Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ - Chương 4
Mẹ chị dâu tức đến trợn trắng mắt.
Tôi dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Quay đầu, phát hiện chị dâu vẫn còn đứng trong nhà. Tôi cười:
“Còn sót lại một người.”
Tôi vừa định mở cửa, thì chị dâu đã chạy bổ lại giữa phòng ăn.
Hai tay chống hông, gào lên:
“Tôi là người trong nhà, sao các người lại đuổi tôi đi? Chuyện nhà hàng vẫn chưa nói rõ ràng, tôi không đi!”
Tôi khoanh tay:
“Được thôi, vậy để chồng chị kể rõ cho nghe rốt cuộc là sao đi.”
Anh tôi hết cách, đành cắn răng thừa nhận: Nhà hàng là của tôi.
Sắc mặt chị dâu khi ấy vừa trắng vừa vàng, nhìn như thể trời sập xuống đầu.
“Nhà hàng thật sự là của Toa Toa hả?”
“Thế thì làm sao đây? Giờ nó đuổi cả hai vợ chồng mình rồi, lấy gì mà sống?”
Tôi bật cười:
“Chị dâu à, chẳng phải chị thích ăn khổ sao? Vậy thì đi nuôi heo đi. Nếu hai người làm tốt, mỗi tháng kiếm năm vạn chắc không khó đâu. Với mức chi tiêu của chị, thế là dư dả rồi.”
Trước kia hai vợ chồng chị ta mỗi tháng tiêu năm vạn rưỡi, giờ bị đẩy xuống đáy, đúng là không chịu nổi cú sốc.
Chị dâu ngồi sụp xuống ghế, như người mất hồn.
Ngẫm nghĩ một lúc, chị ta bỗng nhìn tôi nói:
“Toa Toa, em là con gái, tiền em kiếm được cũng là của nhà này. Tại sao cứ phải phân chia rõ ràng với người trong nhà như vậy?”
“Nếu em là người thông minh, em nên chuyển nhượng lại nhà hàng cho anh em. Bằng không sau này em lấy chồng, nhà hàng chẳng phải sẽ thành của nhà chồng em sao?”
“Toa Toa à, em là đứa biết suy nghĩ, chị dâu tin em sẽ không làm chuyện dại dột đó, đúng không?”
Và thật bất ngờ, anh tôi — như bị tẩy não — cũng gật đầu liên tục:
“Đúng đó Toa Toa. Em đưa nhà hàng cho anh giữ, lỡ sau này em ly hôn, vẫn còn chỗ quay về trú chân chứ sao.”
Tôi nhìn anh mình đầy thất vọng.
Anh đã thay đổi. Trước đây không như vậy. Có lẽ vì tôi nhún nhường quá nhiều, khiến anh càng ngày càng được đà lấn tới.
Mẹ tôi cũng không thể chịu nổi:
“Tiểu Phong, con nói thế mà nghe được à? Em con còn chưa lấy chồng, mà con đã trù cho nó ly hôn rồi?”
Anh tôi gãi mũi:
“Con chỉ là phòng trước lo sau thôi mà…”
Mẹ tôi cười lạnh:
“Thế theo lời con, thì lúc con cưới vợ, chúng ta không nên thêm tên Tiểu Ngọc vào sổ đỏ, để khỏi bị chia đôi nhà lúc ly hôn, đúng không?”
Anh tôi cứng họng, không nói được lời nào.
Tôi nhìn hai vợ chồng họ, giơ tay ra hiệu:
“Giờ thì, mời hai người về đi.”
Anh tôi còn muốn níu kéo:
“Cơm còn chưa ăn mà…”
Tôi lắc đầu:
“Xin lỗi. Mâm cơm này là tôi bỏ tiền ra mua nguyên liệu. Hai người không phải khách của tôi, không xứng ăn bữa cơm này.”
Anh tôi quay sang nhìn ba mẹ cầu cứu.
Ba mẹ tôi đồng loạt quay đầu đi nơi khác.
Hai người họ đành lủi thủi ra về.
Tôi cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Ba mẹ à, tiền này là con tự kiếm ra, từ hôm nay trở đi, con cuối cùng cũng không cần phải xài tiền trong ấm ức nữa rồi.”
10
Sau khi hai vợ chồng anh chị tôi về nhà không lâu,
Chị dâu liền nhắn tin WeChat cho tôi, một tràng dài lê thê.
“Toa Toa à, chị dâu chưa từng va chạm xã hội, em đừng chấp chị. Chị xin lỗi em, mong em nể mặt chị đều nghĩ cho gia đình, tha lỗi cho chị lần này được không?”
“Dù gì thì cũng là người một nhà, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay lại như xưa có được không?”
Tôi gõ thật nhanh:
“Được chứ, em không phản đối hai người quay lại nhà ăn chực, cũng không phản đối chị dâu làm việc nhà, càng không phản đối anh trai tới nhà hàng giúp việc. Nhưng — không có lương. Dù gì chị cũng nói rồi mà, là người một nhà thì không cần phân biệt phải không?”
Chị dâu im re.
Con nhỏ này còn non lắm, muốn chơi với tôi à?
Muốn giở trò tính toán với tôi?
Cái kiểu như chị ta, chỉ cần tôi muốn, một lúc tôi xoay được mười chị như thế.
Chị dâu vừa rút lui thì WeChat của anh tôi lại nhảy thông báo.
Còn cố tình gửi voice, giọng nghe não nề rầu rĩ lắm.
“Toa Toa à, anh cầu xin em đấy, cứ thế này nữa thì vợ anh đòi ly hôn mất…”
Tôi đảo mắt.
“Ly thì ly đi, anh thử nghĩ lại xem, trước khi chị ấy bước vào nhà mình, có bao nhiêu mâu thuẫn xảy ra không? Không phải chị ấy cứ khăng khăng đòi ăn khổ, rồi kéo cả nhà phải ăn khổ theo, thì sao đến nỗi như bây giờ?”
“Cứ như anh chị, mỗi tháng kiếm được năm vạn rưỡi, đáng ra phải sống như ông hoàng bà chúa rồi. Vậy mà cứ thích làm trò.”
“Ly đi, ly xong kiếm người khác, ai rồi chẳng là chị dâu.”
“Chỉ có điều, anh đừng chọn người nào thích ‘ăn khổ chịu cực’ nữa, không thì em với ba mẹ cắt đứt quan hệ với anh luôn.”
Vài giây sau, một voice khác lại tới.
Tôi vừa bật lên, thì nghe giọng chị dâu gào rú như điên.
“Toa Toa! Tôi chưa từng thấy đứa em chồng nào độc ác như cô! Còn mong tôi với chồng tôi ly hôn?! Nghe cho rõ đây — tôi không ly đấy! Tôi cứ không ly! Cho cô tức chết!”
Tôi vừa cười vừa ngoáy tai.
Tôi giận cái gì cơ chứ?
Tôi chẳng giận tí nào luôn á.
Tôi biết thừa chị ta vẫn đang ở cùng anh tôi.
Tôi cũng biết thừa chị ta chẳng dám ly hôn đâu.
Với điều kiện của chị ta, mà cưới được anh tôi thì vẫn là quá lời rồi.
…
Nửa tháng sau, anh chị tôi ôm quà đến tìm tôi ở nhà hàng.
Bảo tôi giúp tìm việc làm.
Nhìn bộ dạng hai người tiều tụy, tôi khỏi cần đoán cũng biết — nửa tháng qua đi xin việc khắp nơi mà chẳng ai nhận.
Theo tôi biết, chị dâu còn từng xin vào làm phục vụ ở quán ăn nhỏ.
Nhưng thấy khách ăn dư đồ ăn, chị ta tiếc quá, gom lại bày lên đĩa đem phục vụ lại.
Khổ nỗi, khách không để ý thì không sao, chị ta còn hí hửng khoe với ông chủ.
Kết quả là bị đuổi cổ ngay tại chỗ.
Tôi cứng lòng, nhìn họ hỏi thẳng:
“Tôi nói rồi, nếu tôi giúp thì cũng chỉ có thể đưa qua chỗ bạn tôi nuôi heo. Chị dâu mà thích ăn khổ thế, thì công việc này chắc hợp lắm đấy.”
Hai người im lặng.
Tức là ngầm đồng ý rồi.
…
Ba tháng nữa trôi qua.
Anh chị tôi cuối cùng cũng trụ được trong trại heo.
Tiền lương hai người cộng lại cũng tăng lên tám vạn một tháng.
Khi tôi cùng ba mẹ tới thăm,
Chị dâu còn chưa mở miệng đã rơm rớm nước mắt.
Kêu than điều kiện sống tệ quá, phải đốt than sưởi ấm, nhà thì gió lùa bốn phía.
Chị dâu mới cưới được ba tháng, đứng cạnh đó, chẳng vui vẻ gì.
Ba mẹ tôi thì đã được tôi dặn trước, nên chỉ im lặng nghe, không mở miệng bảo đem về sống chung nữa.
Tôi thì bật cười hỏi:
“Nếu cực khổ thế, hay nghỉ làm đi? Về nhà nằm dài hưởng thụ cho khỏe?”
Chị dâu ngẫm nghĩ một hồi, rồi lắc đầu:
“Thôi, ráng chịu vậy, tám vạn một tháng mà, bỏ thì tiếc.”
Rồi chị ta chuyển cho tôi một trăm nghìn qua WeChat.
Bảo là thèm bánh ngọt của Holiland, nhờ tôi lần tới ghé thì mua giùm.
Anh tôi đứng cạnh làu bàu:
“Bánh trái gì chứ, mắc thấy bà. Có ăn no được đâu.”
Chị dâu đột nhiên gắt lên:
“Có một trăm bạc thôi mà, tháng mình kiếm tám vạn, không ăn nổi cái bánh hả? Anh làm gì phải khổ sở thế chứ? Anh nghĩ tôi là đồ rẻ rúng à?!”
Anh tôi lườm chị một cái, rồi quay đi cho heo ăn.
Tôi nhận chuyển khoản, quay sang nhìn ba mẹ, cả ba cùng cười.
“Được rồi chị dâu, lần sau em nhất định mua cho.”
(Hết).