Chị Là Nhà, Em Là Ánh Sáng - Chương 1
01.
Tôi quay về năm năm tuổi, đúng ngày em gái bị nhận nuôi.
Lần này, em gái tôi, vốn thông minh, lanh lợi lại tỏ ra vô cùng vô lễ, thậm chí còn háo hức hét lên rằng sau này mình sẽ thành người giàu có, khiến ông chủ nhà họ Thẩm cau mày, rồi chuyển sang chọn tôi, một đứa bé trầm tĩnh và điềm đạm hơn.
Tôi và em gái nhìn nhau, tôi thấy trong mắt nó lóe lên tia cười gian xảo.
Tôi biết, em ấy cũng trọng sinh rồi.
Tôi và em gái là cặp song sinh khác trứng.
Kiếp trước, em gái được nhà họ Thẩm nhắm trúng, một gia đình hào môn giàu có bậc nhất Quảng Thành.
Lúc được đưa đi, nó mở to mắt nhìn tôi, nói:
“Chị ơi, em sẽ đến tìm chị.”
Nhưng sau đó, tôi không bao giờ gặp lại em gái nữa.
Tôi bị một gia đình bình thường nhận nuôi, nhưng lý do họ nhận tôi lại chẳng hề đơn giản, họ có một đứa con trai thiểu năng, muốn nuôi tôi để sau này gả cho nó.
Tôi lớn lên trong những trận đòn roi và mắng nhiếc, liều mạng học hành, thuyết phục họ rằng tôi có tiền đồ, có thể mang lại lợi ích cho họ.
Giữa những lần bị bắt nạt và sỉ nhục, tôi đỗ vào một trường đại học top đầu, sau đó thi công chức thành công.
Nhưng em gái tôi, đứa bé từng được đưa vào hào môn lại mang tiếng xấu đầy mình, cuối cùng nhảy từ tầng thượng xuống.
Trước khi chết, em gái nhắn tin cho tôi:
“Chị sống tốt chứ? Nếu là chị được nhà họ Thẩm nhận nuôi, chắc chắn sẽ không thảm như em, đúng không?”
Hai phút sau, tài khoản của tôi có thêm năm trăm vạn.
Đó là toàn bộ tài sản mà em gái để lại cho tôi.
Nhưng tôi còn chưa kịp hưởng số tiền này, vài ngày sau, tôi bị tên con trai thiểu năng nhà kia lao đến, đâm chết ngay tại chỗ.
Lúc tỉnh lại, tôi đã quay về năm tôi năm tuổi.
02 Tôi được đưa đến nhà họ Thẩm, đổi tên thành Thẩm Vãn Địch, có một căn phòng riêng, có ba mẹ, và một người anh trai tên Thẩm Thiên Hàn.
Ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Thẩm, tôi vô tình làm vỡ một cái bát. Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh rồi.
Nhưng sự trừng phạt mà tôi nghĩ đến không xảy ra, không có trận đòn roi hay mắng nhiếc nào cả. Ngược lại, họ còn quan tâm hỏi tôi có bị cắt vào tay không.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng làm vỡ bát không nhất thiết sẽ bị đánh đòn.
Ở nhà mới, tôi có mọi thứ. Ba ít khi ở nhà, mẹ cũng không quan tâm tôi, việc nhà có người giúp việc lo, bảo mẫu đưa tôi đi chơi, cùng chơi với Thẩm Thiên Hàn. Nếu không phải cái chết của em gái luôn nhắc nhở tôi, có lẽ tôi đã đắm chìm trong thứ hạnh phúc xa xỉ này mất rồi.
Thẩm Thiên Hàn sức khỏe không tốt, thầy bói nói rằng nếu ba mẹ nhận nuôi một bé gái từ cô nhi viện làm em gái cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ khỏe mạnh, mọi chuyện suôn sẻ. Thì ra, đây chính là lý do nhà họ Thẩm nhận nuôi trẻ mồ côi.
Thẩm Thiên Hàn ít nói, cả người toát ra vẻ trầm lặng và u ám. Tôi cũng không phải kiểu người hướng ngoại, giữa chúng tôi không có nhiều sự thân thiết. Nói đúng hơn, tôi giống như một người ngoài tạm thời tá túc tại nhà họ Thẩm.
Nhưng tôi được hưởng những điều tốt nhất. Tôi rất biết ơn.
Sau khi lên cấp hai, sức khỏe của Thẩm Thiên Hàn đã tốt hơn nhiều, tính cách cũng có chút thay đổi. Tuy học cùng trường nhưng giữa chúng tôi chẳng khác nào người xa lạ, không ai biết về mối quan hệ này.
Tôi không thiếu thứ gì, nhưng tôi không có tiền. Tôi vẫn ăn ở tại nhà, cũng chưa tìm được cơ hội quay về thị trấn thăm em gái.
Lên cấp ba, tôi mới nhận ra rằng những ác ý mà tôi từng trải qua ở kiếp trước trên thị trấn lại không giống với những ác ý ở đời này.
Ác ý ở cấp hai và ác ý ở cấp ba cũng không giống nhau.
Ác ý ở kiếp này càng kiêu ngạo hơn, nó không lộ liễu, mà ẩn sâu như dòng chảy ngầm dưới mặt nước, điên cuồng mà khó lường. Nhưng điểm chung duy nhất chính là—đều có thể giết chết một con người.
Nhưng, lần này, tôi cuối cùng cũng có cơ hội đi tìm em gái.
03
“Đừng tưởng học giỏi là Thẩm Thiên Hàn sẽ thích mày. Loại mọt sách như mày, làm gì có cửa được cậu ấy để mắt tới?”
“Giả vờ thanh cao cho ai xem chứ? Ai mà chẳng biết mày ngấm ngầm quyến rũ Thẩm Thiên Hàn? Đồ tiện nhân!”
Một nhóm nữ sinh chặn tôi trong nhà vệ sinh, túm tóc tôi, cảnh cáo rằng tôi không được tiếp xúc với Thẩm Thiên Hàn nữa.
Tôi giật lại tóc mình, lạnh nhạt đáp: “Thẩm Thiên Hàn là anh trai tôi, chúng tôi sống chung một mái nhà.”
Bọn họ sững người. Mặc dù tôi cũng mang họ Thẩm, nhưng giữa tôi và Thẩm Thiên Hàn chẳng hề có chút dáng vẻ của anh em ruột.
Tôi tiếp tục: “Từ nhỏ đến lớn, thành tích của tôi luôn tốt, ba mẹ rất yêu thương tôi. Tôi không muốn bị người khác bàn tán, chỉ muốn chuyên tâm học hành, vì vậy ở trường mới giả vờ không quen biết anh ấy.”
“Anh ấy không thích những kẻ bắt nạt người khác, ba mẹ cũng vậy. Không tin thì tự đi mà kiểm chứng.”
Tôi an toàn rời khỏi nhà vệ sinh nữ. Nhưng đến giờ nghỉ trưa hôm đó, tôi lại bị đàn em của Thẩm Thiên Hàn gọi đến.
Cậu ấy cau mày, vẻ mặt khó chịu hỏi tôi: “Tại sao lại nói với người khác về quan hệ giữa tôi và cô?”
Tôi thản nhiên đáp: “Vì sự tồn tại của anh khiến tôi bị bắt nạt. Những người ái mộ anh tưởng rằng tôi thích anh.”
Đôi mắt Thẩm Thiên Hàn lóe lên tia hứng thú, biểu cảm mang theo chút châm chọc, như thể đang nói—chẳng lẽ cô không thích tôi sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không muốn người tôi thích hiểu lầm.”
Sắc mặt Thẩm Thiên Hàn thoáng thay đổi, nhưng ngay sau đó cậu ấy cười nhạt: “Người cô thích? Ai?”
Tôi nghiêm túc, kiên định trả lời: “Vân Chí Cảnh.”
Sắc mặt Thẩm Thiên Hàn càng khó coi hơn.
Ngay lúc này, phía sau tôi bỗng vang lên một tiếng cười trầm thấp—
“Vãn Địch thích tôi ở điểm nào vậy? Tôi thật sự vinh hạnh quá.”
04
Vân Chí Cảnh là bạn thân của Thẩm Thiên Hàn, kiếp trước cũng là người thân thiết nhất với em gái tôi.
Khi tôi bị cô lập, bị xa lánh trong trường học, Vân Chí Cảnh xuất hiện bên cạnh tôi, tựa như ánh nắng ấm áp mùa xuân, làn gió nhẹ cuối hạ. Lúc ấy, tôi bỗng hiểu vì sao em gái lại tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.
Em gái tôi tính cách hoạt bát, thẳng thắn, dễ dàng mở lòng với người khác. Nói cách khác, cũng rất dễ bị lừa gạt.
Khi em ấy chết, thân phận là tình nhân được Vân Chí Cảnh bao nuôi. Một ngày trước khi em nhảy lầu, chính là ngày Vân Chí Cảnh kết hôn.
Bọn họ nói rằng, em gái tôi vốn là người không an phận. Sau khi được nhà họ Thẩm nhận nuôi, tham vọng ngày càng lớn, dốc sức lấy lòng ba mẹ Thẩm. Sau đó, em ấy còn to gan câu dẫn cậu chủ nhà họ Thẩm, nhưng lại bị cậu ta ném ra khỏi phòng.
Từ lúc đó, nhà họ Thẩm cực kỳ chán ghét em gái tôi.
Dẫu vậy, em ấy vẫn mơ mộng chuyện gả vào hào môn, liền quay sang leo lên giường của bạn thân Thẩm Thiên Hàn—Vân Chí Cảnh.
Ba năm bên cạnh Vân Chí Cảnh, em gái tôi vẫn luôn nghĩ rằng có thể từ tình nhân trở thành chính thất. Nhưng giấc mộng hào môn lại một lần nữa tan vỡ. Không chịu nổi cú sốc ấy, em đã nhảy lầu.
Những kẻ đùa cợt với tấm chân tình của người khác, cũng nên chuẩn bị tâm lý rằng có một ngày chính mình sẽ bị người khác đùa cợt.
Giọng nói đầy bực bội của Thẩm Thiên Hàn kéo tôi về thực tại.
“Cô mới bao nhiêu tuổi? Cô biết cái gì gọi là thích sao? Lo mà học hành cho tốt đi, dám yêu sớm, tôi đánh gãy chân cô đấy!”
“Thiên Hàn bá đạo thật đấy, đừng có dọa tiểu Vãn Địch của chúng ta chứ.”
Tôi lén nhìn về phía Vân Chí Cảnh, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
Còn Thẩm Thiên Hàn, sắc mặt hầm hầm, quay người rời đi.
Sau khi tôi công khai quan hệ của mình với Thẩm Thiên Hàn, cậu ấy không phủ nhận. Những ác ý và sự xa lánh quanh tôi cũng dần tan biến như chưa từng tồn tại.
05
Lên cấp ba, tôi có tiền sinh hoạt, lại ở ký túc xá, cuối cùng cũng được tự do. Hôm nay, tôi xin nghỉ một ngày để đi tìm em gái.
Tôi tìm thấy em ấy trong một con hẻm gần trường cấp ba huyện.
Trên tay em cầm một thanh sắt, mặt dính máu, chân còn giẫm lên lưng một nam sinh, trông vô cùng ngang tàng và bất cần.
Bên cạnh em, còn có hai nam sinh khác đang ngồi xổm ôm đầu.
Tôi khoanh tay, giọng bình thản: “Oai phong ghê nhỉ, Lương Triêu Hi.”
Em gái tôi nghe thấy giọng nói của tôi thì sững người trong giây lát, sau đó quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi, thô lỗ mắng: “Đứa nào rảnh rỗi xen vào chuyện người khác thế hả? Biến mau!”
Tôi đứng đó, không nói gì.
Em gái tôi đá một cú vào nam sinh dưới chân, ra lệnh bọn họ cút đi, rồi ngồi bệt xuống đất, rút ra một điếu thuốc, cắn chặt giữa môi, giọng châm chọc:
“Ồ, chẳng phải chị gái tôi đã vào được nhà giàu sao? Sao hôm nay lại nhớ đến con em gái nghèo khổ này vậy?”
“Là đến cho tôi tiền à? Mau đưa đây!”
Tôi nhìn ba người vừa rời đi, bất giác siết chặt nắm tay.
Ba tên đó… chính là những kẻ từng bắt nạt tôi hồi cấp ba.
Hồi đó, nữ sinh nào có vòng một phát triển tốt thì bị gọi là “bò sữa”, ai hơi mập một chút thì bị chế giễu là “xe tăng”. Biệt danh đáng xấu hổ “bò sữa” mà tôi bị gán chính là do bọn chúng đặt ra, đeo bám tôi suốt những năm tháng trung học.
Em gái tôi thấy tôi không nói gì, bực bội trừng mắt: “Nghe không hiểu tiếng người à? Không có tiền thì cút đi!”
Tôi bước đến, giật điếu thuốc khỏi môi em, tiện tay ném đi.
Sau đó, tôi rút hết tiền sinh hoạt trong túi ra, chỉ giữ lại một ít cho mình, còn lại đưa hết cho em gái.
Em lập tức giật lấy, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng.
“Cũng biết điều đấy. Sau này nhớ thường xuyên đến thăm tôi, nhưng không có tiền thì đừng đến!”
Tôi không nói gì, chỉ nhào đến ôm chặt em gái, khẽ hỏi: “Em đã vào cấp ba chưa? Không phải em muốn làm minh tinh sao?”
“Học nghệ thuật đi, cứ học cấp ba cho đàng hoàng. Điểm văn hóa không cần cao, em muốn học gì cũng được, chị có tiền, chị lo cho em.”
Tôi cảm nhận được người em khẽ cứng lại, sau đó nhỏ giọng nói:
“Lên rồi. Thằng ngốc chết rồi, nên nhà chỉ còn mình em, không cho học thì em làm loạn thôi.”
“Học gì á? Em có gì chưa học đâu? Với điều kiện của em, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói nhất!”
“Thằng ngốc chết rồi?”
Tôi sững sờ nhìn em gái.
Em ấy thản nhiên hất tóc, giọng hờ hững: “Chết vì tai nạn ngoài ý muốn.”