Chị Đây Không Cần, Xin Anh Tránh Ra - Chương 2
9
Khi tôi trở về, Cố Thành đang đứng giữa căn nhà tan hoang với sắc mặt xanh mét.
“Sở Nại, em lại giở trò gì vậy?”
Thật nực cười.
Rõ ràng là họ sai, nhưng họ lại luôn thích đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích người khác.
“Cố Thành, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi đã quá mệt mỏi khi phải dây dưa với anh ta.
“Có phải vì Dung Dung không?”
Tôi im lặng, chỉ nhìn anh ta.
“Anh đã nói rồi, Dung Dung bị bệnh, là ung thư, cô ấy không còn sống được bao lâu nữa, em nhất định phải so đo với một người sắp chết sao?”
“Không, Cố Thành, tôi đang so đo với anh.”
“Sở Nại, đừng có cãi chày cãi cối với anh.”
“Tô Dung Dung thật đáng thương.” Tôi nhìn Cố Thành thở dài.
“Chuyện này thì liên quan gì đến Dung Dung?”
Tôi bắt chéo chân, cười nhạt: “Đúng vậy, vấn đề của tôi và anh, liên quan gì đến cô ta?
Sao anh lúc nào cũng lôi cô ta ra làm lá chắn?
Hay là… chính anh cũng biết bản thân làm chuyện có lỗi, không lôi Tô Dung Dung ra, anh sẽ không thể đường hoàng xen vào giữa hai chúng ta?”
“Thật hèn hạ.” Luật sư Chu ở bên cạnh buông một câu cảm thán.
Cố Thành nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn luật sư Chu, hai nắm tay siết chặt.
Luật sư Chu không hề sợ hãi, ngược lại còn mạnh mẽ nhìn lại: “Tôi có quyền tự do ngôn luận, hơn nữa… đánh luật sư, anh có thể thử xem.”
“Tôi không đồng ý ly hôn!”
10
“Anh lấy đâu ra cái ảo tưởng rằng tôi đang bàn bạc với anh?”
Nói thêm một chữ, tôi cũng thấy vô vị.
Vì vậy, tôi trực tiếp gật đầu với luật sư Chu.
“Giao cho tôi.”
Tôi đứng dậy định bỏ đi thì Cố Thành lại xông đến túm lấy cổ tay tôi.
Vì dùng sức quá mạnh, tôi chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, như thể xương cốt sắp bị anh ta bóp nát.
“Buông tay.”
“Không buông. Sở Nại, anh không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này! Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao!?”
“Chẳng phải anh đã hủy hôn rồi sao?” Luật sư Chu hất tay Cố Thành ra, che chắn cho tôi phía sau.
“Từ khi nào mà anh nói anh hủy hôn?”
Cố Thành muốn bắt tôi lại nhưng bị luật sư Chu hất tay ra.
“Ồ, anh không nói, anh chỉ làm như vậy thôi.”
Tôi xoa xoa cổ tay đã sưng đỏ của mình, bực bội nói.
Sắc mặt Cố Thành thoáng chốc hiện lên vẻ áy náy nhưng rất nhanh đã chuyển thành chất vấn gay gắt hơn.
“Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, em nói buông là buông sao, Sở Nại, rốt cuộc em có trái tim không vậy?”
“Có, đã chết rồi.”
11
Sau khi giao toàn bộ chuyện ly hôn cho luật sư Chu, tôi liền đi du lịch.
Lẽ ra đây phải là chuyến du lịch trăng mật của tôi và Cố Thành.
Nhưng khi thực sự bắt đầu chuyến đi, tôi mới phát hiện, thiếu anh ta dường như cũng không có gì là không tốt.
Tôi không cần phải vắt óc suy nghĩ xem nên chọn địa điểm du lịch, nhà hàng nào mà Cố Thành sẽ thích.
Không cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, lên kế hoạch chi tiết cho lịch trình.
Không cần phải để ý đến tâm trạng của anh ta, không cần phải vì anh ta không vui mà tự hỏi xem bản thân đã làm sai điều gì.
Tôi chỉ cần làm những gì mình muốn, chơi những gì mình thích, mua những gì mình muốn, mệt mỏi thì ở lì trong khách sạn ngủ một ngày.
Không cần phải chiều lòng ai, chỉ sống vì bản thân mình.
Loại niềm vui này, sau khi ở bên Cố Thành tôi đã rất lâu rồi không cảm nhận được và bây giờ tôi vô cùng biết ơn quyết định ly hôn này.
Tôi một mình vẫn có thể sống tốt, ly hôn không đồng nghĩa với việc bắt đầu một cuộc sống bi thảm.
Đây là sự khởi đầu mới.
Vào đêm trước khi kết thúc chuyến du lịch, tôi lại nhận được điện thoại của Cố Thành.
“Sở Nại, em không thể đối xử với anh như vậy, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta chẳng lẽ đều là giả sao?” Giọng nói người đàn ông tràn đầy đau khổ.
12
Tôi biết thủ đoạn của luật sư Chu, chắc hẳn Cố Thành đã bị cô ấy dồn ép đến mức không chịu nổi.
Chỉ là…
“Anh đang dùng điện thoại của Tô Dung Dung gọi cho tôi à?”
“Nếu không phải em chặn hết mọi liên lạc của anh và mẹ, anh…”
“Ồ, hóa ra anh thật sự đang dùng điện thoại của Tô Dung Dung gọi cho tôi, vậy cô ta cũng ở bên cạnh sao? Sao anh có thể nói chuyện như vậy trước mặt một người sắp chết chứ, cô ta yêu anh như vậy, thật đáng thương làm sao.”
“Anh…”
“Cố Thành, cô ta sắp chết rồi, sao anh không đặt cô ta lên hàng đầu, quan tâm đến cảm xúc của cô ta, mà lại đi dây dưa với tôi – một người không hiểu chuyện như vậy?” Đó đều là những lời mà Cố Thành đã từng dùng để ép buộc tôi, bây giờ tôi trả lại cho anh ta.
“Ngày mai tôi về nước, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi.”
“Em mơ đi!” Cố Thành tức giận nói.
Tôi mặc kệ anh ta nói gì, trực tiếp cúp máy.
13
Chỉ là, cứ đến tối…
Tôi lại gặp ác mộng.
Mặc dù tôi đang cố gắng hết sức để thoát khỏi những tổn thương mà mối tình này mang lại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.
Rõ ràng mọi chuyện đã qua mấy ngày rồi.
Nhưng mấy ngày nay, cứ hễ chợp mắt là tôi lại mơ thấy cảnh tượng đó.
Trong mơ, tôi bị Cố Thành bỏ rơi ngay tại lễ đường.
Ánh đèn chiếu vào người tôi, xung quanh tối om.
Trong bóng tối dần dần hiện lên những gương mặt khác nhau và trên những gương mặt ấy đều là vẻ mặt chế giễu.
Còn tôi giống như một tên hề, bị những gương mặt ấy bao vây.
Họ cười nhạo, chỉ trích tôi không kiêng nể:
“Tình cảm không phân biệt đến trước đến sau, ai không được yêu, người đó chính là kẻ thứ ba, Sở Nại cô mới chính là kẻ thứ ba!”
“Đã lớn thế này rồi, còn so đo với một người sắp chết, cô thật là nhỏ nhen.”
“Nếu không phải Dung Dung đột nhiên ra nước ngoài, thì con của hai người họ giờ đã học mẫu giáo rồi.”
Cuối giấc mơ, tôi nhìn thấy bóng dáng của Cố Thành.
Tôi lao về phía anh ta, muốn anh ta giải thích rõ ràng rằng mọi chuyện không phải như vậy.
Nhưng anh ta lại đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng chất vấn tôi: “Sở Nại, sao người chết không phải là em?”
Cố Thành luôn hỏi tôi, tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta có phải là giả hay không?
Tình cảm đó đã từng là thật.
Nhưng từ lúc bị bỏ rơi trong lễ đường thì những thứ tình cảm ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì khi nhắc đến chuyện giữa chúng ta, thứ mà tôi nhớ đến bây giờ không phải là những tháng ngày bên nhau, mà là ác mộng.
14
Cuối cùng, tôi vẫn không thể ly hôn với Cố Thành vào ngày hôm sau.
Bởi vì trước khi lên máy bay về nước, tôi bị đau ruột thừa cấp tính, đau đến mức gần như ngất xỉu.
Tôi run rẩy bấm số gọi cấp cứu nhưng vì quá đau mà không nói nên lời, thậm chí ngay cả sức lực để cầm điện thoại cũng dần biến mất.
Điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay tôi.
“Đừng sợ, tôi đây.”
Một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy chiếc điện thoại đang rơi xuống, dùng thứ tiếng mẹ đẻ quen thuộc và ấm áp an ủi tôi.
Sau đó bình tĩnh nhấc điện thoại của tôi lên, dùng tiếng Anh thông báo cho đầu dây bên kia về tình hình hiện tại của tôi.
Dưới sự hướng dẫn của anh ấy, xe cấp cứu nhanh chóng đến sân bay, đưa tôi đến bệnh viện gần nhất.
Cơn đau khiến tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Tôi có thể nghe loáng thoáng những âm thanh xung quanh, nhưng mí mắt và tứ chi như bị đổ chì, không thể cử động.
Cảm giác như linh hồn sắp lìa khỏi thể xác.
Tôi có thể cảm nhận được nhân viên y tế đang đẩy tôi chạy như bay trong hành lang:
“Phải phẫu thuật ngay lập tức, người nhà bệnh nhân đâu?”
“Bệnh nhân hiện tại đang bất tỉnh, chúng ta phải thông báo cho người nhà, để họ đồng ý…”
“Điện thoại của cô ấy reo kìa, có lẽ là người nhà.”
“Nghe máy đi, bật loa ngoài.”
“Xin chào, cho hỏi có phải người nhà của bệnh nhân không?” Nhân viên y tế nhanh chóng xác nhận.
“Bệnh nhân? Cô ấy sao vậy?”
Là… giọng của Cố Thành.
Nhân viên y tế nhanh chóng giải thích tình hình.
Tôi nghĩ, ít nhất là vào lúc này, bất kỳ ai cũng biết phải làm gì.
Nhưng tôi không ngờ tới, đầu dây bên kia Cố Thành lại cười lạnh một tiếng, nói:
“Sở Nại, em cầu xin tôi, cầu xin tôi đừng ly hôn, tôi sẽ đồng ý…”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
15
Nhân viên y tế không hiểu tiếng Trung.
Còn tôi thì tức đến muốn bật cười.
Mẹ kiếp, nếu tôi không phải đang bất tỉnh, thì có đến lượt anh đồng ý hay không sao?
Mắt anh không nhìn thấy, tai anh cũng không nghe thấy à? Anh không hiểu ý nghĩa của từ “hôn mê” mà bác sĩ vừa nói sao?
Còn cầu xin anh.
Cầu xin anh mau chết đi còn hơn!
Có lẽ vì quá tức giận, tôi bỗng nhiên mở được mắt.
“Tôi ký, bảo anh ta… cút!”
Tôi cố gắng gượng người ngồi dậy trên giường bệnh, dùng chút sức lực cuối cùng ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Vì quá đau, chữ viết của tôi méo mó xiên xẹo.
Nhưng tôi vẫn theo bản năng thẳng lưng, mặc dù làm như vậy sẽ khiến tôi đau hơn.
Không ai có thể can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
16
Sau khi phẫu thuật.
Tôi được đẩy vào phòng bệnh.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
“Mời vào.”
Tôi cứ nghĩ là bác sĩ hoặc y tá đến kiểm tra phòng, nên không để ý.
Nhưng tôi không ngờ rằng, người bước vào lại là một người đàn ông cao lớn tay cầm bó hoa.
Hình như, có chút quen mắt.
“Hình như anh nhầm phòng rồi.” Tôi nhắc nhở.
Ai ngờ người đàn ông nghe vậy lại khẽ cười: “Không nhầm, tôi đến tìm cô.”
“Anh là?”
Người đàn ông vừa chậm rãi bước vào phòng bệnh, vừa nhẹ giọng giới thiệu: “Là người đã giúp cô gọi điện thoại ở sân bay.”
Lúc đó vì quá đau, tôi hoàn toàn không có tâm trí để ý đến người đã giúp đỡ mình trông như thế nào.
Được anh ấy nhắc nhở, tôi cẩn thận nhớ lại mới dám khẳng định, người trước mặt quả thực là người đàn ông ở sân bay hôm đó, dù sao lúc đó tôi tuy không nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng vẫn còn nhớ giọng nói của anh ấy.
“Là anh sao, thật ra tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Người đàn ông lịch sự gật đầu, sau đó đặt bó hoa lên đầu giường tôi.
Là một bó hoa hướng dương rực rỡ.
“Cảm ơn.”
“Hoa hướng dương, tượng trưng cho sự tái sinh, chúc mừng cô thoát khỏi bể khổ, Sở Nại.”
Thoát khỏi bể khổ, đây không phải là câu nói mà một người xa lạ nên nói với bệnh nhân, trừ khi…
“Anh quen tôi à?”