Chỉ Có Học Tập Mới Giúp Tôi Sống Sót - Chương 4
14
Đúng là một màn “ăn dưa” đầy thỏa mãn.
Vì không ai động tay động chân, tất cả chỉ cần ký cam kết là giải tán.
Người phụ nữ quyến rũ kia chậm rãi bước tới trước mặt tôi, ánh mắt cong cong đầy ý cười:
“Minh Châu, cô là dì Thẩm của con, còn nhớ không?”
Tôi ngoan ngoãn chào hỏi.
“Hừ! Giả tạo!”
Tần Ca ngồi trên xe hừ lạnh.
Thẩm Tình khẽ nhíu mày:
“Thằng bé này về nhà họ Tần muộn, lại được người già trong nhà nuông chiều, Minh Châu, con đừng để ý.”
Về nhà họ Tần muộn? Có chuyện mờ ám ở đây.
Nói xong, Thẩm Tình lại nhanh chóng lấy lại nụ cười rạng rỡ:
“À đúng rồi, đây là cháu trai của cô, Thẩm Việt. Hai đứa học cùng trường, nghe tin nên tiện đường ghé qua.”
Tiện đường? Ma mới tin!
Tên này ngày nào cũng cắm đầu vào làm đề, giờ lại “tiện đường”?
Tôi nói:
“Hôm nay nhờ có bạn học Thẩm Việt giúp đỡ.”
Thẩm Việt nheo đôi mắt hồ ly:
“Không cần khách sáo, bạn học Giang Minh Châu.”
Bộp! Bộp!
Tiếng động cắt ngang cuộc đối thoại.
Tần Ca trợn mắt, điên cuồng đá cửa xe:
“CÒN ĐI KHÔNG HẢ?”
Tôi mấp máy môi, lẩm nhẩm “Ly Tao” trong đầu.
Thẩm Việt nhìn tôi đầy khó hiểu.
Cậu ta không hiểu đâu.
Chỉ là một phản xạ có điều kiện thôi—cứ nhìn thấy kẻ điên là phải lập tức học bài!
Lúc này, một xấp tài liệu bất ngờ bị nhét vào tay tôi.
“Tài liệu thi đấu.”
Thẩm Việt nói xong, quay người rời đi.
Tôi chợt thấy lòng tốt nổi lên:
“Dì Thẩm này, nếu nhà dì có điều kiện thì nên sinh thêm một đứa nữa đi.”
Thẩm Việt bất lực lên tiếng giải thích.
Lúc này tôi mới biết, Thẩm Tình chỉ có một cô con gái.
Còn Tần Ca là con riêng của nhà họ Tần.
Nhà đó có vấn đề về kế vị, ông bà nội nhà họ Tần quyết định đưa đứa cháu này về nhận tổ quy tông.
15
Những ngày tháng của tôi lại quay về với sự yên bình.
Làm đề, giành cơm, ngủ.
Làm đề, giành cơm, ngủ.
Một cuộc sống nhàm chán nhưng đầy đủ và khiến người ta say mê.
Thời gian cấp ba như bị tua nhanh gấp 8 lần, chớp mắt đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Tinh thần tôi phấn chấn, hòa vào dòng người bước vào phòng thi.
Điểm danh, nhận đề, điền thông tin, làm bài, kiểm tra, nộp bài.
Cả quá trình giống như đã được khắc sâu vào gen, tự nhiên mà diễn ra.
Buổi sáng kết thúc, phòng học trống trơn.
Vừa nhai bánh mì, tôi vừa tranh thủ ôn lại trọng điểm của buổi chiều.
Vẫn nhớ lần đầu tiên thi cử, tôi lo lắng rằng nếu không đạt hạng nhất sẽ bị hệ thống trừng phạt.
Thi xong môn này, lập tức lao vào ôn môn tiếp theo, đến cơm cũng không có tâm trạng để ăn.
Mặc dù bây giờ không còn áp lực đó nữa, nhưng thói quen này vẫn không sửa được.
“Chị đến đây làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Có người trước sau bước vào lớp học.
Bộp!
Hai chiếc hộp đồng thời được đẩy đến trước mặt tôi.
Vừa ngẩng đầu lên, Giang Miểu Miểu và Thẩm Việt đồng loạt lên tiếng.
“Chị ơi, cho chị nè!”
“Giang Minh Châu, cho cậu.”
Giang Miểu Miểu mở hộp ra:
“Thịt sốt chua ngọt và cà tím kho tàu, món chị thích nhất!”
Thẩm Việt nheo mắt cười nhạt:
“Ăn uống tử tế mới có sức để thi.”
Nhìn hai phần cơm giống nhau y đúc, tôi vẫy tay gọi cán sự ngữ văn đang đứng ở cửa với vẻ mặt khó hiểu:
“Phương Thời Nguyệt, ăn chung không?”
Giang Miểu Miểu dường như không ưa Thẩm Việt lắm, lúc rời đi còn cố tình lớn tiếng tuyên bố:
“Chị ơi, ngày mai em lại mang cơm cho chị!”
Thẩm Việt thì rời đi một cách điềm nhiên.
Tôi nhìn theo bóng lưng hai người, lẩm bẩm:
“Đúng là oan gia vui vẻ.”
Cán sự ngữ văn suýt sặc cơm:
“Cái gì?”
“Cậu không thấy bọn họ giống kiểu đối thủ không ưa nhau sao?”
Tổng tài, huynh muội cấm kỵ, đại ca trường học, oan gia đối đầu…
Chết tiệt, còn loại nam phụ nào nữa chưa xuất hiện đây?
Ngày hôm sau, Giang Miểu Miểu không đến.
Không vấn đề gì.
Kỳ thi kết thúc, kỳ nghỉ đông bắt đầu.
Tôi thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, nhưng Giang Miểu Miểu vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Không đúng.
Tôi chạy đến lớp 11, nhưng bạn cùng lớp của cô ấy nói rằng buổi chiều Giang Miểu Miểu đã vắng thi vì bị đau bụng.
Không thể nào!
Nếu bị ốm thì phải ở trong ký túc xá, hoặc về nhà chứ?
Tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, sau đó tìm cả giám thị coi thi, chỉ nhận được một câu trả lời:
“Bạn ấy nhờ người xin nghỉ hộ.”
Giọng của nữ sinh trong điện thoại the thé:
“Bạn ấy nói bị đau bụng, tôi làm sao biết cô ấy đi đâu?”
“Bạn học Tần Tử Hinh, tôi chỉ muốn biết bạn ấy đã xin phép ở đâu?”
Tút tút tút.
Điện thoại bị cúp máy.
Tôi ra lệnh cho tài xế kiểm tra camera giám sát, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tìm thấy rồi.
Giang Miểu Miểu ôm hộp cơm, ngồi thu lu trong góc, tóc rối bết dính trên gương mặt nhợt nhạt.
Cô ấy run rẩy trong bóng tối, giọng khàn đặc:
“Đừng qua đây… Đừng qua đây… Xin anh…”
Tôi tiến lại gần, ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Đừng sợ, chị đến rồi.”
16
Nhà họ Giang.
Tôi bình tĩnh lắng nghe những thông tin đã điều tra được.
Mục Tử Hinh là một kẻ cuồng si Tần Ca, theo đuổi hắn từ trường tư đến Nhất Trung.
Vì Tần Ca thích Giang Miểu Miểu, cô ta luôn cầm đầu đám nữ sinh bắt nạt Miểu Miểu.
Lần tôi phải nhập viện là vì đã ăn miếng bánh kem mà Giang Miểu Miểu nhờ bạn cùng lớp mang đến, trong đó đã bị bỏ thêm thứ gì đó.
Những chuyện bị xa lánh, bắt nạt kiểu này… còn rất nhiều, rất nhiều nữa.
Ba tôi ngồi ở vị trí cao nhất, sắc mặt âm trầm.
Giang Trạch mắt đỏ hoe, xoay người rời đi.
“Quay lại! Con định làm gì?”
Ba tôi quát lên, giữ cậu ta lại.
Giang Trạch dừng chân một chút, nhưng không hề quay đầu, cứ thế bước ra khỏi cửa.
“Chặn nó lại.”
Vừa dứt lời, bảo vệ lập tức xuất hiện.
Giang Trạch quay đầu nhìn tôi, tiến lên một bước, mạnh tay hất tung quyển sách trong tay tôi, giọng nói lạnh lẽo:
“Giang Minh Châu, chị chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi. Miểu Miểu bị bắt nạt ở trường, chị thật sự không biết sao?”
Cạch!
Cánh cửa phòng trên tầng hai mở ra.
“Sao lại đổ lỗi cho chị? Chị ấy không biết gì hết!”
Giang Miểu Miểu lao xuống cầu thang, hoảng loạn hét lên:
“Là do em không tốt! Đều là lỗi của em!”
Tôi nhìn thân thể run rẩy của cô ấy.
Hội chứng sợ không gian kín, vết bầm tím chằng chịt.
Giang Trạch nói không sai—tôi chỉ để tâm đến chính mình.
Tôi đã vất vả tách khỏi kịch bản, nhưng quanh nữ chính vẫn chẳng bao giờ thiếu phản diện độc ác.
Là tôi không nhìn thấy, hay là tôi đã cố tình lờ đi?
Cô ấy là nữ chính, luôn thiện lương, luôn tốt đẹp.
Dù có chịu bao nhiêu gian khổ, cuối cùng vẫn sẽ có một kết cục hoàn mỹ, đúng không?
Tôi đưa tay xoa đầu Giang Miểu Miểu:
“Em không sai.”
Sai chính là cái thế giới chết tiệt này.
“Ba.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói ra câu này:
“Hãy tuyên bố với bên ngoài rằng Miểu Miểu là nhị tiểu thư của nhà họ Giang.”
“Còn Mục Tử Hinh, cô ta phải nhận hình phạt xứng đáng.”
Ba tôi hành động rất nhanh.
Nhưng tôi biết, chỉ cần Giang Miểu Miểu vẫn là nữ chính, kịch bản sẽ không thay đổi.
Sẽ luôn có những kẻ phản diện mới xuất hiện, hết lớp này đến lớp khác, để thúc đẩy đoạn tình cảm này phát triển.
Trừ khi… cô ấy và nam chính thật sự đến với nhau.
Nhưng Giang Miểu Miểu… thật sự không thích Tần Ca.
17
Tôi đặt hy vọng vào việc hoàn thành nhiệm vụ công lược.
Thầy cô giỏi, tài liệu, đề thi—không dám nghỉ ngơi dù chỉ một giây.
Kỳ thi đấu diễn ra vào kỳ nghỉ đông, hôm đó trời rất lạnh.
Lúc bước ra khỏi phòng thi, tôi vô tình chạm mặt Thẩm Việt.
Tuyết rơi dày, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ta, chỉ khẽ gật đầu từ xa rồi lên xe.
Dưới sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý, trạng thái của Giang Miểu Miểu đã khá hơn rất nhiều.
Thành tích của cô ấy vốn không tệ, nay lại càng chăm chỉ hơn.
Thế nên tôi cho cô ấy mượn ghi chép và tài liệu, còn giới thiệu thêm một số gia sư giỏi.
Giang Trạch cũng trầm lặng hơn, không còn cãi nhau với tôi mỗi ngày.
Thậm chí cậu ta còn hiếm hoi chịu khó học hành, dù phải bắt đầu lại từ chương trình cấp hai vì nền tảng quá kém.
Nhà cửa không còn cảnh gà bay chó sủa, tiếng ồn ào cũng bớt hẳn, khiến tôi có chút không quen khi học trong không gian yên tĩnh thế này.
Đến cả ba tôi cũng bị bầu không khí kỳ lạ này làm cho hoang mang, tự kiểm điểm xem có phải bản thân chưa đủ nỗ lực hay không.
Cuối cùng, ông ấy hạ quyết tâm phải mở rộng và đưa tập đoàn Giang thị lên một tầm cao mới.
Cày cuốc, cày giữa những người cày, mới có thể trở thành kẻ đứng trên tất cả.
Xuân qua hè tới, chẳng mấy chốc, ngày thi đại học cũng đến.
Nhờ sự can thiệp của nhà họ Giang, Tần Ca đã bị chuyển trở lại trường tư thục.
Nửa năm qua trôi qua thật yên bình.
Không cần nghĩ gì ngoài việc học, đúng là hạnh phúc nhất trên đời.
Lúc bước ra khỏi phòng thi, đập vào mắt tôi là hình ảnh ba tôi bảnh bao trong bộ vest, Giang Trạch giơ một tấm biển chào đón, còn Giang Miểu Miểu ôm một bó hoa lớn.
Chưa kịp mở miệng, trong đầu tôi vang lên một tiếng “tinh”, giọng nói trong trẻo quen thuộc cất lên:
“Chúc mừng ký chủ, công lược hoàn thành.”
Tôi nhận lấy bó hoa, khóe môi bất giác cong lên.