Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 3
16.
Không ngờ, một ác nữ như tôi lại có ngày gặp được đối thủ!
Tiểu Hoa, chị khuyên em thật lòng, đừng có dại mà thách thức chị!
Tôi lập tức xoay người, sải bước chạy như bay về nhà, để Tiểu Hoa muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
…
Giữa đường lại gặp phải Hạ Tự Ngôn.
Hắn thấy tôi, mắt bỗng sáng rực, tay cầm phong thư màu hồng lao nhanh về phía tôi.
Có kẻ muốn hại trẫm!
Tinh thần chiến đấu trỗi dậy, cơ thể tôi bỗng dưng bật lên một nguồn sức mạnh trâu bò.
Tôi thành công bỏ xa cả Hạ Tự Ngôn lẫn Tiểu Hoa.
Chạy tới chân chung cư, tôi vừa thở dốc vừa thấy hoa mắt, cảm thấy nhất định không thể để cho Lạc Minh yên thân như vậy.
Thế là tôi lết cái thân rã rời, quay người đi đến quán “Ha nào đó” gói một phần siêu combo.
Về đến nhà, vừa mở cửa, Lạc Minh giật mình la lên:
“Chị ơi! Chị bị chó rượt hả?!”
Tôi nắm tay nam chính, trang trọng trao cho nó phần combo siêu cấp của “Ha nào đó”, rồi ngã vật xuống giường, nhắm mắt luôn.
…
Ngủ chưa được bao lâu thì nghe tiếng xe cứu thương.
Tôi bật dậy, nhìn quanh…
Suất “Ha nào đó” biến mất.
Em tôi cũng biến mất.
Không thể nào…
Tôi cuống quá, đang định chạy ra thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa, theo bản năng rúc vào sau ghế sofa trốn.
17.
“Vợ à, em nói xem… có phải Gia Gia đang yêu rồi không?”
Tôi choáng váng: Lão Lạc, ông cái đồ mày rậm mắt to, dám đặt điều sau lưng tôi?!
Tôi cúi đầu kiểm tra nhanh tình hình nghe lén:
Không có cành cây – an toàn.
Điện thoại để im lặng – an toàn.
Tiểu Mỹ đang ngủ – an toàn.
Tôi vểnh tai lên nghe xem rốt cuộc tôi đang hẹn hò với ai.
…
Lão Lạc lại thở dài:
“Vợ à, giờ thì còn ổn, mình lén lút nhét mấy chục vạn vào mới chen chân được, chứ sau này lỡ Gia Gia nó nhất quyết đòi theo cậu kia vào đại học thì biết làm sao? Đại học đâu có dễ mua suất?”
Tôi: ?
Cô Diệp cười mãi mới nói được:
“Hồi nhỏ Gia Gia còn bảo muốn làm thần y, em tưởng nó nhớ ra điều gì rồi chứ.”
Tôi giật mình: Tới rồi, sắp nói ra rồi đây.
Lão Lạc lại tiếp tục thở dài.
Tôi sốt ruột đến ngứa gan: Thở hoài là thở hết vận may đó! Mau nói đi!
Cuối cùng ông ấy cũng mở miệng, giọng vô cùng kiên định:
“Trên đời này sẽ không còn Lạc thần y nào cả.
Chỉ có một Lạc Gia vui vẻ, vô lo mà thôi.”
…
Lão Lạc vừa dứt lời thì nhận được cuộc gọi từ Lạc Minh, hai người vội vàng tới bệnh viện.
Tôi co người sau ghế sofa, vặn vẹo chân đang tê rần.
Cúi đầu thì thào:
“Hệ thống, ngươi còn đó không?”
18.
Ta là Lạc Gia, cũng là Lạc thần y.
Kiếp trước, cha mẹ ta ân ái, em trai ngoan ngoãn đáng yêu.
Từ nhỏ ta đã thông minh lanh lợi, bị ảnh hưởng bởi cha mẹ mà thành ra một người mềm mỏng, nhân hậu.
Cho đến khi Lạc Minh lên năm tuổi thì mắc phải một chứng bệnh kỳ quái, cả trăm danh y đều phán: thằng bé không thể sống quá ba mươi.
Hai mươi lăm năm, đối với tu chân giới chỉ là cái búng tay.
Năm năm tìm thầy vẫn không có kết quả, ta đành từ bỏ bí thuật truyền đời nhà họ Lạc – thuật quay ngược thời gian mà ta đã tu luyện trăm năm, bắt đầu khắp nơi bái sư học y.
Vì nếu cả thiên hạ đều nói em trai ta không cứu được,
vậy thì —
chỉ có người làm chị như ta mới cứu được nó.
Cha mẹ ta đều khuyên ta từ bỏ.
Ngay cả em trai cũng vậy.
Nhưng ta không cam lòng.
Ta không nỡ bỏ rơi tiểu đệ đi theo sau ta như cái đuôi.
Ta đã mất mười sáu năm để chữa khỏi bệnh cho nó.
Trải qua nỗi đau có người thân mắc bệnh hiểm nghèo, ta hiểu cảm giác đó đến tận xương tủy.
Từ đó, ta bắt đầu không ngừng cứu người.
Suốt trăm năm, ai đến ta cũng cứu.
Mọi người bắt đầu gọi ta là Lạc thần y.
Ta trở thành thần y duy nhất còn sót lại chốn trần gian.
Cho đến một ngày… ta quá mệt mỏi.
Và cũng chính ngày đó, một kẻ kiếm tu phát điên dắt người yêu đến tìm ta.
Nhưng không gặp được Lạc thần y.
Người yêu của hắn chết.
Hắn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.
Nhưng người yêu hắn… rõ ràng chết dưới chính kiếm của hắn, đã quá muộn rồi.
Những người từng được ta cứu cũng đổ lỗi cho ta.
Bọn họ nói:
Lạc thần y sao có thể không có mặt chứ? Không phải vì vậy mới gây ra án mạng sao?!
Cha mẹ và em trai ta tức giận vô cùng.
Lạc Minh muốn rút kiếm đến nhà từng kẻ vong ân phụ nghĩa để dạy dỗ một trận.
Nhưng ta đã ngăn nó lại.
Ta chỉ cần bản thân không thẹn với lòng.
19.
Nhưng ta đã đánh giá thấp lòng tham và sự tàn nhẫn của bọn họ.
Tên kiếm tu đó bắt tay với ma tộc, huyết tẩy Lạc phủ.
Cũng chẳng gọi là “huyết tẩy” nữa.
Vì trong Lạc phủ lúc ấy, ngoài ta và Lạc Minh ra,
không còn ai khác.
Điều duy nhất khiến ta an ủi được chút ít là lúc đó cha mẹ ta vì tìm thuốc cho bệnh nhân của ta mà đã rời khỏi Lạc phủ, tránh được kiếp nạn.
Khi bị tên kiếm tu đó móc kim đan, một kiếm xuyên tim, ta nhìn thấy người đang chắn trước mặt mình —
Lạc Minh, toàn thân đầy máu, đôi mắt trợn to.
Trong mắt nó tràn đầy oán hận.
Là đang hận ta sao?
Tiểu Minh, xin lỗi em…
Ta bỗng nhớ đến sư phụ ta.
Muốn xin được ông cứu người, phải băng qua rừng rậm đầy độc trùng, chỉ hơi lạc đường là sẽ chết không toàn thây. Tới được nơi ẩn cư của người, còn phải trả một cái giá đủ lớn, thì ông mới cân nhắc ra tay cứu chữa.
Ta từng không hiểu.
Rõ ràng ông có bản lĩnh cao như vậy, sao lại không chịu cứu thêm nhiều người?
Sư phụ từng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, nói:
“Thiện tâm của con… sớm muộn gì cũng hại con.”
Một câu thành lời sấm.
Ta khép mắt lại, thì thào trong câm lặng:
“Nếu gặp Ngọc Hoàng trước, xin quỳ mà tấu rằng:
Kiếp này hắn… không làm người tốt nữa.”
20.
Tôi ôm gối ngồi trên sàn, đến khi trời tối lúc nào cũng không hay.
“Khạch——”
Cửa mở. Tôi nghe thấy tiếng em trai.
Tôi bật dậy.
Người không sao cả, sắc mặt hồng hào tươi tắn, hoàn toàn không giống người vừa bị xe cấp cứu chở đi.
Tôi thở phào.
Có lẽ biểu cảm tôi lúc đó quá phức tạp nên ba người đứng ở cửa chẳng ai dám lên tiếng, chỉ đứng đơ như tượng nhìn tôi trân trối.
Một lát sau, em trai cẩn thận lên tiếng:
“Chị ơi? Chị sao thế?”
“Không có gì… khụ khụ…” – Lâu rồi không nói, giọng khàn như An Lăng Dung. Tôi hắng giọng rồi lại nói:
“Không sao, đói bụng rồi, mau đi làm cho chị hai món đi.”
Ba người ở cửa đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Em trai phất tay áo hành lễ, lên giọng the thé:
“Dạ! Tiểu Minh tử xin tuân chỉ! Mời chị xem tài nghệ của em~”
Tôi phì cười, phối hợp ngay:
“Tiểu Minh tử, làm tốt thì trọng thưởng. Làm dở thì vào lãnh cung gặm tám bộ đề, tự mình cân nhắc nhé!”
Lão Lạc và cô Diệp lập tức túm lấy thằng bé lôi vào bếp:
“Mau lên, không nghe thấy Gia Gia đói à?”
Mắt tôi cay cay: Thật tốt quá, cha mẹ và em trai vẫn ở đây.
21.
Mãi đến hôm sau tôi mới biết xe cứu thương hôm qua là vì Hạ Tự Ngôn và Tiểu Hoa.
Hạ Tự Ngôn thấy tôi chạy như bị chó dí nên không yên tâm, đã lặng lẽ đuổi theo suốt dọc đường.
Tiểu Hoa đồng chí – người có vẻ ngoài yếu đuối mong manh – cũng không đơn giản chút nào, cũng lẽo đẽo theo sau hắn chạy đến tận nhà tôi.
Còn vì sao Tiểu Hoa lại theo Hạ Tự Ngôn? Tôi cũng không hiểu vì sao hắn vừa đuổi theo tôi vừa gào tên tôi om sòm.
…
Kết quả là —
một người bị xe điện tông gãy chân,
một người trượt vỏ chuối té sấp mặt.
Tiểu Hoa là kẻ thông minh. Thấy cơ hội tới liền lập tức khóc lóc gọi điện cầu cứu thằng em tôi.
Thằng ngốc vừa nghe đã tự biên tự diễn ra cả một vụ tai nạn máu me be bét, gọi luôn xe cấp cứu, tay vẫn cầm theo phần combo “Ha nào đó” chạy xuống.
(ngẩng đầu, huýt sáo, liếc ngang liếc dọc)
Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không rõ tại sao sau cùng cả hai người họ lại bị chuyển vào… khoa tiêu hóa.
Phiên ngoại Lạc Minh 1
Chị tôi – kiếp trước đã cứu mạng tôi.
Chị ấy là người chị tuyệt vời nhất thế gian. Vừa thông minh tuyệt đỉnh, lại nghiêng nước nghiêng thành, còn có một tấm lòng từ bi như Bồ Tát.
Lẽ ra, chị ấy cũng như những đại tiểu thư của các gia tộc tu tiên khác —
con đường tu luyện suôn sẻ, thiên tài địa bảo đủ đầy.
Thực ra… chị còn xuất sắc hơn bất kỳ ai.
Từ bé, chị đã nổi tiếng vì thiên phú cao ngất. Cả giới tu tiên đều biết đại tiểu thư nhà họ Lạc.
Nếu như không có tôi… thì tốt biết bao.
Năm năm cầu y, tôi đã từng nói:
“Hai mươi năm là quá đủ rồi, Tiểu Minh mãn nguyện.”
Chúng tôi quay về Lạc gia. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nhưng chị lại rời đi.
Chị để lại một bức thư. Trong thư viết:
“Em trai, hãy cố gắng sống thật lâu, đợi chị đến cứu em.”
Không ai tìm được chị.
Chỉ mỗi vài năm mới có một tin nhắn truyền về.
Có khi chị ở cực Bắc giá lạnh.
Giọng chị vang lên qua miệng chim truyền tin:
“Đừng lo cho chị, chị đang ở phương Bắc, chờ tìm được thuốc dẫn rồi chị sẽ đi.”
Tôi nhớ chị vốn rất sợ lạnh. Mỗi khi đông về, chị luôn dựng pháp trận sưởi ấm, trừ khi cần thiết, còn thì chẳng bao giờ chịu ra khỏi cửa.
Có khi chị ở Nam Cương.
Chị nói:
“Chị gặp một cổ sư Nam Cương. Nếu học được tuyệt kỹ của hắn, biết đâu tìm được cách chữa bệnh cho em.”
Trong giọng chị tràn đầy niềm vui.
Nhưng tôi biết rõ — chị sợ côn trùng lắm.
Tôi càng nghĩ càng thấy xót xa.
Chị đã trải qua những gì suốt chừng ấy năm?
Rồi chị trở về.
Đen sạm đi nhiều, không còn dáng vẻ thần tiên thanh thoát như trước. Nhưng chị vẫn xinh đẹp, vẫn thiên phú hơn người, và —
chị đã cứu mạng tôi.
Ánh mắt chị kiên định nói với tôi:
“Chị muốn cứu thêm nhiều người nữa.”
Mọi người bắt đầu gọi chị là Lạc thần y.
Nhưng chị càng lúc càng mệt mỏi.
Chị từng ngất xỉu. Một người tự xưng là sư phụ chị xuất hiện, đưa chị đi một thời gian.
Những kẻ từng tôn xưng chị là Lạc thần y bắt đầu lộ ra bản mặt bẩn thỉu, xấu xí.
Tôi căm ghét đến cực điểm.
Tôi muốn giết sạch bọn chúng!
Muốn đè đầu bọn chúng dưới chân chị để nhận lỗi!
Chị biết hết.
Nhưng chị chỉ nói:
“Chị chỉ mong không thẹn với lương tâm.”
Tôi vô dụng. Dù đã dốc hết sức lực, tôi vẫn không bảo vệ được chị.
Tôi từng nghe những kẻ đáng ghê tởm đó thì thầm:
“Con bé Lạc Gia kia làm Lạc thần y bao nhiêu năm, chắc hẳn tích lũy không ít của cải. Đợi hai chị em nhà đó chết đi, ta sẽ tiêu diệt ma tộc rồi chia nhau tài sản của Lạc phủ…”
Nực cười.
Còn tài sản gì nữa?
Bao năm qua, để cứu người, Lạc gia vẫn phải bù lỗ mua dược liệu.
Chị thường cúi đầu xin lỗi chúng tôi. Nhưng sao chúng tôi có thể trách chị được?
Mẹ nói:
“Tiền tiêu rồi kiếm lại được. Chỉ cần Gia Gia vui vẻ là được.”
Cha nói:
“Gia Gia, sau lưng con vẫn còn gia đình. Con muốn làm gì cứ làm.”
Tôi nói:
“Chị không sai. Chị đừng sợ.”
Tôi trừng mắt, trút hơi thở cuối cùng.
“Chị ơi… nếu có kiếp sau…”
Phiên ngoại Lạc Minh 2
Dù tôi thật ra rất muốn được làm anh.
Nhưng chị tôi — là người chị tốt nhất trên đời này.
Chị vừa thông minh lại xinh đẹp.
Chị không thích làm bài tập, không thích học hành, cũng chẳng sao.
Chị không thích thì… để tôi học thay là được.
Chị hay chọc ghẹo tôi.
Nhưng tôi yêu chị.
Tôi nguyện mãi mãi làm cái đuôi nhỏ đi theo chị suốt đời.
Vậy nên…
các người có hiểu vì sao vào ngày chị tôi kết hôn, tôi lại khóc tơi bời như vậy không?
Tôi biết rồi…
Không trách được lần đầu gặp Hạ Tự Ngôn, tôi đã thấy ghét hắn đến thế.
Cho nên tôi đã rộng rãi chia phần combo “Ha nào đó” mà chị tôi mua cho… cho hắn luôn.
Tôi không ngốc.
Chắc chắn là tôi lại vô tình làm chị giận mất rồi!
Còn về Tiểu Bạch Hoa ấy hả?
Cô ta… là tự mình muốn ăn thôi!
Và còn một câu này nữa, nói cho rõ:
“Tiểu Bạch Hoa, cô làm ơn đừng lằng nhằng theo tôi nữa được không?”
-Hết-