Cháu Ngoại - Chương 3
5
Buổi sáng ngày hôm sau.
Bảy tám chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa Tỳ hưu đường.
Mẹ tôi nào đã gặp tình thế như này, mềm nhũn cả chân rồi.
Chị gái tôi còn trang điểm kỹ càng, hy vọng có một ông lớn nào đó có thể thích chị ta, mang chị ta về làm vợ.
“Sếp Trần” kia chính là trợ lý của Châu Nam, Châu Nam nói tăng lương theo giờ cho cậu ta, cậu ta lập tức đồng ý.
Người nhìn có khí thế ông lớn vô cùng, nghịch chuỗi hạt tử đàn trên tay.
Con mắt nửa mở nửa híp.
Giọng Bắc Kinh có hơi nặng.
“Nghe sếp Châu nói, chỗ các người rất linh?” Cậu ta nhíu mày hỏi.
Tôi tôi đặc biệt chuẩn bị một hộp Bích Loa Xuân thượng hạng cho sếp Trần uống, sếp Trần chỉ ghé mũi ngửi một cái bèn đặt xuống bàn.
Châu Nam nói: “Lão Trần ấy, rất kén chọn, nếu không phải tin tôi, cậu ấy cũng sẽ không đến đây.”
“Con người cậu ấy á, kiểu cách lắm.”
Vừa chuẩn bị vào chủ đề chính, điện thoại của Châu Nam vang lên.
Anh ấy không tránh mọi người, trực tiếp nhận điện thoại.
“Lại chi tiền rồi?”
“Đây là chuyện tốt đó, nhưng mà nhà máy nói phải tuần sau mới có thể nhận được tiền.”
“Đợi thêm đi.”
Vẻ mặt Châu Nam khó xử cúp điện thoại.
Mẹ tôi vừa nghe đến chữ tiền, con mắt liền mở to hơn mấy phần.
Cuối cùng bà ấy không nhịn được, hỏi:
“Gì nhỉ, sếp Châu này.”
“Làm người đầu tư cần phải có điều kiện gì nhỉ.”
“Cậu xem tôi có được hay không.”
Châu Nam ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ tôi vội vàng cười ngượng mấy cái, nói: “Cậu là bạn học của Dao Dao, tôi cũng không vòng vo nữa.”
“Trên tay chúng tôi ấy, có chút tiền để không, muốn đầu tư vào hạng mục của các cậu.”
“Cậu xem?”
Sếp Trần ở bên cạnh đột nhiên đập bàn đứng lên: “Lão Châu, sao chuyện gì cậu cũng nói ra ngoài vậy.”
“Đây là chuyện cơ mật.”
“Chuyện cơ mật cậu hiểu không!!!”
Mẹ tôi bị cậu ta dọa hết hồn: “Ơ kìa, sếp Trần, hiểu lầm rồi, sếp Châu không nói gì hết, là tôi tự tìm hiểu.”
“Cậu đừng tức giận.”
“Tức giận sẽ rơi tiền tiền!”
Vẻ mặt sếp Trần hơi bớt giận, ngồi bắt chéo chân.
Châu Nam nói: “Dì à, cái này có hơi khó khăn.”
“Người đầu tư phải phù hợp tiêu chuẩn nhất định.”
“Cậu xem.”
Mẹ tôi trích thông tin tài khoản ngân hàng ra.
“Ông chủ Châu, cậu xem, không phải tôi lừa cậu, quả thực tôi có một chút tiền để không.”
Tôi thò người qua, trong tay mẹ tôi có gần một trăm vạn.
Nửa tháng ngắn ngủi, bà ấy dựa vào cháu ngoại tôi mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn không biết đủ.
Vẻ mặt Châu Nam vẫn khó xử.
Tôi tiến lên trước chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa.
“Châu Nam, nếu như thấy khó xử thì coi như chúng tôi chưa từng nhắc đến đi, đi cầu phúc trước đi.”
“Trong số mạng có thì ắt có, trong số mạng không có thì chớ cưỡng cầu.”
Tôi nói lời tận đáy lòng, tình thâm ý đậm.
Châu Nam với sếp Trần trao đổi ánh mắt.
Sếp Trần chẹp miệng hai cái.
“Chậc, nếu đã như vậy.”
“Dao Dao lại là bạn của tôi, vậy không bằng thử xem?”
Cậu ta nhìn Châu Nam.
Châu Nam do dự giây lát, cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì phải thông báo cho bên nhà máy rồi.”
Mẹ tôi vội vàng chân chó đi lên bắt tay với Châu Nam.
“Sếp Châu, sếp Trần, hợp tác vui vẻ.”
“Vậy chúng ta đi cầu phúc trước?”
“Hôm nay tôi bốc một quẻ rồi, hôm nay là một ngày tốt để đầu tư đấy.”
Mẹ tôi cùng chị gái tôi vui vẻ dẫn hai người họ đi cầu phúc.
Tôi nhìn cuốn hoàng lịch cũ ở phía sau tủ.
Trên đó viết.
Hôm nay: Mọi chuyện không nên.
6
Cầu phúc xong, mẹ tôi với chị gái tôi tiễn hai người họ ra cửa.
Bọn họ lên xe, mẹ tôi vẫn lưu luyến vẫy tay với bọn họ.
Giống như tiễn hai ông chủ lớn.
“Đúng là hào phóng mà.”
“Cho đủ năm lần tiền lễ.”
“Lần này nhà chúng ta phát tài rồi.”
Chị gái tôi chê bai nói: “Đợi tiền vào tay rồi, chúng ta cũng không cần mở cái thứ rách nát này nữa, cũng có thể tìm chỗ ném cái đồ không ẻ được kia đi.”
Chị ta nói rất tùy ý, giống như cháu ngoại của tôi không có quan hệ máu mủ với chị ta vậy.
Ba ngày sau, mẹ với chị gái tôi đi ký hợp đồng.
Châu Nam đặc biệt tạo ra một phòng làm việc vô cùng sang trọng.
Nhìn có vẻ rất xa hoa.
Trên bàn bày các loại đồ uống cùng với bánh ngọt.
Mỗi một cái bánh mẹ tôi đều cắn thử một miếng.
Châu Nam cười cười, bảo thư ký chuẩn bị một hộp cho mẹ tôi cầm đi.
Mẹ tôi chỉ vào một chiếc bánh hồng nhạt trong đó: “Cái này tôi muốn năm hộp.”
Hợp đồng rất dài, khoảng 10 trang.
Mẹ tôi và chị gái tôi đều không có lòng kiên nhẫn mà xem tiếp.
Trực tiếp vung bút ký tên lên trang giấy.
Thư ký cầm máy pos ra, nở một nụ cười nghề nghiệp.
“Xin chào, mời nhập mật khẩu.”
Mẹ tôi do dự mấy giây, cuối cùng vẫn hạ quyết định nhập mật mã.
Bàn tay nắm chặt thành quyền của bà ta lại buông ra, nụ cười sung sướng treo trên mặt.
Giống như đang mơ ước tương lai.
Chị gái tôi vẫn không quên nháy mắt với Châu Nam.
Nhưng mà Châu Nam trực tiếp coi như không thấy.
Khi về nhà, tài xế của Châu Nam lái Rolls Royce đặc biệt đưa hai người họ về.
Bây giờ hai người họ đã phiêu rồi, bành trướng rồi.
Vì để đầu tư nhiều kiếm được nhiều, thậm chí mẹ tôi với chị tôi còn mượn tiền của người khác.
Lần này có khả năng thật sự là một đi không về rồi.
7
Năm ngày sau, Châu Nam lại đến cửa.
Lần này anh ấy đến để đưa tiền.
Thả dây dài câu cá lớn.
Đương nhiên là phải cho ít đồ ngọt.
“Dì ơi, đây là bốn mươi vạn.”
“Là một phần lợi nhuận.”
Mẹ tôi chưa hề nghĩ đến vậy mà tiền có thể về nhanh như vậy.
Lòng tham của bà ấy lớn hơn rồi.
Bà ấy đẩy thẻ về phía Châu Nam.
“Đầu tư, tiếp tục đầu tư.”
Chị gái tôi muốn ngăn bà ấy lại, ngặt nỗi động tác của Châu Nam quá nhanh, anh ấy đã cất thẻ ngân hàng đi rồi.
Chị gái tôi cũng chỉ đành thôi.
Sau khi Châu Nam đi, đột nhiên có mấy người xông vào lễ đường.
Bọn họ bắt đầu gào thét mắng chửi trong phòng, một người đàn ông cầm ghế đập về phía giảng đài.
“Đám lừa đảo các người.”
“Trả tiền, trả mạng lại cho con trai tôi!!!”
Hóa ra mẹ tôi không chỉ truyền lời với bên ngoài là sinh tài bạo phú, còn cả linh đồng tỳ hưu có thể chữa bệnh, giữ gìn sức khỏe.
Con trai của dì kia bị bệnh máu trắng, ở bệnh viện Bắc Kinh chữa trị nhiều năm không thấy hiệu quả.
Dì ấy nhìn thấy linh đồng tỳ hưu bạn bè đăng lên vòng bạn bè, dì ấy nghĩ hay là thử một lần cũng được.
Đến Tỳ hưu đường một lần, dì ấy phát hiện có rất nhiều người được linh đồng tỳ hưu che chở.
Vậy sau khi con trai của dì ấy được linh đồng che chở, phải chẳng sẽ khỏi bệnh chứ?
Sau này cũng không cần mỗi tháng hóa trị một lần.
Cũng không cần chịu sự dày vò xương tủy bị đâm chọc nữa.
Cũng có thể giống như những đứa trẻ đồng trang lứa, tùy ý chạy nhảy trong sân trường.
Dì ấy dắt theo con trai, thường xuyên xuất hiện ở Tỳ hưu đường.
Trong bụng chị gái tôi toàn là suy nghĩ xấu xa, để cử cho người ta nước thánh đắt nhất.
Thường xuyên tăng giá, những năm qua người này chữa bệnh cho con, tài sản tích góp trong nhà chẳng còn bao nhiêu, thường xuyên mượn tiền đế Tỳ hưu đường.
Nhưng trùng hợp là, lúc mới bắt đầu quả thực bệnh tình của con trai chuyển biến tốt, dì ấy bắt đầu tiên tưởng Tỳ hưu đường, thậm chí còn giúp tuyên truyền ở bệnh viện.
Dần dà, rất nhiều người bệnh của bệnh viện đều sẽ đến Tỳ hưu đường để mua cái gọi là nước thánh.
Kết quả, dần dần phát hiện mọi thứ đều là lừa dối.
Mẹ tôi với chị gái tôi hoàn toàn không dám báo cảnh sát, chỉ có thể nhìn những người này đập phá Tỳ hưu đường.
“Các người là ác quỷ, sẽ gặp phải báo ứng.”
“Sẽ gặp phải báo ứng!”
“Trả lại tiền cho chúng tôi.”
Chị gái kia đi đến kéo cổ áo của mẹ tôi, gần như phát điên.
Chồng của chị ấy đi lến cho mẹ tôi mấy cái bạt tai, hung hăng phun một câu.
“Trong vòng mười ngày, trả lại tiền số tiền bà đã lừa những người kia, nếu không cái ghế này chính là kết cục của bà.”
Gã hung dữ đá cái ghế, trong nháy mắt chiếc ghế kia gãy tanh bành, rơi đầy đất.
Mẹ tôi nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Cả lễ đường vô cùng hoang tàn.
8
Mẹ tôi dẫn chị tôi thu dọn tàn cục.
Hai người bọn họ vẫn không hề có lòng hối hận.
Quyết định làm lại từ đầu.
Chỗ này không dùng được thì đổi một chỗ khác.
Chỉ là bây giờ toàn bộ tiền đều đang ở chỗ Châu Nam, hoàn toàn không có tiền để có thể thuê một chỗ mới.
Sau khi bọn họ suy nghĩ cặn kẽ, chuẩn bị tìm Châu Nam lấy lại một phần tiền.
Nhưng điện thoại của Châu Nam luôn bận.
Mẹ tôi bắt đầu hoảng hốt rồi.
Cần lấy điện thoại đi đi lại lại trong phòng.
Cuối cùng, 2 giờ sáng, mẹ tôi nhận được trả lời của Châu Nam.
Anh ấy đồng ý cho mẹ tôi lấy trước một số tiền.
Rất nhanh, tài khoản ngân hàng của mẹ tôi nhận được 10 vạn tệ.
Tuy rằng không nhiều như bà ta nghĩ, nhưng thuê một chỗ khác coi như là đủ rồi.
Điện thoại của tôi rung lên.
Là nhóm chat của ba bọn tôi
Nội dung tin nhắn: [Nên thu lưới rồi.]
Ngày hôm sau, mẹ tôi đã thuê được chỗ.
Bà ta ghim định vị của chỗ mới trong vòng bạn bè.
Hôm nay người mới giảm nửa giá, người cũ mua một tặng một.
Bận rộn cả một ngày, nghe nói thu nhập của hôm nay rất khả quan, mẹ tôi dẫn chị gái tôi đến nhà hàng năm sao ăn cơm.
Nhưng khi quay về nhà liền bị đám người kia chặn ở cửa.
Lại là một trận đòn hiểm ác.
Tôi nhân lúc hỗn loạn đón lấy cháu ngoại.
Hai người bọn họ không rảnh mà để ý đến người khác, chỉ có thể ôm đầu chịu đòn.
Bọn họ rất tò mò tại sao đám người này sẽ tìm đến chỗ ở của bọn họ, còn bởi vì sao nữa, là tôi đã nói cho bọn họ biết đó.