Chị Đây Không Cần, Xin Anh Tránh Ra - Chương 1
1
Ngay tại lễ đường.
Màn hình lớn đang chiếu vlog tình yêu của tôi và Cố Thành.
Tôi đang xem rất vui vẻ, quay đầu lại thì thấy Cố Thành đang cầm điện thoại, mặt mày tái nhợt.
“Sao vậy?”
“Dung Dung sắp chết rồi.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.
“Cố Thành!” Tôi theo bản năng túm lấy tay anh ta.
Đèn trong lễ đường cũng đồng lúc sáng lên.
Giọng nói vui vẻ của người dẫn chương trình vang lên từ mic: “Xin mời cô dâu chú rể tiến vào lễ đường.”
“Cô ấy sắp chết rồi, em còn muốn anh ở lại đây tiếp tục đám cưới sao? Sở Nại, em có trái tim không vậy?”
Cố Thành hất tay tôi ra rồi sải bước bỏ đi.
Không một chút do dự hay lưu luyến.
Chỉ còn lại một mình tôi, đối mặt với những lời bàn tán và chế giễu của khách mời.
2
Lễ cưới bị hủy bỏ.
Tôi mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Thế nhưng không một ai chịu giải thích cho tôi một câu.
Trong căn phòng tân hôn lẽ ra phải náo nhiệt nhưng lại chỉ có một mình tôi lẻ loi.
Đến tận đêm khuya, tôi vẫn không đợi được Cố Thành về nhà.
Chỉ thấy anh ta đăng một bài viết lên mạng xã hội.
[Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh sẽ luôn ở bên em.]
Kèm theo là bức ảnh Tô Dung Dung với gương mặt nhợt nhạt, ngồi trên giường bệnh, nắm lấy một bàn tay với vẻ mặt đáng thương.
Người khác có thể không nhận ra nhưng tôi biết đó là tay của Cố Thành.
Ngón trỏ của anh ta có một nốt ruồi son.
Bên dưới bài đăng toàn là những bình luận khuyên anh ta hãy ở bên cạnh Tô Dung Dung nhiều hơn.
Thậm chí tôi còn thấy anh trai của anh ta bình luận: [Nói thật, vợ em cũng thật là không biết điều, mạng người như ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cô ta lại chỉ nghĩ đến đám cưới của mình.]
Hóa ra họ đều biết, hôm nay là đám cưới của tôi và Cố Thành.
Tôi cười nhạt, gọi điện cho luật sư: “Tôi muốn ly hôn.”
3
Tôi thức trắng đêm.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thành vẫn chưa về mà mẹ anh ta lại đến.
Vừa vào cửa đã vội vàng vào phòng chúng tôi, thu dọn quần áo cho Cố Thành.
“Cố Thành định ở lại bệnh viện sao?”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, bà ta có chút chột dạ.
“Sở Nại à, Dung Dung bị ung thư, không còn sống được bao lâu nữa, con cũng biết mà, người bệnh thường rất nhạy cảm, cần có người bên cạnh chăm sóc nên con hãy rộng lượng một chút.”
“Người nhà cô ta không thể chăm sóc cho cô ta sao?”
“Dung Dung là do chúng ta nuôi lớn, chúng ta chính là người nhà của con bé.”
Nghe vậy, tôi chỉ thấy nực cười.
Họ đều là người một nhà, vậy còn tôi?
Chỉ mình tôi là người ngoài sao?
4
Tôi đến bệnh viện.
Rất nhanh đã tìm thấy phòng bệnh của Tô Dung Dung ở khoa nội trú.
Căn phòng bệnh đơn điệu đã được ai đó bài trí vô cùng ấm áp.
Không chỉ có rất nhiều đồ trang trí, thú bông xinh xắn, mà ngay cả lọ hoa trên bệ cửa sổ cũng được cắm một bó hoa hướng dương rực rỡ.
Cô y tá dẫn đường cho tôi cười tủm tỉm khen ngợi: “Đẹp đúng không ạ? Tất cả đều là do anh chàng kia tự tay sắp xếp đấy. Vì cô Tô thích hoa hướng dương, tối qua anh ấy đã chạy khắp thành phố để mua cho cô ấy, thật là tình cảm.”
Cố Thành chưa bao giờ tặng hoa cho tôi.
Ngay cả việc trang trí nhà cửa, anh ta cũng chỉ nói: “Em thích làm gì thì làm, anh không thích những thứ này.”
Tôi đã từng nghĩ, anh ta vốn là người không lãng mạn.
Cho đến giây phút này, nhìn thấy anh ta vì một người con gái khác mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân, tôi mới hiểu ra không phải anh ta không biết lãng mạn.
Chỉ là sự lãng mạn của anh ta không dành cho tôi.
Bên cửa sổ, Cố Thành đang cẩn thận đút cháo cho Tô Dung Dung.
Tôi cố gắng tự nhủ, Tô Dung Dung là bệnh nhân, đây là vấn đề của tôi và Cố Thành, đừng nên làm ầm ĩ ở phòng bệnh.
Nhưng trong lòng tôi vẫn đau như cắt.
Tôi hít sâu vài hơi, mới lịch sự gõ cửa.
“Cốc cốc.”
Tô Dung Dung đang quay mặt về phía cửa là người đầu tiên nhìn thấy tôi.
Rõ ràng tôi chưa nói gì nhưng sắc mặt cô ta bỗng tái nhợt, luống cuống hất đổ bát cháo trong tay Cố Thành.
“Dung Dung!”
Cố Thành giật mình, vội vàng giữ lấy tay Tô Dung Dung bị bỏng, rồi xông vào nhà vệ sinh.
Tôi theo phản xạ định đi theo nhưng bị Cố Thành khó chịu quát: “Em đến đây làm gì?”
5
“Tới để hỏi cho ra nhẽ.”
Cố Thành dường như mới nhớ ra chuyện mình đã bỏ tôi lại lễ đường ngày hôm qua, sắc mặt trở nên khó coi.
Tô Dung Dung thấy vậy, đột nhiên khóc lớn:
“Xin lỗi, em không cố ý muốn phá hỏng lễ cưới của hai người, chỉ là, lúc đó em thật sự rất sợ hãi, em thật sự không biết phải dựa vào ai.”
“Dung Dung, không sao không sao, không ai trách em đâu, đừng khóc.” Cố Thành nghe vậy, vội vàng luống cuống lau nước mắt cho Tô Dung Dung.
“Anh Cố Thành, đều tại em không tốt, Sở Nại giận cũng là phải, hay là anh về với cô ấy đi, em ở lại bệnh viện một mình cũng được.”
“Không được nói bậy!” Cố Thành làm ra vẻ bị tổn thương, ôm Tô Dung Dung vào lòng. Tô Dung Dung càng khóc dữ dội hơn, cô ta bám chặt lấy áo Cố Thành, như thể bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Anh Cố Thành, em không sợ chết, em chỉ là không nỡ xa anh, em chỉ còn mỗi anh thôi.”
Nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.
“Sở Nại, em về trước đi, có chuyện gì sau này hãy nói.”
Thấy tôi vẫn đứng ngây ra đó, Cố Thành có chút không kiên nhẫn.
6
Tôi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lái xe về nhà, tôi nhận được tin nhắn từ Tô Dung Dung.
[Sở Nại, cô yên tâm, tôi sẽ không cướp anh Cố Thành của cô đâu, dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi. Chờ tôi chết đi, tôi sẽ trả anh ấy lại cho cô.]
Trả lại cho tôi?
[Không phải cô nói sẽ không cướp sao? Vậy tại sao lại nói trả lại cho tôi?]
[Cô biết tôi không có ý đó mà, chỉ là tôi không còn sống được bao lâu nữa, muốn được ích kỷ một lần, cô hãy để tôi độc chiếm anh ấy trong khoảng thời gian cuối cùng này đi.]
[Hai người còn rất nhiều thời gian, chỉ cần nhường cho tôi một chút thôi, chẳng lẽ cô còn muốn tranh giành với một người sắp chết sao?]
Chỉ vì cô ta sắp chết thôi sao, vậy nên tôi – một người khỏe mạnh – phải nhường nhịn cô ta mọi thứ?
Dựa vào đâu chứ!?
Ban đầu tôi không muốn tức giận với một người bệnh nhưng Tô Dung Dung lại hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi.
Tôi lập tức muốn mắng chửi cô ta một trận.
Nhưng điện thoại của Cố Thành lại gọi đến trước.
“Sở Nại, anh đã đồng ý kết hôn với em rồi, rốt cuộc em còn bất mãn điều gì? Lăng nhục một người bệnh, như vậy là khiến em vui sao?”
“Em không có…”
“Dung Dung đã ngất đi rồi, em còn nói dối! Sở Nại, em thay đổi rồi, em bây giờ khiến anh cảm thấy xa lạ quá.”
“Người thay đổi là em sao?”
Cố Thành im lặng.
“Chỉ vì em còn sống, em còn khỏe mạnh nên cho dù bị bỏ rơi trong lễ cưới của chính mình, chồng sắp cưới chạy đi theo người phụ nữ khác, em cũng không được phép đau lòng, buồn bã sao?”
“Anh không có ý đó.”
“Vậy anh có ý gì, anh nói đi.”
Cố Thành không trả lời, vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng trước khi cúp máy, tôi nghe thấy Tô Dung Dung ở đầu dây bên kia nói: “Anh Cố Thành, em đau.”
7
Tôi muốn ly hôn với Cố Thành.
Khi Tô Dung Dung còn sống, tôi đã không tranh giành lại được anh ta.
Cô ta chết đi, tôi sẽ mãi mãi không thể sánh bằng một người chết.
Dù sao người chết sẽ ngày càng trở nên hoàn hảo trong ký ức của người sống.
Tuy nhiên, có thể ly hôn nhưng tôi không thể để Cố Thành được lợi, dù sao căn nhà này tôi cũng góp một nửa tiền.
Trang trí cũng là do tôi tự bỏ tiền ra, tỉ mỉ từng chút một.
“Chào cô, cô Sở, tôi là luật sư Chu Mật, người mà hôm qua cô đã liên lạc.”
Rất nhanh, luật sư mà tôi liên lạc đã đến.
Từ lúc Cố Thành vì Tô Dung Dung mà bỏ rơi tôi trong lễ đường, tôi đã có ý định ly hôn.
“Về chuyện ly hôn, tôi sẽ thay mặt cô thương lượng với anh Cố, nhất định sẽ giành được nhiều lợi ích nhất cho cô, cô cứ yên tâm.”
“Được.” Tôi gật đầu, “Luật sư Chu, tôi còn một thắc mắc.”
“Cô cứ nói.”
“Tôi có giữ lại tất cả hóa đơn và danh sách chi tiết các khoản chi tiêu khi trang trí nhà, bây giờ ly hôn, những thứ này có phải là do tôi xử lý không?”
“Đương nhiên.” Luật sư cho tôi một câu trả lời chắc chắn.
Tôi cười, lập tức gọi điện cho người thợ thi công trước đây: “Đến nhà tôi, đập phá hết tất cả những thứ đã trang trí trước đây đi.”
Đồ Cố Thành đã từng dùng qua, tôi thấy bẩn.
8
Đồ đạc trong nhà quá nhiều, người thợ phải mất hai ngày mới dọn dẹp xong.
Và trong hai ngày nay, Cố Thành không hề về nhà.
Tôi cắt nát tất cả ảnh chụp chung của hai người, chỉ giữ lại một nửa của Cố Thành.
Vì quá ầm ĩ nên không ít hàng xóm bàn tán xôn xao.
Còn tôi thì mặc kệ, trực tiếp thuê một căn hộ để ở tạm.
Cố Thành sau mấy ngày biến mất, cuối cùng cũng được luật sư ly hôn và hàng xóm thông báo, biết được mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
Tôi không nghe điện thoại của anh ta, anh ta liền gửi một đống tin nhắn chất vấn tôi.
Tôi biết, đã đến lúc phải quay lại đó một chuyến.