Cháu Ngoại - Chương 4
9
Tôi đưa cháu ngoại đến bệnh viện ngay trong đêm.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ phát hiện hiện nay một phần đường ruột của thằng bé đã bắt đầu hoại tử rồi, cần phẫu thuật gấp.
Cháu ngoại được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, trước khi đưa thằng bé vào, ngón tay nho nhỏ của thằng bé vô thức nắm lấy ngón tay cái của tôi.
Rất mềm, rất ngoan.
Nhìn đèn đỏ sáng rực trên tường, trái tim tôi treo lên cao.
Trước kia đều là người khác khẩn cầu con bảo vệ, bây giờ đổi thành dì cầu xin thần linh đến bảo vệ con.
Hai tiếng sau, phẫu thuật xong, coi như thành công, cắt bỏ một phần đường ruột, khả năng sau này tốc độ tiêu hóa sẽ chậm hơn người khác rất nhiều.
Tôi đưa cháu ngoại cho bạn thân chăm sóc, dù sao tôi vẫn còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Cháu ngoại biến mất cả một đêm, mẹ tôi và chị gái tôi đều chưa từng đi tìm, có lẽ đứa trẻ này đối với bọn họ mà nói thật sự là một phiền toái, bị người khác bắt đi cũng là một chuyện tốt.
Bọn họ dùng thời gian cả một buổi tối để nghĩ ra vô số đối sách.
Chị gái nói: “Những người ở xa hoàn toàn không nhìn rõ, con ôm búp bê trong lòng cũng được.”
Mẹ tôi gật đầu điên cuồng, đồng ý cách làm của chị ta.
Thế là bọn họ liền làm như vậy.
Trên thế giới này mãi mãi không thiếu người ngu muội, vô tri.
Đã sống cuộc sống không buồn không lo, nhưng tham lam mãi mãi đang quấy phá.
Tỳ hưu đường lại một lần nữa có chuyện.
Công ty sửa chữa mẹ tôi tìm không đáng tin, là công trình dỏm.
Xà ngang ở giữa lễ đường rơi xuống, đập vào mấy người.
Vốn bà ta muốn chối bỏ trách nhiệm, không quan tâm, nhưng vẫn phải duy trì hình tượng tốt đẹp.
Thế là số tiền bà ta kiếm được mấy ngày qua đều đập vào đó.
May là mấy người kia bị thương không nghiêm trọng.
Lần này, lễ đường còn phải sửa chữa lại lần nữa.
Số tiền trong tay lại không đủ rồi.
Số người có thể mượn tiền ở quê đều mượn một lượt rồi.
Đã có không ít chủ nợ đến cửa đòi tiền.
Mẹ tôi hết cách, chỉ có thể lại một lần nữa gọi điện cho Châu Nam.
Lúc bắt đầu Châu Nam có chút khó xử, hạng mục tiến triển đến thời khắc quan trọng, lúc này rút từ đầu tư thì phải đền tiền.
Mẹ tôi có chút không vui, vốn bà ta không xem kỹ hợp đồng, trên đó viết rằng giữa đường rút khỏi hạng mục cần phải bồi thường gấp 5 lần.
Lúc này mẹ tôi đã nghèo rớt mồng tơi.
Châu Nam chuyển chủ đề: “Dù sao chúng cháu cũng là bạn bè, mọi người sống khó khăn quá trong lòng cháu cũng áy náy.”
“Hay là thế này, ngày mai mọi người đến công xưởng ở ngoại ô tìm cháu đi, số tiền nhiều quá, giao dịch trên mạng không tiện.”
Mẹ tôi vội vàng đồng ý.
Hẹn thời gian vào 5 giờ chiều ngày mai.
— Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà ơi!!–
10
Mẹ tôi với chị gái gọi xe đến công xưởng ở ngoại ô.
Chỗ này rất hẻo lánh.
Bốn phía không một bóng người.
Là nơi đến phân chim cũng không có.
Công xưởng hiu hắt ở chỗ xa xa, giống một bãi tha ma.
Mùa đông, trời rất nhanh tối.
Mẹ tôi cùng chị gái tôi kinh hồn bạt vía đi vào trong công xưởng.
Trong công xưởng rất yên tĩnh.
Ánh sáng lờ mờ, bốn phía chất đống các loại vật liệu.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng chó hoang sủa.
Chị gái tôi chần chừ nói: “Thật sự là chỗ này?”
“Hình như chỗ này bỏ hoang rất lâu rồi.”
Mẹ tôi giả vờ bình tĩnh: “Chắc là vậy.”
Vừa dứt câu.
Chiếc đèn mờ tối trên đỉnh đầu đột nhiên tắt ngúm.
Cả công xưởng rơi vào trong bóng tối.
Đến tiếng chó sủa xa xa cũng dừng lại rồi.
Hai người bỗng chốc ngồi sụp xuống đất.
Giọng nói mang theo cả nức nở.
“Mẹ, chúng ta đi đi, chúng ta không cần tiền nữa.”
Mẹ tôi vẫn kiên trì nói: “Không được, đợi thêm chút, chưa biết chừng chút nữa là có người đến rồi đấy.”
Bóng đèn trên đỉnh đầu phát ra âm thanh xì xì kỳ lạ.
Vô cùng ghê rợn.
Đến lượt tôi lên sân khấu rồi.
Bạn thân Tiểu Tĩnh ở bên cạnh dựng xong máy quay.
Tôi mặc áo choàng màu trắng, gò má bôi đến mức trắng bệch, khóe miệng trét tương cà chua.
Dưới chân trượt ván trượt, chậm rãi khoan thai trượt đến trước mặt bọn họ.
Mẹ tôi từ từ ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu chói tai, kinh khủng.
“Á á á á á.”
Chị gái tôi trực tiếp sợ đến ngất xỉu, tiểu tiện không tự chủ.
Mẹ tôi chôn đầu vào giữa hai đầu gối, bờ vai run rẩy.
“Tha cho tôi, tha cho tôi.”
Tôi đeo máy biến giọng, âm thanh nói chuyện rất chói tai.
“Tha cho bà cũng được, nhưng bà phải nói cho tôi biết, tại sao bà lại hại tôi.”
“Tại sao.”
Giọng nói của mẹ tôi run rẩy: “Tôi chưa từng hại người mà.”
“Chưa từng?” Tôi bỗng nâng cao giọng.
Bạn thân mở hiệu ứng âm thanh kinh dị đã được ghi âm từ trước, bầu không khí đột nhiên đáng sợ đến cực điểm.
“Tôi sai rồi tôi sai rồi.”
“Tôi không nên hại người.”
“Đều tại tôi tham tiền, hại người.”
“Tôi không nên lấy đứa bé làm lá chắn để lừa người kiếm tiền.”
Bà ta bắt đầu điên cuồng tát miệng của mình.
Không biết ở góc nào phát ra tiếng khóc của trẻ con.
Mẹ tôi hét lên một tiếng, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu rồi.
Bà ta bị dọa phát ngất, bởi vì đó là tiếng khóc của cháu ngoại tôi.
Nếu như trong lòng không có ma quỷ sao lại sợ những thứ này.
Giả thần giả quỷ chỉ có thể dọa được những người trong lòng có quỷ.
11
Bọn tôi tốn rất nhiều sức lực để chuyển bọn họ về Tỳ hưu đường.
Sau khi hai người họ tỉnh lại, kể lại một lần chuyện tối qua.
Mẹ tôi nói cháu ngoại biến thành ác quỷ đến tìm bọn họ báo thù rồi.
Chị gái tôi không tin, nhưng đối với chuyện tối qua trong lòng chị vẫn còn sợ hãi.
Điện thoại của Châu Nam không gọi được, ngoại trừ mắng mỏ bọn họ không còn cách nào khác.
Thế là bọn họ chuẩn bị làm một trận lớn, sau đó thu tay đến thành phố khách sinh sống.
Sau mấy ngày đóng cửa, Tỳ hưu đường lại mở cửa rồi.
Tăng giá mọi mặt, nhưng số người chỉ nhiều không ít.
Chị gái tôi vẫn như xưa, ôm một con búp bê đứng ở trung tâm, mở bản nhạc êm dịu.
Vẻ mặt của người bên dưới tràn đầy thành kính.
Hy vọng thật sự có thần linh bảo vệ bọn họ.
Sau khi nhận xong tiền hương khói, đám người gây chuyện kia lại kéo đến rồi.
Mỗi một người đều là hung thần ác sát.
Chị gái kia bắt đầu nói ra chuyện mẹ tôi lừa đảo chị ấy, con trai chị ấy đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt nửa tháng rồi.
Còn những người bị xà nhà đập trúng vẫn chưa được bồi thường hết.
Dưới bên dưới loạn thành một đống, bọn họ đều là tín đồ trung thành của mẹ tôi.
Bỏ ra phần lớn thời gian và tiền bạc, nhất thời không có cách nào chấp nhận được.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa, chiếu video tối qua quay lại lên trên tường.
Lời thú nhận chật vật của mẹ tôi hoàn toàn bại lộ trước mặt tín đồ của bà ta.
Phía cuối của đoạn video là hai người bà ta từng thuê lúc mới bắt đầu.
Từng câu từng chữ rõ ràng.
Không có tỳ hưu gì hết, đều là hiểm ác, tính kế, âm mưu đánh vào lòng người.
Người ở bên dưới đã bắt đầu tin tưởng mọi thứ đều là lừa rồi.
Tôi chạy lên trên, cướp lấy búp bê trong tay chị gái tôi giơ cho mọi người xem.
Chỗ đó hoàn toàn không có linh đồng gì cả, thứ nhận được vạn người kính ngưỡng và hương khói chỉ là một con búp bê cao su.
Có người xông lên trước điên cuồng kéo cổ áo mẹ tôi đòi bà ta trả lại tiền, còn có người khóc lóc chảy nước mũi ngay tại chỗ.
Có người bắt đầu đập phá lễ đường, có người đang tranh cãi.
Chị gái tôi muốn chạy trốn từ cửa sau, nhưng bị người canh giữa ở nơi đó tóm lại rồi.
Mọi thứ rối loạn ở đây kết thúc bằng việc cảnh sát đến.
Chú cảnh sát dẫn mẹ với chị gái tôi đi rồi.
Khi chị gái đi ngang qua tôi, hỏi: “Tại sao?”
Tôi nói: “Chị tin có kiếp trước không?”
12
Số tiền chị gái và mẹ tôi lừa gạt vượt quá năm mươi vạn, bị tuyên án mười năm tù.
Cộng thêm việc ngược đãi trẻ em, tổng cộng bị phạt hai mươi năm tù.
Nhân tính từ trước đến nay đều cong queo, không phải là tờ giấy trắng tinh tươm, chỉ có trừng phạt mới có thể đem lại hiệu quả tái tạo.
Mẹ tôi có một cuốn sổ, trong đó ghi chép lại nguồn gốc của từng khoản tiền.
Tiền bên phía Châu Nam, tôi đều dựa theo ngọn nguồn để trả lại.
Nhưng đứa bé trai ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng vẫn không thể sống lại.
Trong một đêm đông giá lạnh, mẹ của đứa bé tự sát rồi.
Tôi bán nhà, trả số sợ bên ngoài của mẹ với chị gái.
Dẫn cháu ngoại đến thăm anh rể.
Anh rể đã có một gia đình mới, hạnh phúc lại ổn định.
Cháu ngoại bình phục rất tốt, vết thương phẫu thuật đã lành lại, có thể ăn uống, bài tiết như người bình thường.
Thằng bé rất ngoan, rất nghe lời.
13
Bốn năm sau, bạn thân Tiểu Tĩnh và Châu Nam kết hôn.
Cháu ngoại là hoa đồng.
Thằng bé mặc đồ tây, đứng bên cạnh bạn thân tôi.
Bởi vì bị uống quá nhiều thuốc an thần, IQ của thằng bé phát triển có chút vấn đề.
Nói chuyện rất chậm, năng lực lý giải cũng có chút thiếu sót.
Nhưng mà, tôi đã biết đủ rồi, có thể sống tiếp đã coi như ông trời phù hộ.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu nhìn thằng bé luôn trốn sau lưng bạn thân.
Trêu đùa hỏi: “Bé cưng, con nói chú nghe, con tên là gì nhỉ.”
Cháu ngoại sợ người lạ, ánh mắt co lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của tôi lại cố lấy dũng cảm.
Ưỡn khuôn ngực nhỏ: “Cháu tên, cháu tên Nhược Mộc.”
Lá xanh hoa đỏ, gọi là Nhược Mộc.