Chỉ Có Học Tập Mới Giúp Tôi Sống Sót - Chương 3
11
Lúc nhìn thấy gương mặt bầm dập đến mức thê thảm của Tần Ca, tôi sững người.
Bái phục, bái phục.
Giỏi lắm, nhóc con, ra tay thẳng với nam chính luôn rồi à?
Vừa bước vào cổng trường.
Tần Ca đã dẫn theo một đám đàn em chặn trước mặt tôi.
Không phải chứ, sắp thi đại học đến nơi rồi, mọi người không bận học sao?
Còn có thời gian tụ tập băng nhóm?
Tần Ca vung tay, hô lớn:
“Giang Minh Châu, đừng tưởng tôi không biết! Giang Trạch là do cô sai đến!”
“Nếu cô muốn chọc giận tôi, thì cô thành công rồi!”
“Cô là một người phụ nữ độc ác! Tôi, Tần Ca, xin thề, cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều biến mất, tôi cũng không bao giờ thích cô!”
Nói xong, cậu ta lạnh lùng nhìn tôi:
“Cô nghe rõ chưa?”
Tôi từ tốn tháo tai nghe tiếng Anh xuống.
“Hửm? Nghe cái gì cơ?”
“Đ-đứng lại!”
Giọng nói trong trẻo vang lên.
Giang Miểu Miểu chạy đến, thở hồng hộc.
“Miểu Miểu, em đến làm gì?”
Tần Ca nhanh chóng bước tới, đưa tay ra:
“Anh đã giải quyết xong rồi, đừng sợ.”
Giang Miểu Miểu thắng gấp, lách người né sang một bên, chạy thẳng về phía tôi.
“Chị ơi… Sao chị xuất viện sớm vậy? Chị thấy khỏe hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Thời gian là sinh mạng, cày bài trong cày bài, mới có thể trở thành người trên người.”
Tôi liếc nhìn tòa nhà giảng đường.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, rồi đến kỳ thi đấu, rồi đến kỳ thi đại học.
Tôi nhất định phải thoát khỏi kịch bản này.
“Vậy chị đi đi.”
Giang Miểu Miểu nhẹ nhàng đẩy tôi một cái, sau đó quay người bước về phía Tần Ca.
Thực ra không cần cô ta nói, tôi cũng định chuồn rồi.
Gió thổi qua, mang theo âm thanh mơ hồ phía sau.
“Tần Ca, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thích anh!”
“Dù em chỉ là con nuôi của nhà họ Giang, nhưng đừng lo, anh cho phép em thích anh.”
“Tôi không thích anh, không thích anh, không thích anh! Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Phụ nữ, em đang dùng chiêu dục cầm cố tông * sao? Không tệ!”
“Tôi mách thầy rồi!”
…
* dục cầm cố tông: Muốn bắt thì phải thả, mưu kế giả vờ không quan tâm để đối phương mắc câu.
12
“Giang Minh Châu, đây là mấy xấp đề thi của cậu, sợ bị lộn nên tớ đã thu gom lại.”
Một chồng giấy trắng phau suýt chút nữa đã nhấn chìm cán sự môn ngữ văn.
Cô ấy ngượng ngùng cười:
“Dạo này phát đề hơi nhiều.”
Tôi nhe răng cười, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng, nhận lấy:
“Cảm ơn.”
Không hổ danh là ngôi trường tôi đã cất công chọn lựa—mùi mực in này đúng là quá tuyệt!
Làm! Làm! Làm!
Càng làm càng hăng, càng làm càng mê!
Đề thi lật qua lật lại, từng trang từng trang biến mất như tuyết rơi.
Lật đến quyển sổ nhỏ dày cộm cuối cùng.
“Trong lớp học tối om, người thứ hai dựa vào bàn, ánh mắt cụp xuống.
Một vệt đỏ phớt ngang bên tai, người thứ nhất chống tay lên bàn, mạnh mẽ ép người kia xuống.
Chưa kịp phản ứng, những nụ hôn cuồng nhiệt trút xuống như cơn mưa rào, người thứ hai không chịu nổi, phát ra tiếng rên khe khẽ…”
Bình luận phía dưới:
Tầng 1: “Thành tích của tôi là một mớ hỗn độn, nhưng CP của tôi là hoàn mỹ! Văn phong của đại thần đúng là tuyệt vời! Đồng ý +1 +1 +1…”
Tầng 2: “Bố mẹ ơi, con muốn làm con một! Phản đối sinh thêm em! Phản đối thêm đứa thứ hai, thứ ba!”
Tầng 3: “Tôi cắn câu rồi! Đỏ mặt luôn rồi! Đồng ý +1 +1!”
Tôi tiếp tục lật sang trang.
“Người thứ nhất nâng cằm Vật Lý, khẽ cười, hơi thở phả bên tai đầy mê hoặc: ‘Thật đơn giản.’
Bàn tay cô ấy không an phận mà di chuyển, nhẹ nhàng vén lên vạt áo Vật Lý, lộ ra…
Vạn hữu hấp dẫn, định luật bảo toàn năng lượng, rối lượng tử, vụ nổ Big Bang.”
Tầng 1: “Rốt cuộc ai lại ship cái CP kỳ quặc này? Trừ điểm, -1!”
Tầng 2: “Không biết vật lý là sẽ khổ đó! -1, trừ điểm!”
Tầng 3: “Toán học không phục! -1, -1! Tiếng Anh cũng không phục!”
Tầng 4: “Mấy ông trên kia bớt lôi tiếng Anh vào đây! Trừ điểm! Tôi có động gì đến các ông đâu?”
…
Tiếp tục lật, tiếp tục lật.
…
Ừm, ngay cả khi không có điện thoại, thế giới tinh thần của mọi người cũng rất phong phú nhỉ.
“Hạng nhất, không đúng, Giang Minh Châu,” cán sự ngữ văn đỏ mặt, tay vẽ vẽ giữa không trung,
“Cậu có thấy một quyển sổ nào không? Cỡ thế này, dày thế này, bìa màu đen ấy. Chắc tớ vô tình lẫn vào đống đề thi rồi.”
Tôi khép lại quyển sổ trên tay:
“Là cái này à?”
“Đúng đúng đúng!” Cô ấy vội vàng gật đầu, rồi lại hoảng hốt bịt miệng:
“Cậu có đọc chưa?”
“…Chưa, của cậu đây.”
“Phương Thời Nguyệt,” tôi gọi cô ấy, bước chân cô ấy khựng lại.
Tôi đưa ra một quyển sổ khác:
“Tặng cậu quyển này, là sổ ghi chú môn vật lý của tớ, coi như cảm ơn.”
“C-cảm ơn.”
Phương Thời Nguyệt cẩn thận mở ra, lập tức đập vào mắt hai dòng chữ to tướng.
“Mở to mắt, bắt đầu cạnh tranh.
Đã làm thì làm tốt nhất, đã tranh thì phải tranh hạng nhất.”
13
Đến ngày nghỉ tháng một.
Tôi lê bước chậm rì về phía cổng trường, chỉ nghĩ đến cảnh gà bay chó sủa ở nhà đã thấy nhức đầu.
“Chết tiệt! Giang Trạch, bỏ Miểu Miểu ra!”
“Mày dám động đến người của tao? Chán sống rồi à?”
Rắc—
“Đừng cãi nữa.”
“Tần Ca! Cuối cùng tao cũng chờ được mày! Mày nghĩ từ khi nào em gái tao thành người của mày hả? Hôm nay tao không đập nát cái mồm mày thì không xong!”
“Đừng cãi nữa.”
“Tao nói này, hai đứa bọn mày đều là rác rưởi, đừng làm Miểu Miểu sợ. Nào, Miểu Miểu, lại đây.”
“Đừng cãi nữa.”
“Trần Lộ Chu, câm miệng!”
“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, đừng cãi nữa!”
Chết tiệt, đau đầu quá!
Tôi bấm số gọi ngay:
“Alo, có học sinh tụ tập gây rối ở cổng Song Minh Nhất Trung. Vâng vâng, không cần, tôi tên Lôi Phong.”
“Chị ơi!”
Giang Miểu Miểu giật tay khỏi Giang Trạch, len qua đám đông chạy về phía tôi.
“Chị ơi, hu hu hu…”
“Rồi rồi, khăn giấy đây.”
Người qua đường đồng loạt nhìn về phía tôi.
Mấy tên phiền phức kia cũng đồng loạt hét lên:
“Giang Minh Châu!”
Không phải chứ, mấy người đã hẹn nhau tập trước rồi sao?
Giang Miểu Miểu rụt rè nấp sau lưng tôi.
Tôi quét mắt nhìn từng đứa như nhìn rác rưởi:
“Giang Trạch, Tần Ca, còn cậu là ai?”
Chàng trai tóc húi cua cắn điếu thuốc trong miệng, ánh mắt ngang tàng:
“Trần Lộ Chu.”
“Chỉ có ba người mấy cậu? Hết rồi à?”
Một tên đàn em bên cạnh kêu lên:
“Bọn tôi không phải người chắc?”
…
Các nhân vật quần chúng tự động lùi ra sau đi.
Tôi tránh sang một bên:
“Chú cảnh sát, bọn họ đấy, vừa mới thừa nhận rồi.”
Mấy tên đàn em bị dạy dỗ một trận rồi bị giải tán.
Tôi ở lại với Giang Miểu Miểu, cùng ba tên gây chuyện chờ phụ huynh đến.
“Minh Châu, Miểu Miểu, hai đứa không sao chứ?”
Ba tôi hấp tấp chạy tới:
“Giang Trạch! Thằng nhóc chết tiệt, lại gây chuyện nữa hả?!”
“Ba ơi, không phải lỗi của anh ấy, tất cả là tại con.”
Giang Miểu Miểu kịp thời chắn trước mặt Giang Trạch.
“Miểu Miểu, đừng sợ! Hôm nay ba phải đánh chết nó!”
Giang Trạch cứng đờ người, không nhúc nhích.
Hôm nay thằng nhóc này không chạy sao?
Tôi đặt quyển “Bộ Đề Thi 5-3” xuống, kéo tay ba lại:
“Ba điều tra rõ rồi hãy dạy dỗ.”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ quyến rũ xuất hiện cùng với Thẩm Việt.
Hô, nam phụ thứ tư cũng đến rồi.
Vậy là có thể lập một bàn mạt chược rồi.
Người phụ nữ kia đi về phía Tần Ca, cậu ta khó chịu gọi một tiếng:
“Mẹ.”
14
Những người liên quan đều im lặng không nói gì.
Giang Miểu Miểu khóc đến đứt ruột đứt gan:
“Tất cả là lỗi của em, đều tại em không tốt!”
Nhờ có Thẩm Việt ngắn gọn vài câu mà chân tướng mới sáng tỏ.
Tần Ca đã dùng hệ thống loa phát thanh để tỏ tình với Giang Miểu Miểu.
Cả hai bị nhà trường phạt viết kiểm điểm.
Giang Trạch muốn đứng ra bênh vực em gái nhưng không đánh lại được vì phe bên kia đông người hơn, thế nên hôm nay mới dẫn người đến đây.
Tình tiết này mà cũng có thể xảy ra ở trường học của chúng tôi sao?
Tần Ca cười nhạo:
“Bảo vệ em gái? Là bảo vệ chị gái thì đúng hơn! Nhà họ Giang các người hao tâm tổn trí chẳng phải vì muốn ép tôi kết hôn với Giang Minh Châu hay sao?”
Tôi: đang làm đề, rất ngoan, xin hãy tha cho tôi.
“Ba, ba chưa nói với nhà họ Tần là hôn ước không còn hiệu lực à?”
Tôi quay sang nhìn ba, ông ấy lập tức nhìn về phía mẹ của Tần Ca.
Người phụ nữ quyến rũ bất đắc dĩ nhún vai:
“Nó sống chết không tin, còn lạnh lùng nói rằng đây chẳng qua là mưu kế của nhà họ Giang.”
…
Chết tiệt, chết tiệt thật.
Cái kịch bản này đáng chết thật.
Đề của tôi đâu rồi?
Tôi bước đến trước mặt Tần Ca, thử dùng phép thuật để chống lại phép thuật:
“Tần Ca, nghe cho rõ đây.”
“Tôi, Giang Minh Châu, ngay tại đây, trước bầu trời, trước biển lớn, trước mặt ba tôi, trước mặt mẹ anh, trước cả đồn cảnh sát, xin thề: Tôi không thích anh, cũng sẽ không bao giờ kết hôn với anh. Hôn ước này, xóa bỏ!”
Tần Ca sững người, sau đó nhếch môi cười lạnh:
“Nói lời giữ lời.”
“Nếu tôi nói dối, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đứng hạng nhất.”
Tần Ca bật cười, quay đầu chạy về phía Giang Miểu Miểu:
“Miểu Miểu, em nghe thấy rồi chứ? Không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa!”
Giang Miểu Miểu mặt lạnh như tiền:
“Tần Ca, tôi không thích anh.”
Trần Lộ Chu đi tới, khoác tay lên vai Giang Miểu Miểu, nhếch môi cười đầy khiêu khích:
“Ê, nghe rõ chưa? Cút đi chỗ khác, Miểu Miểu không thích anh! Người cô ấy thích là tôi! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp.”
“Cô ấy đã cứu tôi trong con hẻm, đã băng bó vết thương cho tôi. Trong quãng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời, chúng tôi đã cứu rỗi lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau…”
Bốp!
Giang Miểu Miểu hất tay cậu ta ra:
“Trần Lộ Chu, tôi cũng không thích anh.”
Cô ấy chỉ vào hai người bọn họ:
“Hai anh, tôi đều không thích!”
Trong góc phòng, Thẩm Trạch run lên bần bật, ánh mắt sáng rực.
Giang Miểu Miểu không đợi ai kịp lên tiếng, dõng dạc tuyên bố:
“Tôi thích con gái.”
Sau đó cô ta quay sang nhìn đám phụ huynh vẫn đang hóa đá:
“Ba, ba yên tâm, trường học cấm yêu sớm, con cũng sẽ không yêu sớm.”
Nói xong, cô ấy còn lén nháy mắt với tôi.
Tôi giơ ngón tay cái lên.
Cao tay, thực sự cao tay!