. Cô ăn của chúng tôi, ở của chúng tôi, nếu dám làm mất mặt nhà họ Thẩm, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Tôi ngước lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Anh à, lo thì cứ nói là lo đi, anh trai quan tâm em gái không có gì phải xấu hổ đâu.”
Đôi tai của Thẩm Thiên Hàn bất giác đỏ lên, cậu ta mím môi, không nói thêm lời nào.
Còn tôi, trong lòng chẳng gợn chút sóng.
Em gái nói đúng—nếu chúng tôi đổi vị trí, cả hai đều sẽ sống một cuộc đời rực rỡ.
Cô ấy có thể phản kháng lại mọi kẻ bắt nạt, vung gậy đánh kẻ thù không chút nương tay, thậm chí khiến cha mẹ nuôi không thể khống chế mình.
Còn tôi, tôi cũng có thể trở thành một người khiến nhà họ Thẩm phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác, có thể khiến tất cả mọi người yêu thích tôi.
Chúng tôi… cuối cùng sẽ tái ngộ ở nơi cao nhất.
07
Tối thứ Năm, sau giờ tự học, Thẩm Thiên Hàn và Vân Chí Cảnh tìm đến tôi, nhất quyết kéo tôi đi ăn khuya. Vì thế, tôi không thể ra ngoài một mình như kế hoạch.
Thực ra, hôm nay là sinh nhật của tôi và em gái.
Sau khi trở về ký túc xá, cổng trường đã khóa. Tôi vất vả leo tường, nhưng xui xẻo thay, lại bị Vân Chí Cảnh bắt gặp.
Cậu ta ngồi trên tường trường học, hứng thú nhìn tôi:
“Muộn thế này rồi, cô trèo tường ra ngoài làm gì?”
Tôi ấp úng không nói được lời nào.
Vân Chí Cảnh ghé sát lại, giọng đầy trêu chọc:
“Biết tôi ở đây nên đến hẹn hò với tôi sao?”
“Tiếc là anh cô sắp ra đây rồi, nếu không tôi dẫn cô đi chơi.”
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí đáp: “Tôi chỉ định đi mua… mua cái đó.”
Vừa nói xong, Vân Chí Cảnh lập tức hiểu ngay, cậu ta ho khẽ một tiếng, sau đó hỏi:
“Giờ cô có thấy khó chịu không? Để tôi đi mua giúp cô nhé.”
Tôi lắc đầu: “Không cần, tôi tự đi mua.”
Nói rồi, tôi định nhảy xuống.
Nhưng Vân Chí Cảnh đã nhảy xuống trước, dang tay ra: “Xuống đi, tôi đỡ cô.”
Tôi nhảy xuống, rơi vào vòng tay vững chắc của cậu ta.
Vân Chí Cảnh nắm tay tôi kéo đi: “Nhanh lên, đừng để anh cô phát hiện. Dạo này anh ấy ghen tuông dữ lắm, cứ nhằm vào tôi suốt.”
Tôi bị cậu ta kéo đi, vô tình lướt qua một cô gái đứng trước cổng trường.
Trong tay cô ấy ôm một bó hoa trà trắng.
Cả hai chúng tôi đều không nhìn đối phương.
Sau khi mua đồ xong, tôi ghé qua tiệm bánh, mua hai chiếc bánh nhỏ, nhanh chóng trả tiền trước khi Vân Chí Cảnh kịp phản ứng, rồi rẽ vào một hiệu sách bên cạnh.
Vân Chí Cảnh lắc đầu: “Ai đời đi chơi mà lại ghé tiệm sách chứ? Tiểu Vãn Địch, cô đúng là chẳng biết hưởng thụ gì cả!”
Tôi lấy một chiếc bánh nhỏ, xúc một miếng đưa lên miệng Vân Chí Cảnh.
Cậu ta sững lại, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, há miệng ăn bánh.
“Ngọt thật.”
Tôi đặt chiếc bánh còn lại lên giá sách, rồi kéo Vân Chí Cảnh chạy về.
Khi đến cổng trường, tôi cúi xuống nhặt lên một bó hoa trà trắng rơi trên mặt đất.
Cùng lúc đó, ở đâu đó trong tiệm sách, có một cô gái cũng lấy đi chiếc bánh nhỏ tôi để lại.
08
Ba năm cấp ba, tôi dốc hết sức để học hành, tận dụng mọi nguồn lực có thể.
Dù sao đây cũng là trường quốc tế, xung quanh toàn là thiên tài. Những người này sau này sẽ trở thành các mối quan hệ xã hội quan trọng. Tôi phải đủ xuất sắc để khiến họ nhìn tôi bằng con mắt khác.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, giữa tiếng reo hò náo nhiệt, Vân Chí Cảnh công khai tỏ tình với tôi.
Tôi quay đầu lại, chạm ngay phải ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Thiên Hàn.
Cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt này—hai năm qua, tôi đã nhìn thấy nó vô số lần.
Tôi mỉm cười, bước về phía Vân Chí Cảnh:
“Chào anh, bạn trai.”
Tối hôm đó, Thẩm Thiên Hàn đẩy tôi vào tường trong phòng, đôi mắt đỏ ngầu, tức giận chất vấn:
“Vân Chí Cảnh có gì tốt? Cô thực sự thích hắn ta đến vậy sao?”
“Tôi không tin là cô không hiểu suy nghĩ của tôi. Cô quên rồi sao? Ai là người đã ngày đêm giúp cô soạn đề cương, ôn tập?”
Kiếp trước, em gái tôi cũng từng xông vào phòng cậu ấy, bày tỏ tình cảm như thế này sao?
Và cậu ấy đã trả lời thế nào nhỉ?
“Cô đúng là hạ tiện! Gọi tôi một tiếng anh trai còn chưa đủ, còn muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Thẩm?”
“Nhớ kỹ thân phận của mình, cô chỉ là một con chó mà nhà họ Thẩm nuôi mà thôi.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Thiên Hàn bằng ánh mắt vừa mơ hồ vừa kiên định:
“Nhưng anh là anh trai tôi mà.”
“Ba mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, vất vả bồi dưỡng tôi. Làm sao tôi có thể phản bội họ được?”
Đôi mắt Thẩm Thiên Hàn ánh lên sự kìm nén, giọng cậu ta thấp xuống:
“Ba mẹ tôi sẽ nghĩ cách, họ cũng rất yêu quý cô.”
Tôi mỉm cười, bình thản nói:
“Xin lỗi anh. Anh là người thân rất quan trọng với tôi. Nhưng người tôi thích, từ trước đến giờ, vẫn luôn là Vân Chí Cảnh.”
09
Kiếp này, tôi trở thành thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh trong kỳ thi đại học.
Thẩm Thiên Hàn cũng thi rất tốt, nhưng tiếc là hào quang dường như đều bị tôi cướp mất.
Nhà họ Thẩm tổ chức tiệc mừng nhập học cho chúng tôi. Mọi người đều tò mò về tôi, mà tôi cũng không làm họ thất vọng—tôi ngoan ngoãn, hiểu chuyện, điềm tĩnh và rộng lượng, khiến nhà họ Thẩm nở mày nở mặt.
Không ít người ngỏ ý muốn kết thân, nhưng ba mẹ Thẩm khéo léo từ chối tất cả.
Nhà họ Vân lập tức tuyên bố chủ quyền, nói rằng tôi và Vân Chí Cảnh đã chính thức bên nhau.
Những người khác chỉ cười chúc mừng ba mẹ Thẩm: “Nhà họ Vân và nhà họ Thẩm vốn đã thân thiết, giờ lại càng thêm bền chặt. Mấy người khác có muốn chen chân vào cũng chỉ còn cách tranh chút cặn thừa mà thôi.”
Tôi mỉm cười nhìn Vân Chí Cảnh, bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của cậu ấy, trong đầu bỗng vang lên lời em gái từng nói với tôi:
“Chị ơi, em thực sự đã yêu anh ấy.”
Bị một kẻ kiêu ngạo như Thẩm Thiên Hàn cố tình trêu chọc, rồi lại ngang nhiên nhục mạ, đau lòng tổn thương đến cùng cực—trong giây phút ấy, Vân Chí Cảnh như một tia sáng, chiếu rọi vào trái tim em.
Cậu ta luôn dịu dàng, chu đáo, đôi mắt đào hoa sóng sánh kia nhìn ai cũng thâm tình, lại cực kỳ kiên nhẫn… nhưng sau ba năm quen nhau, cậu ta chỉ cười nói đã chán, đưa cho em tôi một tấm thẻ ngân hàng rồi bảo em rời đi.
Sau khi Vân Chí Cảnh kết hôn, nhà họ Thẩm cảm thấy nuôi em tôi lớn đến vậy mà chẳng thu được gì, liền ép em đi hầu hạ một khách hàng khó nhằn—một lão già sáu mươi tuổi, có xu hướng bạo hành.
Em gái tôi kể lại chuyện đó với tôi bằng một nụ cười.
Em nói, sống hơn hai mươi năm, vậy mà chưa từng có một người nào thật lòng với em.
Không ai phát hiện ra, từ khi lên cấp hai, em đã luôn tự làm tổn thương bản thân, hết lần này đến lần khác, cố gắng gượng đến năm hai mươi bốn tuổi.
Mỗi năm, vào các dịp lễ, chúng tôi sẽ hẹn gặp nhau trong một hiệu sách nào đó.
Em đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, hai chị em ngồi quay lưng vào nhau, từng chút từng chút kể về những tháng năm mà chúng tôi đã bỏ lỡ.
Người ta nói rằng lễ Tết là thời gian sum họp của gia đình—vậy nên kiếp này, vào mỗi dịp lễ, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách gặp nhau.
10
Tôi đến Bắc Kinh, vào Đại học A, học cùng trường với Thẩm Thiên Hàn. Vân Chí Cảnh cũng đến Bắc Kinh, nhưng không cùng trường với chúng tôi.
Tôi và Vân Chí Cảnh cũng như bao cặp đôi trong khuôn viên trường—nắm tay, ôm hôn, cùng nhau đi chơi.
Cậu ấy luôn lên kế hoạch cẩn thận cho mỗi cuộc hẹn, mang đến cho tôi những bất ngờ nhỏ, khiến tôi vui vẻ. Cậu ấy được bạn cùng phòng của tôi gọi là “bạn trai mẫu mực”.
Tình cảm giữa chúng tôi rất ổn định.
Em gái tôi cũng ở Bắc Kinh, chật vật thi đỗ vào Học viện Điện ảnh.
Nhờ ngoại hình nổi bật, khí chất mạnh mẽ và niềm đam mê diễn xuất, em nhanh chóng nổi danh trong trường.
Học kỳ đầu năm hai, vào ngày sinh nhật tôi, Thẩm Thiên Hàn và Vân Chí Cảnh tổ chức tiệc mừng cho tôi.
Em gái tôi vô tình đi nhầm vào phòng, cả người say khướt, vừa nhìn thấy Vân Chí Cảnh đã nhào đến ôm chặt cậu ta, khóc nức nở.
Thẩm Thiên Hàn khoanh tay, tỏ vẻ thích thú xem kịch hay.
Vân Chí Cảnh thì hoảng sợ, vừa giải thích với tôi, vừa muốn đuổi em gái tôi đi.
Nhưng em gái khóc quá chân thành, đau đớn đến mức ngay cả Vân Chí Cảnh cũng có chút bối rối.
Thẩm Thiên Hàn nhếch môi cười nhạt:
“Vân Chí Cảnh, cậu lén lút gây nợ đào hoa bên ngoài sao?”
Trong phòng còn có vài người khác, ai nấy đều nhìn về phía Vân Chí Cảnh, có người cười đùa: “Chắc nhận nhầm người thôi.”
Vân Chí Cảnh lập tức hoàn hồn, căng thẳng nhìn tôi: “Tuyệt đối không có! Tôi thề, tôi thật sự không quen cô ta!”
Tôi bước đến, nhìn chằm chằm em gái một lúc, sau đó chậm rãi nói:
“Cô ấy là em gái tôi, tôi đã từng kể với anh rồi.”
Vậy là, trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, lại có thêm một người tham gia.
Không lâu sau, có người đến tìm em gái tôi, đưa em đi.
Hóa ra, em cũng đang tổ chức sinh nhật ở phòng bên cạnh.
Hôm nay, cuối cùng tôi và em cũng có thể chính thức kết bạn trên mạng xã hội.
Còn Vân Chí Cảnh, chỉ để chọc tức Thẩm Thiên Hàn, lại cố ý gán ghép cậu ấy với em gái tôi.
Em gái tôi vẫn kiêu ngạo và bướng bỉnh như trước, tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn và cuồng nhiệt.
Tôi đưa em một tấm thẻ—đó là số tiền thưởng từ trường và thành phố dành cho tôi sau kỳ thi đại học. Một khoản không nhỏ.
Em gái tôi vẫn như cũ, không hề do dự mà nhận lấy.
Năm hai, em đã có cơ hội đóng phim.
Năm ba, em hoàn trả lại tôi số tiền tôi đã đưa, cả gốc lẫn lãi.
Em tham gia một bộ web drama kinh phí thấp, nhưng vai nữ phụ lại giúp em nổi tiếng.
Tôi dùng số tiền đó để thành lập một công ty truyền thông.
Nhưng sáng sớm hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn từ Thẩm Thiên Hàn—
“Khách sạn Thiên Viên, phòng 1202. Bạn trai cô đang lạc lối ở đó.”