Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ - Chương 3
Chị dâu rưng rưng nước mắt:
“Mẹ à, ba mẹ chồng con không bao giờ phải động tay vào việc nhà, mẹ cũng nên học hưởng thụ đi thôi.”
Mẹ chị ta nhìn quanh rồi hỏi:
“Không làm việc nhà? Nhưng mẹ thấy nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ đấy chứ?”
Chị dâu vừa gỡ cua chia phần cho mẹ vừa nói:
“Mẹ, bình thường con như giúp việc ở đây, nấu ăn dọn dẹp cho ba mẹ chồng, họ không đụng ngón tay vào.”
Nói rồi quay sang tôi:
“Toa Toa cũng chẳng làm gì hết.”
Nghe đến đó, sắc mặt mẹ chị ta sầm xuống:
“Thông gia à, thế này là không được đâu. Con gái tôi gả vào nhà các người, các người coi nó như người làm hả?”
Tôi “rầm” một tiếng ném đũa xuống bàn:
“Chị dâu, cho tôi hỏi một câu — cái tài đi bô nửa chừng của chị là do nhà chị truyền lại hả?”
7
Chị dâu lập tức tái mét.
Mẹ chị ta kích động đứng bật dậy, chỉ tay vào tôi rồi quay sang quát mẹ tôi:
“Thông gia, con bé này nói chuyện kiểu gì vậy? Có ai ăn nói với chị dâu như thế không? Hai người cũng không biết dạy dỗ à?”
Tôi chậm rãi nuốt miếng cá hồi, từ tốn đáp:
“Thím thử hỏi lại con gái thím đi, sao nó cứ nói nửa chừng vậy?”
“Từ hôm qua tới giờ, cái gì cũng quản — từ trời, đất, người ta đi vệ sinh cũng muốn quản — giờ ngay cả năng lực kể chuyện cơ bản nhất cũng mất luôn rồi.”
“Người ngoài không biết còn tưởng anh tôi cưới phải người thiểu năng về, đang cố gắng ‘vượt lên số phận’ ấy chứ!”
Mẹ tôi giả vờ muốn đánh tôi.
Chị dâu nước mắt ngắn dài:
“Xin lỗi em, là chị dâu sai, chị là người quê mùa không học hành, nói chuyện không rõ ràng.”
Chị ta kéo tay mẹ mình lại:
“Mẹ, ba mẹ chồng con đâu có bắt con làm không công, vẫn trả tiền mỗi tháng năm ngàn. Còn mấy việc nặng như lau kính thì vẫn thuê người ngoài, con không phải làm.”
Tôi lắc ngón tay:
“Vẫn chưa nói rõ. Chị nên nói với mẹ chị là, hồi đó tôi định thuê giúp việc cho nhà, thì chính chị không muốn đưa tiền cho người ngoài, tự xung phong làm hết việc nhà và còn đòi chúng tôi phải trả công như thuê giúp việc.”
“Thế mà, chị nhận tiền rồi, chỉ nấu được có một tuần, ngày ba bữa dưa chuột trộn, làm ba mẹ tôi ăn mà mặt mày tái xanh. Sau đó thì sao? Một tuần mới thèm lau sàn một lần, có sai không?”
Chị dâu cúi gằm đầu, không nói một lời.
Tôi lại nói tiếp:
“Chứ theo lý mà nói, chị làm con dâu, giúp đỡ cha mẹ chồng vài việc nhà thì có gì to tát mà đòi tiền? Vậy mà đã nhận tiền, còn quay về méc mẹ mình là bị bắt làm giúp việc. Chị nói xem, có phải chị đang chờ người ta chửi không?”
Lời tôi gãy gọn, mạch lạc khiến sắc mặt mẹ chị dâu lúc đỏ lúc trắng.
Cuối cùng cũng chỉ ậm ừ được một câu:
“Nói thế nào thì nói, chị dâu con cũng vì cái nhà này thôi mà.”
Sau đó lại bổ sung thêm một câu:
“Nhưng mà nhà thông gia cũng kỳ cục quá, lau cái kính thôi cũng phải thuê người ngoài? Sau này có lau kính thì gọi tôi đi, cho tiền người ngoài chi bằng cho tôi.”
Tới đây thì tôi hiểu luôn, chị dâu tôi học được từ đâu rồi.
Tôi lập tức nói thẳng:
“Chị dâu làm giúp việc, nhà tôi thật sự không kham nổi nữa rồi. Hôm nay chị vừa nói với mẹ ruột xong, ngày mai lời đồn sẽ tới tai hàng xóm. Nhà tôi không muốn bị mang tiếng là hành hạ con dâu, nên từ giờ trở đi, chị dâu không còn là ‘giúp việc gia đình’ của nhà tôi nữa.”
Chị dâu hoảng hốt:
“Không thuê chị thì ai làm việc nhà? Chẳng lẽ lại đi thuê người ngoài?”
Lúc này mẹ chị ta bắt đầu dịu giọng với tôi:
“Toa Toa à, tiền mà đưa cho chị dâu thì vẫn hơn là đưa cho người ngoài chứ? Con mà đi thuê người ngoài nấu ăn giặt giũ thì phí quá, tiền của ba mẹ sao tiêu hoang thế được…”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta:
“Thím à, tiền nhà cháu xài thế nào, không đến lượt thím dạy bảo đâu ạ.”
Chị dâu lại khóc lóc, níu tay áo anh tôi:
“Chồng ơi, anh cũng không nói gì sao? Người nhà em ở đây mà Toa Toa chẳng nể mặt em chút nào.”
Tôi cười khẩy:
“Chính vì cho chị nhiều mặt mũi quá, nên giờ mới biến thành mặt dày hai lớp như thế này đấy.”
Đúng lúc đó, không biết có phải bị tiếng cãi nhau làm giật mình không, đứa bé – cháu trai bên ngoại chị dâu – bỗng òa khóc.
Chị dâu vội vàng đi pha sữa cho nó.
Ai ngờ ba mẹ chị ta đi vội quá, để quên sữa ở nhà.
Mẹ tôi muốn phá vỡ không khí căng thẳng, liền bảo tôi đi mua.
Chị dâu cũng không khách sáo, nói tên một loại sữa cụ thể.
Tôi tiện tay tra thử, thấy một hộp nhỏ mà hơn sáu trăm nghìn.
Tôi ngồi thẳng lại ghế.
“Tôi không đi.”
“Chị dâu chẳng vừa nói xong à, tiết kiệm là mỹ đức, chịu khổ là phẩm chất, phải dạy trẻ từ nhỏ. Uống sữa làm gì? Cho uống nước cơm là được rồi.”
8
Chị dâu lập tức hoảng hốt.
“Toa Toa, sao em lại ăn nói kiểu đó? Đây là cháu đích tôn nhà họ Chu bọn chị, uống sữa tốt thì làm sao chứ?”
“Em đừng có vong ân phụ nghĩa! Không có anh em đưa vào làm ở nhà hàng, giờ em còn không biết đang lăn lộn ở đâu ngoài xã hội nữa ấy! Tưởng mình là công chúa thật chắc? Con cháu họ Chu nhà chị ăn gì mà em cũng muốn nhúng tay vào?”
Mẹ chị ta liền nhào tới tiếp lời:
“Đúng đấy! Cô là em chồng, lớn từng này đầu rồi không lo tìm chồng kết hôn, còn bày đặt lên mặt dạy dỗ anh chị. Nếu tôi là mẹ cô, đẻ ra là tôi dìm vào bô nước tiểu cho chết từ bé rồi!”
Lần này thì mẹ tôi không nhịn được nữa, bùng nổ.
“Thông gia! Bà đi quá giới hạn rồi đấy!”
Mẹ chị ta vẫn trâng tráo không tự lượng sức:
“Tôi đây là đang giúp bà dạy con đấy!”
“Tôi nghe nói từ lâu rồi, con gái bà chẳng chịu khổ được một chút nào, ngoài tiêu tiền ra thì vô dụng!”
Có người chống lưng, chị dâu càng được nước làm tới.
“Đúng đó! Có người nhờ có anh trai kiếm được ít tiền mà chẳng biết mình là ai luôn, tiêu xài phung phí, có núi vàng cũng không đủ để đốt.”
“Nói thật, kiểu người như vậy nên về quê nuôi lợn, nếm trải cuộc sống khổ sở thì mới biết trân quý từng đồng từng cắc.”
Chị ta còn huých cùi chỏ vào anh tôi:
“Chồng à, hay là từ tháng này, mình cắt luôn tiền sinh hoạt của ba mẹ và Toa Toa đi, loại người như vậy, chỉ khi không còn tiền mới biết tiết kiệm là gì.”
Tốt.
Tôi vốn còn chưa nghĩ ra cách trị hai vợ chồng này, chị ta lại tiện tay chỉ cho tôi con đường sáng.
Tôi vỗ tay:
“Được thôi, nếu chị dâu có nhiều kinh nghiệm chịu khổ đến vậy, thì bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ cắt khoản tiêu vặt mỗi tháng của anh trai tôi luôn. Nể tình anh em, tôi có thể giới thiệu hai người đến chỗ bạn tôi làm… nuôi heo.”
“Còn có kiếm được tiền hay không thì phải xem bản lĩnh của hai người.”
Chị dâu cười khẩy:
“Toa Toa, em đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Tôi nhìn sang anh trai:
“Nói đi, nói cho vợ anh biết tôi có nói linh tinh không?”
Anh tôi sợ mất mặt trước nhà vợ, cúi đầu ủ rũ:
“Toa Toa, ăn cơm trước đã, có chuyện gì từ từ nói sau.”
Chị dâu nhìn tôi rồi lại nhìn anh tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Rồi bất ngờ bật dậy:
“Các người có ý gì đây? Ba mẹ! Có phải nhà mình đã sang tên nhà hàng cho Toa Toa rồi không?”
Mẹ tôi thở dài. Thấy mặt nạ đã rơi hết rồi, bà cũng không giấu nữa, nói rõ mọi chuyện.
“Tiểu Ngọc, không phải ba mẹ sang tên. Nhà hàng vốn là của Toa Toa. Con bé nể tình anh em nên mới sắp cho Tiểu Phong một chân nhàn rỗi, mỗi tháng đưa năm vạn…”
Nhưng chị dâu căn bản không tin.
“Thế này là lừa đảo trắng trợn! Cả nhà cấu kết lại lừa tôi, coi tôi là người ngoài đúng không? Nhà hàng rõ ràng là của nhà họ Chu, sao tự nhiên biến thành của Toa Toa? Chắc chắn là hai người thiên vị, lén lút sang tên cho nó rồi!”
“Tôi nói cho hai người biết, lập tức sang tên lại đây! Nếu không, đợi đến lúc hai người già yếu nằm liệt giường, tôi sẽ mặc kệ, không hầu hạ đâu!”
Mẹ chị ta đứng bên cũng thêm dầu vào lửa:
“Phải đấy! Hai người đã đem hết tiền cho con gái, thì đừng mong con trai con dâu sẽ nuôi dưỡng lúc tuổi già nữa!”
9
Mẹ tôi tức đến run cả người.
Tôi vớ lấy ly rượu, hất thẳng vào mặt mẹ chị dâu.
“Câm cái miệng thúi của bà lại! Bà bị đè đầu cưỡi cổ ở nhà quen rồi, giờ đến nhà tôi diễn cảnh nông nô lật đổ để hát ca hả? Cút! Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Bà ta lau mặt, giãy nảy:
“Dựa vào đâu? Tôi là khách quý đấy!”
Tôi lại cầm nguyên dĩa thức ăn ném thẳng tới:
“Quý cái đầu bà! Tôi thấy cả nhà bà rẻ rúng thì có!”
Bà ta đang bế đứa nhỏ nên đành chịu thiệt, không thể né, chỉ còn cách kéo ông chồng chạy ra ngoài.
Lúc đi còn không quên ôm theo con robot hút bụi với hộp bánh trung thu.
Anh tôi đổ mồ hôi đầy trán, vội chạy theo ra cửa níu họ lại.
Tôi tát cho anh một phát:
“Anh à, sao đầu óc anh lại tậm tịt vậy? Không thấy cha mẹ vợ anh đang gấp gáp đi đầu thai sao? Còn dám cản họ?”