Chỉ Cần Con Được Bình An - Chương 2
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
4
Chắc là nhận được điện thoại của Tô Nhược Tuyết, chẳng bao lâu sau, Giang Hoài Tự vội vã lao ra.
Tôi chặn đường anh ta, cố ý tỏ vẻ lo lắng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Hoài Tự dừng bước, người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại rõ ràng hoảng loạn.
“Cháy rồi. Tôi lo trong đó có người, phải vào xem sao.”
Tôi dắt tay Chiêu Chiêu, nhường đường: “Được thôi, anh cứ vào đi.”
Rồi tôi gọi dì Lý đến trông Chiêu Chiêu.
Những cảnh tượng kinh hoàng như vậy, con bé không nên nhìn thấy.
Khi tôi đi tới, Giang Hoài Tự đã lao thẳng vào biển lửa, còn Tô Nhược Tuyết thì đứng một bên khóc lóc thảm thiết, gào lên bắt anh ta nhất định phải cứu Hằng Hằng ra ngoài.
Tôi đứng từ xa, lạnh lùng quan sát tất cả.
Chưa đầy mười phút sau, Giang Hoài Tự chạy ra, trong lòng ôm theo Hằng Hằng.
Gương mặt anh ta bị khói hun đến đen sì, tóc cũng bị cháy xém, không khác gì kiếp trước.
Hằng Hằng trong lòng anh ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Quần áo rách tả tơi, khắp người bỏng nặng, vết thương trải rộng.
Tô Nhược Tuyết gào lên thảm thiết, lao đến ôm lấy con trai mình: “Hằng Hằng! Hằng Hằng, con đừng dọa mẹ mà! Con nhất định không được xảy ra chuyện!”
Cô ta khóc lóc nghẹn ngào: “Sao lại thế này? Chẳng phải mẹ đã dặn con châm lửa xong thì chạy ngay sao…”
“Cô vừa nói cái gì?”
Giang Hoài Tự tức giận chất vấn: “Là cô bảo Hằng Hằng phóng hỏa sao?”
Tô Nhược Tuyết thoáng sững sờ, rồi lập tức phản ứng, cuống quýt phủ nhận: “Không… Không phải… Tôi không có!”
Sau đó cô ta òa khóc nức nở: “Hằng Hằng đã thế này rồi, anh còn hỏi mấy chuyện vô nghĩa đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương đi!”
Giang Hoài Tự nhìn cô ta bằng ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, giọng nói trầm xuống: “Nếu Hằng Hằng có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho cô.”
Đám đông xung quanh cũng dần tản ra.
Giang Hoài Tự ôm Hằng Hằng sải bước rời đi, còn Tô Nhược Tuyết thì vừa chạy theo vừa khóc.
Bên tai tôi vang lên tiếng bàn tán của những người hàng xóm.
“Đứa nhỏ thật đáng thương.”
“Tiểu thư Tô chỉ có một đứa con trai này, nếu nó xảy ra chuyện, cô ấy chắc sẽ phát điên mất.”
“Chỉ có một đứa? Ai nói vậy? Anh nhìn xem, Giang tiên sinh quan tâm đến hai mẹ con họ như thế.”
“Giang tiên sinh đúng là người tốt.”
“Người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ mới là một nhà ba người thật sự.”
“Đừng nói bừa, phu nhân Giang đang đứng ngay đây đấy.”
Đúng lúc này, Giang Hoài Tự cùng Tô Nhược Tuyết ôm Hằng Hằng đi ngang qua.
Nghe thấy những lời bàn tán, bước chân Giang Hoài Tự hơi khựng lại, anh ta quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên thứ cảm xúc khó lường.
Một người hàng xóm vội vàng xin lỗi tôi.
Tôi chỉ thản nhiên cười: “Không sao cả.”
“Chồng tôi vốn tốt bụng, luôn quan tâm chăm sóc hai mẹ con cô Tô, đối xử với Hằng Hằng như con ruột, đó là điều anh ấy nên làm thôi. Dù sao thì những người yếu thế luôn rất đáng thương, cần được giúp đỡ và quan tâm mà.”
“Anh nghĩ vậy không, chồng yêu?”
Đồng tử Giang Hoài Tự co lại, nhưng rồi vẫn gật đầu.
“Em nói đúng.”
Tô Nhược Tuyết gần như phát điên: “Giang Hoài Tự! Giờ là lúc nào rồi mà anh còn đứng đây nói chuyện với cô ta? Mau đưa Hằng Hằng đến bệnh viện đi!”
Giang Hoài Tự lại nhìn tôi một lần nữa, sau đó ôm lấy Hằng Hằng – đứa trẻ đã hoàn toàn bất tỉnh – rồi bước nhanh ra xe.
Tô Nhược Tuyết cũng vội vàng theo lên xe, vẻ mặt hoảng loạn.
5
Khi ăn cơm xong, Chiêu Chiêu ngước mắt nhìn tôi, hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta không đợi ba sao? Hôm nay ba nghỉ mà, ba lại đến công ty rồi ạ?”
Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má con bé: “Bảo bối, ba bận lắm. Mẹ ở bên con không được sao?”
“Sau này, bất cứ điều gì con muốn làm, mẹ đều sẽ ở bên con, có được không?”
Chiêu Chiêu vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Được ạ! Con thích chơi với mẹ nhất!”
Tôi xoa xoa đầu con bé, dịu dàng nói: “Ăn cơm đi nào.”
Tôi cùng Chiêu Chiêu ngồi xuống tiếp tục ăn. Nhìn con bé ăn uống ngon lành, hai má phúng phính, tôi không kiềm được mà mắt cay xè.
Chiêu Chiêu vẫn ở đây, thật tốt.
Cả đêm đó, Giang Hoài Tự không về nhà.
Anh ta không về… càng tốt.
Tôi ôm Chiêu Chiêu trong lòng, cả đêm không chợp mắt.
Cảm giác con bé nằm trong vòng tay tôi chân thực đến vậy, nhưng tôi vẫn sợ.
Sợ đây chỉ là một giấc mộng, và khi tỉnh lại, Chiêu Chiêu sẽ biến mất.
Sáng hôm sau, Chiêu Chiêu tỉnh dậy, rúc vào lòng tôi, giọng nói mềm mại: “Mẹ ơi, sau này ngày nào mẹ cũng ngủ cùng con được không?”
Tôi mỉm cười, hôn nhẹ lên trán con bé: “Được chứ.”
Sau khi ăn sáng, tôi đưa Chiêu Chiêu đến trường.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của con bé đeo cặp sách, từng bước đi vào bên trong, càng lúc càng xa, lòng tôi cũng dần trống rỗng.
Nhưng tôi chắc chắn—
Đây không phải là mơ.
Chiêu Chiêu thực sự đã trở về bên tôi.
Tôi không thể chỉ chăm chăm ở bên con bé mãi được.
Vì tương lai của tôi và Chiêu Chiêu, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần tôi vẫn vô cùng tỉnh táo.
Vừa đến công ty, trợ lý của Giang Hoài Tự – Tằng Phàm – đã vội vàng chạy đến tìm tôi.
“Phó tổng, tổng giám đốc đâu rồi? Gọi điện không liên lạc được, tổng giám đốc Trương của Hồng Quán đã đến rồi!”
Tôi lạnh nhạt nói: “Giang tổng có chuyện riêng, thời gian này không thể đến công ty được. Dự án của Hồng Quán cứ giao cho tôi.”
“Đưa tài liệu cho tôi, tôi sẽ đi gặp tổng giám đốc Trương ngay.”
Tằng Phàm nhíu mày: “Nhưng đây là dự án mà tổng giám đốc rất coi trọng, là hạng mục trọng điểm của năm nay.”
Tôi nhếch môi cười khẽ: “Sao? Cậu nghĩ tôi không đủ tư cách làm dự án trọng điểm, hay là không có năng lực?”
Tằng Phàm giật mình, vội xua tay: “Phó tổng Lâm, tôi không có ý đó!”
Tôi cũng không làm khó anh ta.
Gọi cho Giang Hoài Tự không được, tôi liền gọi cho Tô Nhược Tuyết.
Phải một lúc lâu sau, cô ta mới bắt máy.
Giọng nói đầy mệt mỏi, xen lẫn cả chút oán hận.
“Lâm Chiếu Nguyệt, giờ cô gọi cho tôi làm gì? Hằng Hằng gặp chuyện, cô vui lắm phải không?”
Nếu là kiếp trước, có lẽ tôi sẽ cảm thấy cô ta đang suy bụng ta ra bụng người.
Nhưng bây giờ—
Tôi không phủ nhận.
Tôi thực sự rất vui.
Chỉ là, không thể thể hiện ra mà thôi.
“Nhược Tuyết, cô đang nói gì vậy? Sao cô lại nghĩ về tôi như thế?”
Dường như nhận ra giọng điệu của mình không đúng, cô ta hạ giọng xuống đôi chút.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi liếc nhìn Tằng Phàm, ra vẻ quan tâm hỏi: “Hằng Hằng thế nào rồi?”
Tô Nhược Tuyết hừ lạnh, không chút khách sáo: “Lúc đó cô cũng có mặt, còn hỏi tôi làm gì?”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh Hằng Hằng được cứu ra từ đám cháy.
Cả người cháy xém, máu thịt be bét, nhìn vô cùng kinh tởm.
Nhưng so với Chiêu Chiêu của kiếp trước…
Thì chút thương tích này của nó có đáng gì đâu?
Tôi trở lại vấn đề chính: “Trợ lý của Giang Hoài Tự không liên lạc được với anh ta, công ty có việc, bảo anh ta nghe máy đi.”
“Giờ là lúc nào rồi hả?!”
Giọng Tô Nhược Tuyết the thé vang lên, xen lẫn tiếng nức nở.
“Lâm Chiếu Nguyệt, bây giờ thứ quan trọng nhất với Hoài Tự chính là Hằng Hằng không sao! Công ty có là cái quái gì chứ?!”
6
Tôi bật loa ngoài, nên Tằng Phàm cũng nghe thấy câu nói đó.
Anh ta lập tức nói: “Nếu tổng giám đốc bây giờ không về được, vậy thì thôi đi.”
“Dù sao thì Hằng Hằng quan trọng hơn.”
Sau đó, Tô Nhược Tuyết cúp máy.
Tôi cất điện thoại, lạnh lùng nhìn Tằng Phàm: “Anh quen biết Tô Nhược Tuyết và Hằng Hằng à?”
Rõ ràng là có.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia chột dạ.
“Tôi… Tôi theo tổng giám đốc nhiều năm rồi, tiểu thư Tô là bạn của tổng giám đốc, tất nhiên là tôi có quen.”
Thì ra không chỉ có Giang Hoài Tự và Tô Nhược Tuyết giấu tôi, mà ngay cả Tằng Phàm cũng vậy.
Vậy còn ba mẹ của Giang Hoài Tự thì sao?
Hai năm nay, họ đến thăm Chiêu Chiêu thường xuyên hơn hẳn.
Nhưng mỗi lần mang quà đến cho con bé, luôn có cả phần của Hằng Hằng.
Bọn họ nói:
“Nhược Tuyết một mình nuôi con không dễ dàng gì, chúng ta nhìn nó lớn lên, có thể giúp thì giúp thôi.”
Cơn lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tủy tôi.
Tôi cố gắng đè nén cảm xúc của mình, sau đó mở miệng: “Anh cũng nghe thấy rồi đấy, Giang Hoài Tự đang ở bệnh viện chăm sóc Hằng Hằng, không thể gặp tổng giám đốc Trương. Đưa tài liệu của Hồng Quán cho tôi đi.”
“Vâng.” Tằng Phàm gật đầu, đi lấy tài liệu.
Khi tôi đang xem tài liệu, điện thoại của Giang Hoài Tự gọi đến.
“Chiếu Nguyệt, điện thoại tôi mới sạc pin xong. Em vừa gọi tôi à?”
Tôi nói thẳng: “Tổng giám đốc Trương của Hồng Quán đã đến, vừa nãy Tằng Phàm tìm tôi. Tôi biết anh còn đang ở bên Hằng Hằng, chắc chắn không thể rời đi, nên tôi sẽ phụ trách dự án Hồng Quán.”
“Em làm được không?”
Giọng Giang Hoài Tự mang theo chút lo lắng, xen lẫn sự mệt mỏi.
Có lẽ cả đêm anh ta cũng không ngủ.
Tôi cố tình chần chừ một chút, sau đó hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh có thể quay lại không? Hằng Hằng sao rồi?”
Không đợi Giang Hoài Tự trả lời, tôi đã nói tiếp:
“Thật ra tôi nghĩ anh vẫn nên về đi thì hơn.”
“Dù tình cảm giữa anh và Tô Nhược Tuyết có tốt đến đâu, nhưng dù sao dự án Hồng Quán cũng có thể mang lại lợi nhuận hàng chục tỷ cho công ty. Công việc vẫn quan trọng hơn, đúng không?”
Giang Hoài Tự do dự trong chốc lát.
“Chiếu Nguyệt, tôi thực sự không thể về được lúc này.”
“Hằng Hằng… tình trạng của thằng bé rất nghiêm trọng.”
“Công ty tạm giao cho em nhé, vất vả rồi.”
Tôi dài giọng thở dài một hơi: “Vậy được rồi.”
“Chiếu Nguyệt, tôi… tôi và Nhược Tuyết là bạn từ nhỏ. Lúc này tôi không thể không lo cho cô ấy, huống hồ Hằng Hằng còn nhỏ như vậy, lại sinh cùng ngày với Chiêu Chiêu. Em thử nghĩ xem, nếu là Chiêu Chiêu thì…”
Giang Hoài Tự còn muốn giải thích.
Tôi lạnh lùng cắt ngang: “Giang Hoài Tự, anh bị gì vậy? Sao lại lấy con gái mình ra làm ví dụ kiểu đó?”
“Không phải ý tôi như thế…” Giọng anh ta thoáng chột dạ, vội vàng nói: “Tôi…”
“Được rồi, tôi hiểu cả rồi.”
“Công ty cứ giao cho tôi, anh cứ tập trung chăm sóc Hằng Hằng đi.”
Tôi cúp máy.
Giang Hoài Tự còn dám nhắc lại chuyện Chiêu Chiêu và Hằng Hằng sinh cùng ngày.
Chiêu Chiêu chào đời sớm một tháng so với dự sinh.
Trong suốt thai kỳ, tôi luôn hết sức cẩn thận, ba mẹ còn thuê riêng một đội ngũ bác sĩ cho tôi.
Tôi nhớ rất rõ, ngày hôm đó, mẹ của Giang Hoài Tự đến thăm tôi, còn đích thân nấu một bát canh cá, bảo tôi xuống lầu uống.
Vừa xuống lầu, tôi đột nhiên trượt chân, ngã nhào xuống.
Máu chảy lênh láng.
Mẹ của Giang Hoài Tự chỉ biết đứng bên cạnh hét lên, còn là dì Lý gọi xe cấp cứu và thông báo cho Giang Hoài Tự.
Anh ta chạy về đến nơi còn nhanh hơn cả xe cứu thương.
Vừa đến đã nhận được điện thoại của Tô Nhược Tuyết.
Sau khi cúp máy, anh ta quay sang tôi, nói:
“Chiếu Nguyệt, Nhược Tuyết có dấu hiệu sinh non, cô ấy chỉ có một mình, tôi phải qua đó với cô ấy.”
Tôi gồng mình chịu đựng cơn đau, túm chặt lấy vạt áo anh ta, gần như van xin:
“Hoài Tự, hãy cứu con chúng ta…”
Anh ta chỉ nhìn tôi thật sâu một cái.
Rồi thô bạo gỡ tay tôi ra, quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lấy một lần.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta xem chuyện của Tô Nhược Tuyết quan trọng hơn tôi – người vợ hợp pháp của anh ta.
Khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn chết tâm.