Chỉ Đỏ Dẫn Lối - Chương 3
08
Tiểu thiếu gia quỷ dẫn một trận gió cuốn theo thuốc mê tán đều vào vò rượu mà cha ta vừa mới mua.
Khi mẹ mang hai đĩa thức ăn mặn ra khỏi bếp, cha đã ngã gục xuống bàn ngủ say.
“Sao lại say rồi? Rượu ngon thật không giống bình thường nhỉ?”
Bà ta sững lại một chút, rồi đặt đĩa xuống.
Ta nấp sau đống cỏ khô sau cánh cửa, lặng lẽ quan sát.
Là những chiếc đĩa mới mua từ trấn, còn có gà quay và thịt xông khói.
Bình rượu trên bàn cũng là loại đắt tiền ở tửu lâu trong trấn.
Mẹ ta cài thêm một cây trâm mới, cha thay sang đôi ủng mới.
Tốt thật đấy.
Chôn sống một Trần Tứ Nương vào quan tài, cả nhà liền sống những ngày yên vui tốt đẹp.
Mẹ có đồ mới, cha được uống rượu ngon, đại tỷ có hy vọng, tiểu đệ có của hồi môn cưới vợ.
Cứ như thể mười mấy năm nghèo khó của nhà họ Trần, tất cả đều là để chờ đến ngày hôm nay lật vận đổi đời.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên một tiếng động.
Mẹ lay lay cha mấy cái, thấy ông không phản ứng.
“Ai đó? Đêm hôm khuya khoắt… tiểu lang lại chẳng biết đi lang thang đâu rồi…”
Vừa nói, bà vừa bước ra xem.
“A, là chị Trần phải không?”
Người đến là một bà mụ ăn mặc chỉnh tề, cung cách đoan trang.
Mẹ ta đánh giá một chút rồi gật đầu.
“Chị Trần đúng là có phúc đấy! Ta tới đây là thay mặt cử nhân Hồ đến cầu chuyện tốt lành.”
Bà mụ cười tươi như hoa, nhét một xâu tiền vào ngực mẹ ta.
Vừa nghe nhắc đến cử nhân Hồ, mẹ liền hốt hoảng, đến cả tiền cũng làm rơi, lúng túng cúi người nhặt lấy—
“Cái, cái đó… tiểu nữ nhà tôi… tôi, tôi…”
Lời chưa nói rõ đã lắp bắp loạn xạ.
Bà mụ đè tay bà ta xuống, thấp giọng nói:
“Chị Trần à, là chuyện tốt thật mà.”
“Cử nhân Hồ ấy mà, phạm tội bị bắt rồi, e là không sống nổi nữa. Nhưng ông ấy đã mời âm dương tiên sinh bói một quẻ—”
“Nếu có thể tìm được một người đàn ông sinh giờ chính ngọ tháng Giêng, bốn mươi tuổi, tay trái có nốt ruồi, cùng táng với ông ấy, thì có thể cải mệnh, đầu thai vào phú quý!”
“Cử nhân Hồ nguyện ý chi trả số bạc này, để tìm người có duyên cùng mộ.”
Bà ta giơ tay ra hiệu, số bạc ấy… gấp năm lần số mà họ đã bán ta.
Mẹ sợ đến mức lùi cả một bước.
Nhưng vừa lui lại, ánh mắt bà lại không kìm được liếc về phía cha ta, lại thêm một lần nữa.
Sinh giờ chính ngọ tháng Giêng, bốn mươi tuổi, tay trái có nốt ruồi.
Không phải chính là người đàn ông đang nằm ngủ mê man trên bàn đó sao?
Chôn sống con gái chỉ đủ đổi một cây trâm mới.
Nhưng nếu chôn sống chồng…
Có thể đổi lấy một căn nhà mới, y phục mới, hôn sự của con trai cũng có thể bàn tính tốt hơn.
Ta chưa từng nghi ngờ sự giả tạo của mẹ mình.
Giống như hôm qua bà ta tụng kinh niệm Phật, khóc lóc cầu Bồ Tát phù hộ cho đứa con gái trong quan tài vậy.
Giờ đây, bà ta nhất định cũng sẽ khóc lóc, cầu xin được mai táng chồng mình cùng với cử nhân Hồ.
Quả nhiên—
“Chồng tôi tối qua uống nhiều quá nên thiếp đi… ta nghĩ, hình như vừa đúng hợp với người cử nhân Hồ cần tìm!”
Bà vừa nói vừa cúi thấp giọng, còn nhìn quanh dáo dác.
Ta biết, bà đang tìm đại tỷ, chắc mẻm là chỗ thuốc lần trước vẫn còn.
Một lần quen, hai lần nhuần.
May mà Bùi Tinh Lâm đã rất tâm lý, thổi gói thuốc còn lại vào thẳng giường của đại tỷ, vừa vặn nằm ngay vị trí mẹ ta dễ thấy nhất.
Bà đâu biết rằng cha ta đã uống thuốc mê rồi.
Chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội phát tài trước mắt.
Sau khi để bà mụ đứng chờ ngoài cửa, bà lập tức quay vào nhà, bắt đầu ép thuốc cho cha uống—
Ta nhìn người cha đang mê man trên bàn.
Ông ngủ rất yên lành, thuốc phát tác mạnh mẽ, đến mức dẫu có bị mẹ bóp cổ ép uống nước pha thuốc, ông cũng không vùng vẫy.
Có lẽ vì sợ thuốc không đủ mạnh, bà ta còn cắn răng, rút cây trâm cài, đâm thẳng vào cổ họng ông—
Hôm qua…
Ta cũng như vậy sao?
Mặc người ta làm gì thì làm, giống như một con chiên nằm chờ bị xẻ thịt.
Một làn gió khẽ lướt qua mắt ta.
Bùi Tinh Lâm nhẹ nhàng nói bên tai:
“Tứ Nương, đừng nhìn nữa.”
09
Ngọn nến rơi đúng lúc xuống đất, phát ra tiếng lách tách lách tách.
Bà mụ cúi người nhìn vào, sau đó hét lên một tiếng chói tai rồi chạy ra ngoài—
“Chị Trần giết người rồi!”
Máu loang khắp sàn.
Quan sai lập tức trói mẹ ta lại.
Thế là hay rồi.
Cha chắc là không thể táng cùng cử nhân Hồ nữa rồi.
Còn mẹ… có khi lại kịp đến pháp trường chung với ông ta.
Cũng là một dạng nhân duyên.
“Ta bị hãm hại, có người gài bẫy ta mà—!”
Mẹ gào lên chói lói, giãy giụa kịch liệt, vừa vặn nhìn thấy bà mụ.
“Là bà ta—bà ta bảo ta… á!”
Quan sai phun một ngụm nước bọt lên mặt bà ta!
“Loại tiện dân này, còn dám vu khống mụ mối nhà họ Bùi!”
“Chính là bọn các ngươi, chôn sống nữ nhi ruột chỉ để đổi lấy bạc, thì giết chồng cũng không phải chuyện gì lạ!”
“Bà mụ có lòng tốt tới thăm hỏi, còn bị ngươi đổ vấy tội lỗi!”
Mẹ tuyệt vọng gào khóc, quỳ rạp xuống đất, bị quan sai lôi xềnh xệch đi.
Ta bất giác nảy ra một ý nghĩ chẳng hợp thời chút nào.
Không biết vừa rồi lúc mẹ ta rút trâm ra, có kịp cầu xin Phật tổ và Bồ Tát tha tội cho mình và cha không?
Bùi Tinh Lâm khẩn trương chắn trước mặt ta, cố gắng ngăn ta không nhìn.
Ta bật cười.
“Ngươi biết mình trong suốt, ta vẫn nhìn thấy cả đấy, tiểu thiếu gia?”
Chờ đến khi đám đông giải tán.
Ta bước đến trước mặt bà mụ kia.
“Đa tạ bà.”
Hứa ma ma – chính là nhũ mẫu của Bùi Tinh Lâm – nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay ta.
“Ta chỉ truyền lời, là bà ta tự khởi tâm ác.”
Ta khẽ gật đầu.
“Bé gái này vừa có thủ đoạn vừa có bản lĩnh, nếu thiếu gia còn sống…”
Hứa ma ma mắt hoe đỏ, lặng lẽ quay đi lau nước mắt.
Bùi Tinh Lâm đứng lặng sau lưng ta, hai tay buông thõng, thấy thế cũng quay đầu sang một bên.
“Thiếu gia vẫn rất nhớ bà.”
Ta nói.
Thuyết phục Hứa ma ma thực ra rất dễ.
Ta từng nghĩ đến đủ loại cách, ví như bảo Bùi Tinh Lâm viết một phong thư theo lối văn chương xưa hắn từng dùng, tiết lộ những chuyện chỉ có hắn và nhũ mẫu mới biết.
Hoặc giả mượn ánh nến hiển linh, ám chỉ điều gì đó.
Chỉ là hơi phiền phức một chút.
Nào ngờ, ta chỉ cần nói đúng một câu: “Thiếu gia báo mộng.”
Là Hứa ma ma đã gật đầu đồng ý thay ta truyền lời với mẹ ta, còn chủ động giúp ta báo quan.
Nghe vậy, Hứa ma ma mỉm cười.
“Cô nương không cần dỗ ta đâu, chuyện mộng mị ấy, ta đâu có tin.”
Ta hơi sững người.
“Vậy bà…”
Bà mỉm cười rất hiền hậu, như đang nhìn xuyên qua ta để thấy đứa trẻ mà bà từng nuôi nấng bằng cả tấm lòng.
“Chuyện minh hôn là do lão phu nhân thương tâm quá độ, nhất thời nghe lời âm dương tiên sinh, không ngờ lại bị kẻ gian lợi dụng.”
“Nếu thiếu gia còn sống, nhất định sẽ thay cô nương đòi lại công bằng.”
10
Một trận đại hỏa, thiêu rụi toàn bộ nhà họ Trần thành tro bụi.
Về sau, tro về với tro, đất trả lại cho đất, từ nay không còn liên can.
Trong lòng ta khẽ niệm:
“Trần Tứ Nương, để ta thay ngươi đoạn tuyệt huyết thống này.”
Sinh mệnh mà cha mẹ ban cho, đã chôn vùi trong quan tài của Bùi Tinh Lâm rồi. Kẻ sống sót lúc này, không còn là tiểu nữ nhi ngoan ngoãn của nhà họ Trần.
Mà là một người mới được tái sinh.
“Hay là đổi tên đi?”
Bùi Tinh Lâm ngồi xổm bên cạnh ta, tay nghịch nhánh cỏ đuôi chó, nói bâng quơ.
Đáng tiếc.
Nhà họ Trần đã bị san phẳng, nhưng sợi chỉ đỏ nơi cổ tay Trần Tứ Nương vẫn còn nguyên.
Bùi Tinh Lâm vẫn cứ như cánh diều bị ta nắm giữ, lặng lẽ lơ lửng theo sau.
Hắn còn lầm rầm mãi—
“Hay là gọi là…”
Ta bật cười mỉa.
Thiếu gia quỷ mà cũng bày đặt đặt tên cho người khác.
“Không cần. Ta gọi là Nguyên Hi.”
“Nguyên Hi, được không?”
Chưa kịp dứt lời.
Ta đã bật cười sảng khoái.
Tên tiểu thiếu gia quỷ này, có khi thật sự có mối duyên nào đó với ta.
Hắn khẽ gãi mũi, ngượng nghịu:
“Nhất nguyên phục thủy, ánh sáng rạng ngời.”
“Nguyện ngươi từ nay bắt đầu lại, cả đời thuận buồm xuôi gió.”
Ta kéo kéo sợi chỉ đỏ nơi cổ tay, chỉ cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Bùi Tinh Lâm thuận miệng nói tên, lại trùng khớp với tên thật của ta.
“Tiểu thiếu gia họ Bùi, ngươi đặt tên hay đấy. Có điều…”
Ta điềm nhiên đáp.
“Ta vốn dĩ tên là Nguyên Hi, là đệ tử của Chư Thiên phái. Trần Tứ Nương thật sự, đã chết ngay lúc bị đưa vào quan tài rồi.”
“Đợi ta quay về sư môn, giải trừ ràng buộc giữa ngươi và ta, ta sẽ đưa ngươi vào luân hồi.”
“Sư tổ ta có giao tình thân thiết với Tư Mệnh Tiên Quân, ngươi cứu ta một mạng, có thể đổi lấy mệnh số ở kiếp sau. Muốn phú quý hay quyền thế, cứ chọn.”
Do cơ duyên trùng hợp, ta nhập hồn vào thân thể Trần Tứ Nương, thay nàng hoàn thành mối oán hận trần gian này.
Nhưng cuối cùng ta vẫn phải quay về con đường tu đạo chân chính.
Bùi Tinh Lâm thoáng ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận.
“Nghe cũng hợp lý.”
“Một cô gái bị gia đình áp bức suốt mười mấy năm, e rằng không thể nào có được dũng khí quyết đoán như ngươi.”
Thấy hắn thần sắc bình tĩnh như thế, ta không nhịn được hỏi thêm một câu.
“Ngươi chưa từng nghe đến ta sao?”
Nguyên Hi Nguyên Quân, người gần đột phá hóa thần cảnh, trưởng lão cao cấp của Chư Thiên phái, được tán tụng là kỳ tài trăm năm có một — thế mà vừa rồi khi nghe đến tên thật của ta, Bùi Tinh Lâm lại chẳng có phản ứng gì.
Dù đây là nơi xa xôi hẻo lánh, Bùi Tinh Lâm là người phàm, không biết đến Nguyên Quân cũng chẳng lạ.
Nhưng Chư Thiên phái thì phải biết chứ?
Thiên hạ đệ nhất tu tiên môn phái, đệ tử đông đảo trải khắp các châu.
Phàm nhân nếu có linh căn, việc đầu tiên là đến Thử Luyện Cảnh của Chư Thiên phái tìm cơ duyên.
“Linh căn? Tu tiên?” Bùi Tinh Lâm như nghe được điều gì đó mới mẻ lạ thường.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến toàn thân ta lạnh toát.
“Phía Bắc đại lục thì đúng là có nghe nói có nhóm người theo đuổi đạo tu tiên.”
“Nhưng ta từng chu du tứ phương, Chư Thiên phái… thì chưa từng nghe qua.”
…