Chỉ Đỏ Dẫn Lối - Chương 4
11
Vừa mở mắt đã nằm trong quan tài, trước là liều mạng chạy trốn, sau lại bắt đầu trả thù.
Đến nơi này rồi, ta vậy mà vẫn chưa từng hỏi: hôm nay là năm nào?
“Chiêu Minh năm thứ mười bốn.”
Chiêu Minh mười bốn… Chiêu Minh mười bốn!
Lại cách thời đại ta sống trước khi xuyên tới… những bốn trăm năm!
Năm Chiêu Minh hai mươi chín, cũng tức là mười lăm năm sau, Nhân Hoàng phi thăng, từ đó đạo tu tiên ở nhân gian mới hưng thịnh.
Còn Chư Thiên phái của ta, cũng được lập ra vào năm Chiêu Minh hai mươi chín.
Vậy ta thì sao…
Ta gia nhập Chư Thiên phái vào lúc nào?
Trước khi vào môn phái, thân phận của ta là gì?
Đột nhiên đầu óc ta đau nhói, như thể có một màn sương mù phủ lên ký ức, cố thế nào cũng không nhìn thấu.
Bùi Tinh Lâm nhẹ nhàng chạm vào tay ta.
Như một cơn gió.
“Nếu chuyện cũ khiến ngươi đau lòng, vậy thì đừng nghĩ nữa.”
Ta cảm thấy áy náy. Nếu hiện tại là năm Chiêu Minh mười bốn, thì đúng là làm khó cho chuyện cải mệnh của Bùi Tinh Lâm rồi — ngay cả sư tổ của ta còn chưa phi thăng.
Nhưng nếu sợi chỉ đỏ này mãi không thể cắt đứt, tiểu thiếu gia họ Bùi sẽ không thể nhập luân hồi.
Hồn ma lưu lại nhân gian quá lâu, rốt cuộc sẽ đi ngược với quy luật thiên đạo.
Nếu vì ta mà khiến hắn lỡ thời cơ chuyển thế, vậy là ta nợ hắn quá nhiều.
Thế nhưng Bùi Tinh Lâm lại rất nhẹ nhàng, tiêu sái.
“Không sao đâu. Sợi chỉ đỏ chưa đứt, vậy thì ngươi cứ nắm ta mà đi.”
“Ta còn có một cách khác.”
Mạnh Bà là cặp song sinh. Một người trấn giữ Hoàng Tuyền, múc canh cho vong linh. Người còn lại thì hóa thân chu du nhân gian.
Khi còn là Nguyên Hi, ta từng gặp nàng ở Cực Bắc chi địa.
Nơi đó có một tấm gương gọi là gương Trần Duyên, phàm nhân có thể nhìn thấy sinh linh của lục giới phản chiếu trong đó. Đó cũng là cơ hội duy nhất để người trần được thấy Mạnh Bà.
Biết đâu, việc giải trừ sợi chỉ đỏ này, nàng lại có cách.
“Vậy thì đi Bắc cảnh thôi.”
Bùi Tinh Lâm thêm dầu đèn cho lão phu nhân và Hứa ma ma, đứng bên ngoài cửa cúi đầu lạy ba cái, xem như cáo biệt.
Rồi chúng ta… bắt đầu bước lên hành trình đến Cực Bắc.
12
Tiểu thiếu gia quỷ là người nói rất nhiều.
Để tránh người xấu, suốt chặng đường bắc tiến, chúng ta chỉ đi vào ban đêm.
Dựa vào vài chiêu “dọa ma” của hắn, yêu ma quỷ quái quả thật không dám lại gần.
Càng đến gần biên cảnh phía Bắc, năng lực của Bùi Tinh Lâm lại càng mạnh hơn.
Ngoài việc điều khiển đèn lửa, làn gió nhẹ, giờ hắn đã có thể truyền âm, lấy vật, thậm chí khi tay hắn lướt qua vai ta, còn có thể cảm nhận được một chút cảm giác lạnh lạnh, nhẹ nhẹ.
Sau khi rửa mặt chải đầu, ta lúng túng mãi vẫn không búi được tóc.
Từ trước đến nay ta không giỏi mấy việc này.
Đột nhiên cảm nhận được một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đỡ lấy búi tóc mà ta quấn mãi không xong—
“Thủ pháp thế này, đúng là làm hỏng cây trâm của ta rồi.”
Bùi Tinh Lâm khéo tay vô cùng, chỉ mấy động tác đơn giản đã giúp ta búi xong mái tóc dài.
Ta sờ thử, một búi tóc tròn trịa mềm mại.
“Trước kia chỉ là chuyện niệm pháp quyết một cái là xong.”
“Giờ ngươi càng lúc càng lợi hại. Đến cả giúp ta búi tóc cũng làm được, mà ta còn cảm nhận được rõ ràng, chính là tay của ngươi.”
Ta tò mò kéo tay và vạt áo của Bùi Tinh Lâm thử.
Lúc chạm được, lúc lại chỉ là gió lướt qua.
Trạng thái của hắn vẫn chưa ổn định.
“Cây trâm này là mẹ ta để lại cho ta.”
Hắn đột nhiên nói.
Rất hiếm khi hắn nhắc đến cha mẹ mình.
Nghe nói đại lang nhà họ Bùi cùng phu nhân đã sớm mất vì tai nạn, để lại đứa con trai út còn nhỏ tuổi.
Ta yên lặng lắng nghe.
“Cây trâm này là…” — hắn như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, đổi đề tài.
“Ta chết sớm quá, nên chôn cùng luôn.”
Trong quan tài của Bùi Tinh Lâm, từ bảo vật đến sách vở, từng món đều có thể thấy rõ được là gia đình đã lựa chọn rất cẩn thận.
Ta an ủi hắn:
“Chúng ta đi nhanh một chút, đến được Bắc cảnh sớm, nhờ Mạnh Bà gỡ bỏ hồng tuyến, nếu ngươi nhập luân hồi kịp, chưa biết chừng còn có thể gặp lại người thân kiếp sau.”
Tỷ tỷ của Mạnh Bà là người nhân hậu, đôi khi cũng thích làm vài chuyện “xé rào”.
Như đứa con cả sớm chết của một gia đình lương thiện, có thể được đầu thai làm con út trở lại.
Hay cô gái mồ côi chưa báo ân, sẽ được đầu thai làm hài nhi của người đã từng giúp nàng.
Hứa ma ma từng nói với ta, nhà họ Bùi vốn là danh gia trọng thiện, từ đời lão phu nhân, đến cha mẹ đã mất của Bùi Tinh Lâm, đều từng cứu giúp không ít người.
Ta tin Tư Mệnh Tinh Quân sẽ cho hắn một nơi quy túc xứng đáng.
Nói tới đây, ta bỗng nhớ đến thời đại của mình… không biết hiện giờ đã ra sao rồi?
Ta chìm trong suy nghĩ, nên đã không nghe thấy câu nói rất khẽ của Bùi Tinh Lâm—
“Đi chậm một chút… cũng được.”
Tỉnh lại, ta hỏi lại hắn: “Ngươi vừa nói gì?”
Hắn lại không chịu lặp lại.
Chỉ hai chân đung đưa lơ lửng phía trước, vừa trôi vừa hối thúc:
“Đi thôi đi thôi, đi nhanh lên nào.”
13
Trên mảnh tuyết mênh mông, không một bóng người.
“Nguyên Hi, trông ngươi như một quả cầu tuyết vậy.”
Ta lườm hắn một cái.
Càng đến gần Cực Bắc chi địa, Bùi Tinh Lâm càng nói năng lộn xộn, thường lơ lửng giữa đường cãi nhau với ta không ngớt.
“Suỵt—”
Chúng ta đến rồi.
Gương Trần Duyên sừng sững như chạm đến tận trời cao, sâu thẳm như đáy biển vô tận.
Ta run rẩy kéo tay Bùi Tinh Lâm, cùng hắn ngó vào bên trong gương.
“Ai đó?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Vận khí thật tốt — là vị tỷ tỷ nhân từ trong cặp song sinh Mạnh Bà.
Ta kể lại với Mạnh Bà về những gì đã trải qua:
Về Trần Tứ Nương đã khuất, về sợi chỉ đỏ quấn nơi cổ tay Bùi Tinh Lâm, và về việc ta làm thế nào mới có thể trở lại thân thể thật của mình.
“Ôi chao.”
Mạnh Bà trong gương ngó nhìn chúng ta.
“Một đôi oan hồn thanh tú thế này.”
“Không đúng… cảm giác thật lạ lùng.”
Đôi mắt to tròn của Mạnh Bà xoay một vòng, rồi nàng vươn người qua gương, nhéo tay ta một cái, sau đó lấy đi một giọt máu từ đầu ngón tay ta.
Nàng nhắm mắt lại — chắc là đang truyền âm.
Rất lâu sau.
Mạnh Bà nói:
“Trần Tứ Nương đích xác đã qua đời.”
“Người có sợi chỉ hồng se duyên với Bùi Tinh Lâm, quả thực là Trần Tứ Nương.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy xin Mạnh Bà mau mau gỡ bỏ hồng tuyến, để hắn có thể đi đầu thai…”
Ta còn chưa kịp nói xong, Mạnh Bà đã cất lời:
“Nhưng ta lật khắp sinh tử bộ, không hề tìm thấy một người tên là Nguyên Hi.”
Ta giải thích:
“Có lẽ vì ở thời đại này, ta còn chưa được sinh ra…”
“Không phải.” Mạnh Bà cắt ngang lời ta, giọng nàng vô cùng chắc chắn.
“Đây chính là chân thân của ngươi.”
“Cô nương, ngươi chính là Trần Tứ Nương!”
Sợi chỉ đỏ khẽ run lên.
Trong đầu ta đột nhiên nổi lên sóng lớn dữ dội—
Ta ôm đầu, cảm giác như có dao xé từng mạch máu, nhưng càng đau đớn lại càng không thể nhớ nổi bản thân từ đâu đến.
Ta là Nguyên Hi, là trưởng lão Chư Thiên phái, là tu sĩ hóa thân kỳ, là người tu đạo…
Nhưng trước đó, ta là ai?
Cái tên Nguyên Hi ấy là ai đặt cho ta?
Cha mẹ ta là ai? Gia tộc ra sao?
Ta ôm đầu quỳ rạp trên đất, mắt nhắm chặt, lờ mờ nghe thấy tiếng Bùi Tinh Lâm hoảng hốt gọi tên ta—
Ngay khoảnh khắc trước khi tỉnh dậy trong quan tài, ta đang kịch chiến với một con giao long.
Dựa vào tu vi khi đó của ta, việc đột phá hóa thần kỳ chỉ là chuyện sớm muộn, trấn áp một ác giao cũng không phải chuyện khó.
Sự cố xảy ra… là vì thiên kiếp giáng xuống.
Trời cao giáng phạt—
“Hồn phách tan tác, không người không quỷ, không cho thành tiên!”
Ngực ta nhói lên như bị xé toạc.
Hồn phách tan tác…
Không người không quỷ…
Ta nhớ ra rồi.
Tất cả, ta đều nhớ ra rồi.
14
Một góc tường chật hẹp, ánh mắt lén lút, chén mê dược bị ta uống cạn.
Trong ký ức của ta, những cha mẹ độc ác, đại tỷ tàn nhẫn, đệ đệ nhỏ tuổi cõng ta bỏ vào quan tài…
Kỳ thực, không phải Trần Tứ Nương nhìn thấy.
Mà là, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, hồn phách ta xuất khiếu, nhìn ngược về quá khứ, lặng lẽ biết được tất cả trong những kẽ hở của thời gian.
Ta tên Trần Tứ Nương, là con gái út của nhà họ Trần, thứ nữ đứng hàng thứ tư, từ nhỏ đã bị đánh chửi mà lớn lên.
Khi mẹ đưa cho ta chén thuốc ấy, khi tự tay buộc sợi chỉ đỏ lên cổ tay ta, ta thật lòng tin rằng bà đã “tình cờ” yêu thương ta một lần.
Để rồi đến lúc mở mắt ra, ta đã nằm trong quan tài.
Bên cạnh là thi thể lạnh lẽo cứng ngắc của Bùi Tinh Lâm, xung quanh là mùi đất mục nghẹt thở.
Ta ra sức kêu gào, cầu cứu—
Rõ ràng ta đã nghe thấy tiếng mẹ lén quay lại, quỳ trên mộ gò mà khấn Bồ Tát, cầu xin đừng trừng phạt bà ta.
Bà ta chần chừ một lát.
Rồi trong hoảng loạn, lại dậm chân mấy cái, giẫm chặt đất lên cho kín.
Khoảnh khắc ta bị nghẹt thở đến chết, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống khuôn mặt của Bùi Tinh Lâm—
…
“Cô nương?”