Chỉ Có Học Tập Mới Giúp Tôi Sống Sót - Chương 5
18
Ba tôi vỗ đùi đen đét, lớn giọng tuyên bố sẽ mở tiệc linh đình.
Sau khi bị kéo đi gọi không biết bao nhiêu tiếng “chú”, “dì”, tôi lén lút chuồn vào một góc.
“Nhà cậu mời bao nhiêu người vậy?”
Phương Thời Nguyệt bê một đĩa điểm tâm, sán lại gần.
Cô ấy thi cũng không tệ, xếp trong top 100 toàn tỉnh, môn Ngữ Văn đạt điểm tuyệt đối.
“Chắc là ai ba tôi quen biết đều đến cả rồi.”
Tôi lắc đầu, tay vẫn cầm bút hí hoáy viết.
Phương Thời Nguyệt liếc một cái:
“Không hổ danh là thủ khoa, hình mẫu của chúng tôi. Thi xong rồi mà vẫn học!”
Tôi vừa định mở miệng giải thích rằng mình chỉ đang sửa bài tập cho Giang Miểu Miểu, cô ấy đã nháy mắt một cái, để lại một câu rồi rời đi:
“Tớ đi loanh quanh chút.”
Thẩm Việt chậm rãi bước về phía tôi, khóe mắt cong cong, nụ cười nhẹ như có như không.
Bộ vest đặt may vừa vặn ôm lấy dáng người cao ráo, mái tóc chải gọn gàng, để lộ đường nét tinh tế trên gương mặt.
“Chúc mừng.”
Cậu ta đưa cho tôi một ly champagne.
Tôi xua tay:
“Cậu cũng rất giỏi.”
Dù gì thì lần này, cậu ta chỉ kém tôi đúng một điểm.
“Nghĩ xong định đăng ký ngành gì chưa?”
“Khoa học máy tính.”
Tôi không ngẩng đầu, đáp gọn.
Nhìn thấy tập bài kiểm tra đã được sửa trên bàn, Thẩm Việt thản nhiên ngồi xuống, cầm lên xem.
“Cậu rảnh lắm hả?”
Tôi liếc nhìn cậu ta mấy lần.
“Ừm.”
Cậu ta gật đầu.
“Ồ, vậy thì cái này cho cậu.”
Tôi rút từ trong túi ra một xấp bài kiểm tra toàn dấu X đỏ choét, nhét vào tay Thẩm Việt.
Là bài thi của Giang Trạch.
Thành tích của cậu ta quá tệ, hôm nay chỉ xuất hiện một lát rồi lên phòng, đã quyết tâm ôn thi lại và chuyển vào Nhất Trung.
“Cậu có thấy dì tôi không? Hôm nay bà ấy đưa em họ tôi đến, bảo là muốn xin chữ ký của cậu.”
Tôi gật đầu.
Hôm nay Thẩm Tình quả thực có đến, con gái bà ấy trông nhỏ hơn Giang Miểu Miểu một chút, hoạt bát lanh lợi, chẳng giống Tần Ca chút nào.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tần Ca đâu? Sao hôm nay không thấy hắn?”
Thẩm Việt cau mày:
“Dì tôi nói là hắn đi cùng họ đến đây…”
Bộp!
Chiếc bút trong tay tôi rơi xuống đất.
Tôi lập tức chạy lên lầu hai.
Xô cửa phòng Giang Miểu Miểu—bên trong trống trơn.
Gõ cửa phòng Giang Trạch—cậu ta ra mở cửa với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Hỏng rồi.
19
Giang Miểu Miểu tỉnh dậy, vừa nhìn thấy người trước mặt, bản năng liền lùi về sau.
Giây trước, cô vẫn còn ngồi trong phòng học bài.
Giây sau, Tần Ca đột ngột xông vào.
Chưa kịp mở miệng gọi người, ý thức của cô đã biến mất.
“Cậu… cậu muốn làm gì!”
Tần Ca bóp chặt cằm cô:
“Miểu Miểu, em nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi tôi sao?”
“Tần Ca, anh điên rồi! Buông tôi ra!”
Giang Miểu Miểu giãy giụa, nhưng sức lực của Tần Ca lại ngày càng siết chặt hơn.
“Miểu Miểu, tại sao em không thích tôi? Là vì nhà họ Giang sao? Là họ ép em đúng không? Hửm?”
“Tôi đã nói là tôi không… ưm!”
Đầu lưỡi của Tần Ca đau nhói.
Bốp!
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô.
Làn da trắng muốt lập tức hiện lên dấu vết đỏ bừng.
“Miểu Miểu, đừng thử thách giới hạn của tôi.”
“Tôi sẽ khiến em mang dấu vết của tôi, cả đời này, em chỉ có thể là của tôi!”
Ngón tay Giang Miểu Miểu siết chặt, cô rút con dao nhỏ từ trong túi áo, không chút do dự đâm thẳng vào ngực Tần Ca.
Là con dao cô đã cầm trên bàn học trước khi bị bắt đi.
Chị từng dặn—bất kể khi nào, phải ưu tiên bảo vệ chính mình.
Máu tươi ứa ra, Tần Ca loạng choạng ngã xuống sàn, gào lên đầy phẫn nộ:
“Trần Lộ Chu, cậu còn chờ gì nữa!”
Một bóng người bước ra từ bóng tối.
Bộp!
Cậu ta giáng một cú đá thật mạnh vào bụng Tần Ca.
“Cậu đáng đời!”
Sau đó, ánh mắt sắc bén quét về phía Giang Miểu Miểu, nhướng mày cười nhạt:
“Con gái không nên cầm mấy thứ nguy hiểm như thế này, nào, đưa cho anh.”
Giang Miểu Miểu tuyệt vọng nhìn Trần Lộ Chu, lùi về sau, giơ con dao lên trước ngực, giọng run rẩy:
“Đừng… Trần Lộ Chu, đừng mà!”
“Miểu Miểu.”
Trần Lộ Chu mặc kệ lưỡi dao kề sát, đưa tay vuốt tóc cô:
“Nhà họ Giang có con trai, có con gái, em nghĩ bọn họ sẽ thực sự chấp nhận em sao? Em mãi mãi chỉ là một đứa con nuôi!”
“Trở về bên anh đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống, anh sẽ bảo vệ em… như trước đây.”
“Không! Không phải như vậy! Ba rất tốt với em! Chị rất tốt với em! Cả anh trai cũng vậy!”
“Em đang tự lừa mình dối người đấy! Họ đang lừa em! Chỉ có anh mới là người thân duy nhất của em! Người duy nhất em có thể tin tưởng!”
Giang Miểu Miểu cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Cô không hiểu… tại sao thiếu niên năm đó, người cô từng cứu giúp, lại biến thành con người như bây giờ.
20
Khi tôi dẫn người đến căn hộ cho thuê, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là—
Choang!
Giang Miểu Miểu đập mạnh bình hoa xuống đầu Trần Lộ Chu, sau đó quay người lao về phía tôi.
“Chị ơi! Tốt quá rồi… Chị đến rồi… Chị đến rồi!”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, cẩn thận kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, lại đến muộn rồi.”
Bả vai tôi ướt đẫm nước mắt.
“Tại sao? Chị ơi, tại sao hết người này đến người khác nói yêu em… nhưng lại không ngừng làm tổn thương em? Tại sao?”
Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy, liếc nhìn Giang Trạch và Thẩm Việt đi cùng, bình thản đáp:
“Đó không phải là yêu.”
Tần Ca và Trần Lộ Chu bị giam giữ.
Trần Lộ Chu không có cha mẹ, quá trình định tội diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng Tần Ca là người thừa kế nhà họ Tần, ông bà Tần ra sức vận động các mối quan hệ, liên tục gây áp lực lên nhà họ Giang.
Ba tôi vì chuyện công ty mà mất ăn mất ngủ, mắt đỏ ngầu.
Giang Miểu Miểu nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của ông, nói rằng cô ấy đồng ý hòa giải.
Vì chuyện này, Giang Trạch và ba tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt.
Khi mọi thứ rơi vào bế tắc, Thẩm Việt dẫn theo Thẩm Tình đến nhà.
Sau khi tiễn hai cô cháu họ rời đi, nhà họ Giang chấp nhận hòa giải.
Tôi đưa tấm thẻ có 6 triệu vào tay Giang Miểu Miểu:
“010810—sinh nhật của em.”
Giang Miểu Miểu mắt đỏ hoe, lắc đầu.
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, khẽ nói:
“Hãy tin chị. Tin vào nhà họ Giang.”
21
Tần Ca bị đưa ra nước ngoài.
Giang Miểu Miểu bước vào năm cuối cấp.
Giang Trạch không đến Nhất Trung ôn thi lại, mà đội cả cái tát của ba để lựa chọn con đường thi nghệ thuật.
Còn tôi và Thẩm Việt đều vào khoa Công nghệ Thông tin.
Năm hai, chúng tôi học thêm chuyên ngành phụ về tài chính, sớm thực tập trong công ty.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tần Ca trở về, chuẩn bị đại triển quyền cước, chính thức tiếp quản tập đoàn Tần thị.
Hắn mặc vest chỉn chu, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn không còn dáng vẻ chật vật năm nào.
“Không biết lần đấu thầu này, tiểu thư Giang Minh Châu sẽ đại diện cho Giang thị, hay là Tinh Nguyệt Khoa Kỹ?”
Tinh Nguyệt Khoa Kỹ là công ty khởi nghiệp của tôi, Thẩm Việt cùng nhóm bạn học sáng lập—một gã khổng lồ mới trong lĩnh vực công nghệ Internet.
Tôi nhấc ly rượu, khẽ cười:
“Tinh Nguyệt chỉ cung cấp công nghệ, đại diện của Giang thị đã có người khác.”
Tần Ca xoay người, phía sau là Giang Miểu Miểu.
Cô mặc một bộ vest công sở gọn gàng, mái tóc dài búi cao, từng bước tiến đến, giơ tay ra bắt:
“Tổng giám đốc Tần, đã lâu không gặp.”
Tần Ca thua hoàn toàn.
Hắn không hề biết rằng—
Thẩm Tình đã sớm đạt được thỏa thuận với nhà họ Giang.
“Hai bên hợp tác, nhà họ Tần sẽ do tôi và con gái tiếp quản. Tôi sẽ để Tần Ca nhận lấy hình phạt hắn đáng phải gánh.”
“So với việc liên hôn, tôi tin tưởng Minh Châu hơn. Tôi hy vọng con bé sẽ trở thành người cầm lái của nhà họ Giang.”
Thẩm Tình tuyệt đối không thể để nhà họ Tần rơi vào tay một đứa con riêng.
Nếu đã có thể thừa kế ngai vàng, tại sao con gái bà lại không thể?
Việc kết thông gia xưa nay vốn là phương thức điển hình của giới tài phiệt.
Nhưng nếu con gái nắm quyền, vậy thì—tuyển phò mã mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi cân nhắc giữa Giang Trạch và tôi, Thẩm Tình không chút do dự chọn tôi.
Những năm Tần Ca ra nước ngoài, Thẩm Tình âm thầm gây dựng thế lực, đối đầu với ông cụ nhà họ Tần.
Mãi đến khi ông cụ nhận ra tình hình không ổn, ông ta vội vàng triệu tập Tần Ca về nước.
Lần đấu thầu này chính là bước đầu tiên để hắn chứng minh năng lực.
Nhưng đồng thời, cũng là bước đi đầu tiên trong sự hợp tác giữa nhà họ Giang và Thẩm Tình.
Là cú phản đòn đầu tiên của Giang Miểu Miểu.
Thất bại trong đấu thầu.
Dự án bị đoạt mất.
Nhóm nhân sự rơi vào khủng hoảng.
Quyền phát ngôn bị xóa sổ.
Bị đá khỏi công ty.
Từ lúc cao ngạo trở về, đến khi trở thành chó nhà có tang—tất cả chỉ gói gọn trong bốn tháng.
22
Lúc Thẩm Tình nhắn tin đến, tôi, Miểu Miểu và Thẩm Việt đều đang có mặt tại buổi hòa nhạc của Giang Trạch.
“Dì Thẩm nói, em muốn xử lý thế nào cũng được.”
Giang Miểu Miểu suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Chị ơi, đã từng có thời điểm, em chỉ mong hắn biến mất.”
Cô ấy cười nhẹ, hơi ngượng ngùng:
“Nhưng làm vậy có hơi cực đoan không? Thôi, cứ để pháp luật quyết định đi.”
Tôi gật đầu, nhắn tin lại cho Thẩm Tình.
Nữ chính vẫn là nữ chính, bởi vì cô ấy luôn lương thiện và tốt đẹp.
Dù từ khi nhận thức được thực tại và bắt đầu phản kháng, cô ấy đã thoát khỏi sự trói buộc của kịch bản, nhưng bản chất bên trong vẫn không thay đổi.
Nhưng không sao.
Cô ấy có tôi—một bà chị phản diện.
Cô ấy cũng có Thẩm Tình—một người phụ nữ tuyệt đối không cho phép Tần Ca ngóc đầu lên nữa.
Trên sân khấu, người thanh niên đang tỏa sáng dưới ánh đèn, cầm micro, kể lại nguồn cảm hứng sáng tác cho từng bài hát.
“Sau này, tôi mới hiểu được…”
“Tình yêu là tôn trọng, là kiềm chế, là khi muốn chạm vào nhưng lại buông tay.”
…
“Tình yêu—trước tiên phải là ‘tôi’, sau đó mới đến ‘chúng ta’. Chúc các bạn vừa yêu chính mình, vừa tìm thấy tình yêu.”
Buổi hòa nhạc sắp kết thúc.
Thẩm Việt lặng lẽ đưa tôi một chiếc phong bì màu hồng bạc màu theo thời gian.
Tôi nhướng mày, cười nhạt:
“Chờ cậu code giỏi hơn tôi đã rồi nói tiếp.”
(Hoàn.)