Giới thiệu truyện
Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ
Tôi có một bà chị dâu rất thích “ăn khổ chịu cực”.
Trước Tết Trung thu, tôi tính thuê người đến lau kính vì nhà tôi ở tầng cao, chị dâu nghe vậy liền bắt đầu bài giảng đạo lý.
“Trong nhà bao nhiêu người rảnh, không nhờ lại đi thuê người lau kính, nhà mình tiền nhiều không có chỗ xài à?”
Tôi nói công việc ở tầng cao rất nguy hiểm, nên phải thuê người chuyên nghiệp mới an toàn.
Chị dâu nước mắt nước mũi ngắn dài, cầm ngay cái khăn lau:
“Được rồi được rồi, mạng mấy người quý, mạng chị dâu này rẻ, để chị dâu lau!”
Tôi nghe mà chán không tả nổi, lại sợ chị ta gặp nguy hiểm thật, nên thôi luôn việc lau kính.
Thế mà chị ta vẫn cứ nói móc.
“Có người kiếm được chút tiền là quên mất mình là ai liền, tiêu xài như nước, cho có núi vàng cũng không đủ cho cô ta phá.”
“Loại người như vậy đáng ra nên về quê nuôi lợn, để biết cuộc sống khó khăn thế nào, lúc đó mới biết quý từng đồng từng cắc.”
Tôi nghe xong thì gật đầu lia lịa, tối đó ngừng ngay khoản “trợ cấp” 5 vạn (~180tr) mỗi tháng cho anh trai.
Chị dâu đã thích “ăn khổ”, thì tôi chiều theo vậy, để chị ta ăn đủ mới thôi!