Chỉ Đỏ Dẫn Lối - Chương 1
01.
Trong trận chiến với giao long thời kỳ Hóa Thần, ta thất bại thảm hại, hồn phách tan rã.
Một luồng hồn phách phiêu bạt trong hỗn độn vô tận, không biết trôi dạt bao lâu.
Trong cơn mơ hồ, ta nghe được tiếng “đinh đinh đang đang” vang lên từng hồi.
Không gian xung quanh trống rỗng, thoang thoảng mùi đất ẩm——
“Tứ Nương, con cứ yên tâm đi đến nơi tốt lành khác nhé!”
Là tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.
“Nương sẽ thắp hương niệm Phật cho con, cầu kiếp sau con được đầu thai làm người tốt.”
Kiếp sau…?
Ta cử động đôi tay gầy yếu vô lực.
Thân thể này tuy hư nhược đến cực điểm, nhưng vẫn còn sinh khí.
Một luồng ký ức mãnh liệt đột nhiên tràn vào đầu—
Cuộc đời ngắn ngủi của Trần Tứ Nương quá mức nghèo nàn, chỉ thoáng chốc đã hiểu rõ.
Từ nhỏ gia cảnh bần hàn, thể chất yếu ớt, mới vừa qua tuổi cập kê, cha mẹ đã sốt ruột muốn gả nàng đi lấy tiền.
Thế nhưng nhà nghèo cũng khó mà gả, chẳng ai chịu bỏ ra số bạc lớn để cưới một cô nương yếu ớt bệnh tật, không thể làm việc sinh con.
Đúng lúc cả nhà tuyệt vọng, vị cử nhân họ Hồ trong thành đưa tới một mối hôn sự xem chừng quá tốt đẹp.
Đối phương là tiểu nhi tử Bùi gia ở đô thành, văn võ song toàn, khí chất xuất chúng, là người khiến biết bao thiếu nữ xuân tâm rung động.
Một nhân tài xuất chúng như vậy, làm sao lại đến lượt Trần Tứ Nương nhặt được?
Rất đơn giản.
Bùi Tinh Lâm… đã chết vì bệnh nặng.
Thầy tướng âm dương bấm quẻ, bảo rằng cần cưới một cô gái sinh vào tháng Chín, bên sông, giữa trán có nốt ruồi Quan Âm để làm minh hôn.
Cử nhân Hồ vì muốn nịnh bợ Bùi gia, lần theo sông Mai đi tìm, thật sự tìm được người có đặc điểm ấy!
Trớ trêu thay, Trần Tứ Nương người sinh vào tháng Chín bên sông, có nốt ruồi Quan Âm, vẫn còn sống khỏe mạnh.
Thế là, một túi bạc vụn, một bát mê dược.
Cha mẹ nàng và cử nhân Hồ lừa nàng rằng sẽ lấy chồng sớm do tang sự.
Bùi gia thương tâm quá độ, không nỡ kiểm tra kỹ, cứ thế đem Trần Tứ Nương sống sờ sờ chôn cùng Bùi thiếu gia.
Khoảnh khắc quan tài bị hạ huyệt, nàng tỉnh dậy.
Đáng thương thay nàng vốn mang bệnh tim, vừa sợ hãi vừa sốc nặng, hồn lìa xác trong chớp mắt—
Còn ta… mở mắt.
Bùi gia là danh môn vọng tộc, quan tài của thiếu gia cũng làm theo kiểu phô trương rộng rãi, bốn phía còn khảm minh châu tỏa sáng rực rỡ.
Thế nhưng trong này không khí quá mỏng, nhiều nhất nửa ngày nữa ta cũng sẽ chết thêm lần nữa!
Ta cắn răng chống lưng ngồi dậy, đưa tay mò quanh khe hở quan tài, ra sức cào đất, đập lên nắp gỗ, mong tìm được chỗ nào đất chưa lấp kín.
Nhưng thân thể Trần Tứ Nương yếu đến đáng thương, mỗi cú đập vào thành quan tài đều mềm nhũn vô lực.
Đang trong lúc do dự tuyệt vọng——
Bỗng nhiên, giữa không trung vang lên một giọng nam trong trẻo, mang theo chút ngập ngừng:
“Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”
02
Bốn bề tĩnh mịch không một bóng người.
“Ai đó?”
Ta lên tiếng hỏi.
Người nọ dường như có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng.
“Ngươi… thử mò sang bên cạnh xem.”
Bên cạnh thân thể Trần Tứ Nương là Bùi Tinh Lâm với vẻ mặt an lành, vừa nãy vì quá hoảng loạn nên ta không kịp nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra, dung mạo quả thật tuấn tú nho nhã.
Ồ, thì ra là quỷ phu quân của ta à.
Khi còn sống, ta đã gần chạm đến cảnh giới Hóa Thần, đối với quỷ thần vốn chẳng có gì đáng sợ.
Trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi, ta mau chóng đưa tay gỡ món đồ trên đỉnh đầu của Bùi Tinh Lâm xuống, sau đó—
“Ý ngươi là, dùng cái món đồ mỏng manh này sao?”
Trong tay là một cây trâm ngọc xanh biếc, nước ngọc thì cực đẹp đấy, nhưng e rằng còn chẳng bằng cánh tay của Trần Tứ Nương này chắc hơn.
Giọng nam giữa không trung có vẻ cũng sững lại.
“Hồi trước nó từng được cải từ lưỡi dao… xin lỗi, có lẽ sau này bị người nhà thay mất rồi.”
Ta thuận tay sờ soạng khắp người Bùi Tinh Lâm một lượt.
“Ngươi—!”
Tiếng nói kia nghe như đỏ cả mặt, lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Đáng tiếc thay.
Lão thái thái nhà họ Bùi quả thật thương con trai, đồ mang theo chôn toàn là ngọc ngà châu báu hạng nhất, nhưng chẳng có lấy một món nào sắc nhọn cả.
“Ngươi đang ở đâu? Làm ơn giúp ta ra ngoài báo tin, nếu cứ tiếp tục thế này, ta thật sự sẽ chết ngạt mất.”
Người kia lại im lặng hồi lâu.
“Xin lỗi, ta đã thử rồi… nhưng không ai nghe được tiếng ta cả.”
Ánh sáng từ dạ minh châu xung quanh cũng mờ đi vài phần.
Hắn nói lúc gia đinh đóng đinh hạ huyệt, hắn đã tỉnh lại, ở ngay cạnh bọn họ, ngay cạnh mẹ ta.
Hắn gào thét cản trở, cố sức ngăn lại, thế nhưng cũng vô ích.
Người khác không nhìn thấy hắn, cũng chẳng nghe được tiếng hắn.
Chỉ có dạ minh châu lập lòe phát sáng.
“Ê này—”
Ta vỗ vỗ lên bàn tay lạnh như băng của Bùi Tinh Lâm.
“Huynh đệ à, thương lượng cái nhé, hay là ngươi dọa ma người ta một trận đi?”
03
Ta là do chính lão phu nhân Bùi đích thân dẫn người đến đào ra.
Khoảnh khắc được thấy lại ánh sáng mặt trời, ta lập tức đối mặt với một đôi mắt dịu dàng mà ngập tràn lo lắng.
Là Bùi Tinh Lâm trong hình dạng bán trong suốt.
Hắn lơ lửng bên cạnh lão phu nhân nước mắt đầm đìa, trông thấy mẫu thân già nua đau đớn khóc nấc mà chẳng biết làm sao, hắn muốn đưa tay lau đi giọt lệ trên má mẫu thân, nhưng ngón tay lại xuyên qua khuôn mặt của bà—
“Đèn trong phòng cứ lúc sáng lúc tối, ta biết mà, ta biết nhất định là hài tử của ta! Là hài tử của ta đang nói chuyện với ta!”
Lão phu nhân khóc không thành tiếng.
Một canh giờ trước, trong phòng của lão phu nhân bỗng phát hiện có quỷ quấy nhiễu, nến lay động liên tục, dạ minh châu chớp tắt bất thường, bà hoảng hốt vô cùng, nhất quyết muốn ra mộ Bùi Tinh Lâm xem thử.
Không ngờ vừa đến nơi liền nghe được tiếng ta dùng trâm ngọc gõ vào quan tài.
“Con ta lúc sống lương thiện là thế, các ngươi sao có thể, sao có thể chôn sống một người còn sống nguyên vẹn!”
Bùi Tinh Lâm mỉm cười với ta giữa không trung.
Cử nhân họ Hồ bị lôi đến trước mặt, mồ hôi lạnh túa ra như mưa—
“Lão phu nhân, lão phu nhân, ta cũng bị người ta lừa mà! Nha đầu này từ nhỏ đã bệnh tật, hơi thở mỏng manh như tắt, ai mà ngờ nàng còn sống…”
Ta cắt ngang hắn.
“Ngươi đã gặp ta, còn nói chuyện với ta. Ta uống chén mê dược ngươi đưa rồi mới hôn mê, khi tỉnh dậy thì đã nằm trong quan tài của tiểu thiếu gia rồi.”
Cử nhân Hồ vừa kinh vừa giận, quát:
“Ngươi nói dối! Thuốc đó, thuốc đó rõ ràng là cha ngươi—”
Chỉ cần hắn nói đến đó, tức là đã tự thừa nhận biết rõ ta vẫn còn sống.
Ta cắn chặt, khăng khăng nói mình bị cử nhân họ Hồ hãm hại. Lão phu nhân vừa giơ tay, mấy gã gia đinh lập tức kéo hắn đi báo quan.
Liên quan đến nhân mạng, nhất định sẽ bị phán nặng.
Nếu không chết, sau này ta sẽ tìm cơ hội giết chết hắn.
Ta được tự do rồi.
Vừa định rời đi, ta lại nhìn lên Bùi Tinh Lâm đang mang vẻ mặt u sầu trong không trung.
Ta xoay người, giữa ánh mắt kinh ngạc và ngăn cản của đám nha hoàn bà tử, bước tới lau nước mắt cho lão phu nhân—
“Lão phu nhân, trong lúc ta hôn mê, ý thức hỗn loạn, ta nghe thấy một giọng nam tử.”
“Hắn nói mình bất hiếu, không thể vì mẫu thân lau đi giọt lệ, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, còn mong mẫu thân đừng quá bi thương.”
Đôi mắt lão phu nhân lập tức sáng lên.
“Thật sao? Hài tử của ta vẫn còn ở đây sao?”
Ta liếc nhìn Bùi Tinh Lâm đang tròn xoe mắt trong không trung, nghiêm túc gật đầu.
“Thật đấy, hắn sẽ luôn ở bên người.”
Dù không thể nói chuyện, không thể chạm vào, nhưng chỉ cần ánh sáng của dạ minh châu lập lòe, thì Bùi Tinh Lâm… vẫn sẽ mãi ở bên mẫu thân.
04
Đi theo cái nỗi gì mà đi theo hoài vậy.
Vừa thấy ta bước đi, Bùi Tinh Lâm liền như diều đứt dây, không tự chủ được mà bay lơ lửng theo sau.
Ta dừng lại, hắn cũng đứng im.
Ta đi tiếp, hắn lại theo sát.
Cuối cùng ta đành bất lực.
“Trước kia ngươi cũng bị thế này à?”
Bùi Tinh Lâm trưng ra vẻ vô tội.
“…Ta cũng mới chết không lâu thôi.”
Hắn đưa cổ tay ra cho ta xem.
“Là vì cái này sao?”
Lúc này ta mới phát hiện, chẳng rõ từ khi nào, cổ tay ta và Bùi Tinh Lâm đều có thêm một sợi chỉ đỏ mảnh như máu.
Chẳng lẽ dù ta xuyên vào thân thể Trần Tứ Nương, nhưng vì minh hôn giữa nàng và Bùi Tinh Lâm đã được cử hành, nên giữa hai người đã có ràng buộc?
Ta liền kéo một đạo sĩ âm dương đến xem, hắn nheo mắt cao thâm khó lường, liếc qua một cái rồi nói:
“Giải chuông cần người buộc chuông, sợi chỉ này do cô nương tự buộc, thì cũng phải do cô nương tự cởi.”
Nói cái gì vô dụng thế.
Ta đã thử tháo sợi chỉ đỏ này cả buổi trời, dùng kéo, dùng dao, thậm chí kéo mạnh xé luôn, vậy mà vẫn không đứt nổi.
Trừ khi…
Người mà đạo sĩ nói đến không phải là ta.
Mà là Trần Tứ Nương đã chết.
Ta lục lọi trong ký ức của Trần Tứ Nương, cuối cùng cũng tìm được một đoạn ngắn.
Đó là buổi tối sau khi cử nhân Hồ tới cửa cầu hôn, mẹ nàng bỗng nhiên ân cần săn sóc, còn tự tay nấu cho nàng một bát canh táo đỏ lớn.
“Con ngoan, con đeo cái này vào đi. Là mẹ đến chùa cầu được bùa hộ thân, sẽ phù hộ con cả đời bình an.”
Trần Tứ Nương không hề do dự mà đeo vào.
Rồi… bị chính cha mẹ ruột đẩy vào quan tài của Bùi Tinh Lâm.
“Sao? Nghĩ ra được chuyện sợi chỉ đỏ này từ đâu ra chưa?”
Bùi Tinh Lâm vừa trôi lơ lửng trên không vừa hỏi.
Hắn giống như một con ma mới ra lò, cực kỳ hiếu kỳ với việc không cần dùng chân để di chuyển, trên đường đi đổi không biết bao nhiêu kiểu tư thế, còn lộn vòng trong không trung như đang biểu diễn.
“Ừ, là mẹ ta đeo cho đấy.”
“Vậy thì đi tìm mẹ ngươi thôi!”
Nói xong, hắn chợt như nhận ra điều gì sai sai.
Khi đám gia đinh chôn sống ta, mẹ của Trần Tứ Nương cũng có mặt.
Giọng hắn bắt đầu trở nên lắp bắp:
“Chắc… chắc bác gái cũng bị cử nhân Hồ gài bẫy thôi, bà ấy chắc chắn không cố ý muốn gả ngươi cho…”
Ta lạnh nhạt đáp lại một tiếng:
“À, không đâu. Chén mê dược là chính tay bà ta bưng tới.”
Dù sao cũng chẳng phải cha mẹ ruột của ta, nên cũng chẳng có gì để thất vọng. Chỉ là trong ngực như còn đọng lại một luồng uất khí chưa tan, có lẽ là oán hận chưa dứt của Trần Tứ Nương trước lúc chết. Ta đã mượn thân thể nàng, tất nhiên phải làm chút gì đó cho nàng.
Bùi Tinh Lâm càng thêm lúng túng.
“Ờ… vậy, vậy sao ngươi lại nói thuốc là của cử nhân Hồ…”
Ta liếm nhẹ hàm răng.
Tất nhiên là vì cử nhân Hồ có thân phận, có địa vị, chứ với thân phận nhỏ bé như Trần Tứ Nương, thì sao có thể yên ổn giết chết hắn được.
Còn cha mẹ của nàng thì khác.
Ta vừa kéo sợi chỉ đỏ, vừa nhàn nhạt nói:
“Đi thôi, đi tìm cha mẹ ta.”
Đi được vài bước, lại bổ sung thêm một câu.
“Nếu sợ thì nhắm mắt lại.”
Ta vốn là kẻ ăn miếng trả miếng, nợ máu thì phải đền bằng máu!