Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt - Chương 3
09.
Tôi và Tạ Hàn quen nhau hoàn toàn là một sự tình cờ.
Lúc đó, anh ấy đầu tư vào một dự án nghiên cứu của phòng thí nghiệm chúng tôi, đến thăm quan.
Giáo sư hướng dẫn của tôi cùng các sư huynh, sư tỷ đều vô cùng cẩn trọng trước vị đại kim chủ này, dè dặt từng chút một.
Chỉ có tôi là đang mải mê cắm đầu vào đĩa nuôi cấy của mình, hoàn toàn không để ý anh ta đã đến.
Mãi đến khi anh ta vô tình làm vỡ đĩa nuôi cấy của tôi, tôi mới nổi đóa, mắng cho một trận tơi bời.
Và cũng không hiểu sao, có lẽ Tạ Hàn có chút xu hướng thích bị ngược (M), mà bị tôi mắng lại còn cảm thấy thích thú, chủ động tiếp cận tôi, nói muốn bồi thường.
Cứ thế qua lại một thời gian, cuối cùng anh ta quyết định dùng chính bản thân mình để bồi thường cho tôi.
Chúng tôi yêu nhau mấy năm.
Trong thời gian yêu đương, Tạ Hàn rất bận.
Còn tôi, còn bận hơn.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi. Một tháng trước, Tạ Hàn cầu hôn tôi.
Tôi đã đồng ý.
Trước đây, tôi còn trêu anh ấy rằng, anh là con trai của vua sòng bạc, là người cầm quyền hiện tại, giàu nứt đố đổ vách, còn tôi chỉ là một cô gái mồ côi, sau này báo chí chắc chắn sẽ viết tôi là người trèo cao.
Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau, tôi nhận được tin—
Hóa ra tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm của Lục gia.
Vậy thì tốt rồi.
Lục gia và Tạ gia môn đăng hộ đối, ai còn dám nói tôi trèo cao nữa?
Ban đầu, tôi định vài ngày nữa sẽ dẫn Tạ Hàn về gặp ba tôi.
Nhưng không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Tạ Bân Thành.
Càng không ngờ hơn, hóa ra trước đây tôi còn có hôn ước với cậu ta?
Mối quan hệ này đúng là đủ rối loạn rồi.
Nghe tin Tạ Bân Thành tìm tôi gây chuyện, sắc mặt Tạ Hàn lập tức sa sầm.
“Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc trong ngày hôm nay.” Anh ấy nói ngay, “Tối nay anh bay về!”
10.
Tạ Hàn bên kia đang tất bật thu xếp công việc để trở về, còn tôi bên này cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Bởi vì ông bố tiện nghi của tôi—Lục Hằng, đã tổ chức một bữa tiệc long trọng để chính thức giới thiệu tôi với tất cả mọi người.
Thực ra tôi chẳng có hứng thú gì với mấy sự kiện xã giao này, nhưng cũng biết rằng, đã trở thành thiên kim tiểu thư của Lục gia thì không thể cứ mãi trốn trong phòng thí nghiệm được.
Thế nên, tôi đành phải đồng ý tham dự.
Bữa tiệc được tổ chức vô cùng hoành tráng.
Ba tôi dường như hận không thể loan tin cho cả thiên hạ biết tôi là con gái bảo bối của ông ấy, mời tất cả các nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu Hoa Quốc đến, thậm chí còn có cả truyền thông.
Tôi giống như một con rối bị ba tôi dắt từ chỗ này sang chỗ khác, chào hỏi đủ kiểu với một đám người chưa từng gặp qua, nào là chú, dì, anh, chị, em trai, em gái… gọi loạn cả lên.
Khó khăn lắm mới sắp chịu đựng hết buổi tiệc.
Lục Hằng đi tiếp đón một vài người họ hàng, còn tôi thì lén tìm một góc để xoa bóp cổ chân, vốn đã bị đôi giày cao gót hành hạ đến tê dại.
Không ngờ, ngay lúc này, giữa đám đông bỗng vang lên một tiếng kêu hoảng hốt—
“Khoan đã! Dây chuyền của tôi đâu rồi?!”
Tôi ngẩng đầu lên, mới thấy người lên tiếng là một tiểu thư danh giá tên là Tôn Kỳ Kỳ.
Tôn gia cũng là một đại gia tộc có tiếng ở Hoa Quốc.
Chỉ thấy lúc này, Tôn Kỳ Kỳ đang tức giận nổi trận lôi đình.
“Tôi còn đeo dây chuyền đây mà, sao tự nhiên lại biến mất? Đây là phiên bản sưu tầm của Cartier đấy, mấy chục vạn lận! Nhất định là có người trộm rồi!”
Nghe nói có trộm, đám đông lập tức xôn xao.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên—
“Kỳ Kỳ tỷ, em nhớ lúc nãy chị còn đeo dây chuyền khi đang nói chuyện với chị Tiểu Cầm mà, nhưng sau đó… đột nhiên lại không thấy đâu nữa?”
Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc khoác tay nhau bước vào.
Là Tạ Bân Thành và Lục Du Du.
Tôi lập tức cau mày.
Với mối quan hệ giữa nhà họ Tạ và nhà họ Lục, Tạ Bân Thành nhận được thiệp mời là chuyện đương nhiên.
Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại còn dẫn theo Lục Du Du đến.
Có lẽ bọn họ vừa mới đến không lâu, cộng thêm việc tôi và ba vừa bận tiếp khách, nên không ai chú ý đến.
Những người xung quanh cũng nhận ra hai người này, bắt đầu xì xào bàn tán—
“Khoan đã, đó chẳng phải là Lục Du Du sao? Cô thiên kim giả kia mà? Sao cô ta cũng tới đây? Lại còn đi cùng thiếu gia nhà họ Tạ?”
“Cậu không nhớ à? Tạ Bân Thành và Lục Du Du có hôn ước đấy!”
“Hôn ước là giữa nhà họ Tạ và nhà họ Lục! Theo lý mà nói, Lục Tiểu Cầm mới là thiên kim thật, vậy thì người mà Tạ Bân Thành có hôn ước phải là cô ấy chứ?”
“Cậu không biết rồi! Tạ Bân Thành và Lục Du Du là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm lắm! Mặc dù giờ đã biết Lục Du Du không phải con gái ruột nhà họ Lục, nhưng chắc cậu ta vẫn thích cô ấy thôi!”
“Khoan đã, chẳng lẽ chỉ có tôi để ý đến câu nói lúc nãy của Lục Du Du sao? Cô ta nói dây chuyền của Tôn Kỳ Kỳ vẫn còn khi cô ấy đang nói chuyện với Lục Tiểu Cầm, nhưng sau đó lại mất tích? Ý cô ta là…”
Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Du Du, nhíu mày.
Cô ta xuất hiện trong bữa tiệc của tôi, chắc chắn không phải trùng hợp.
Tôi bỗng nhớ lại, trước đây quản gia có từng nhắc sơ qua rằng, khi còn ở Lục gia, người bạn thân nhất của Lục Du Du chính là Tôn Kỳ Kỳ.
Chẳng lẽ…
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng tôi, và ngay giây tiếp theo, Lục Du Du lại nhẹ giọng nói tiếp:
“Thật ra… vừa nãy em có thấy, hình như chị Tiểu Cầm đã cầm dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ đi.”
11.
Tôi thầm nghĩ: Quả nhiên.
Nếu Lục Du Du không bày trò thì chẳng khác nào phụ lại hình tượng trà xanh của cô ta.
Tôi lạnh giọng nói:
“Lục Du Du, cô đừng có vu khống người khác bừa bãi. Cô có bằng chứng không?”
Giọng tôi không cao không thấp, nhưng Lục Du Du lại làm ra vẻ như bị tôi mắng mỏ thậm tệ, hoảng sợ đến mức mắt đỏ hoe, cả người co rúm lại trốn sau lưng Tạ Bân Thành, sợ hãi mở miệng:
“Em sai rồi! Em… em không nên nói mấy lời thừa thãi này… Chị, chị đừng giận em mà…”
Thái độ của cô ta như thể đang xin lỗi, nhưng thực chất là tiếp tục đổ nước bẩn lên người tôi.
Quả nhiên, Tôn Kỳ Kỳ lập tức ra vẻ không thể chịu nổi, đứng ra lên tiếng:
“Cây ngay không sợ chết đứng. Lục Tiểu Cầm, nếu cô thực sự trong sạch, vậy để chúng tôi kiểm tra xem trong túi của cô có gì thì chẳng phải rõ ngay sao?”
Hôm nay tôi mặc lễ phục tham gia tiệc, chiếc váy không có túi.
Nhưng để tiện lợi, tôi có mang theo một chiếc túi nhỏ đính kim cương để đựng điện thoại.
Chỉ thấy Tôn Kỳ Kỳ không nói hai lời, liền nhào đến giật lấy túi của tôi.
Tôi cau mày, lập tức tránh né, nhưng không ngờ, Tạ Bân Thành đứng sau tôi cũng ra tay.
Cậu ta trực tiếp giật mạnh chiếc túi của tôi.
Sức lực và phản ứng của nam sinh vẫn nhanh hơn tôi nhiều, tôi chưa kịp phòng bị đã bị cướp mất chiếc túi kim cương.
“Tạ Bân Thành!”
Sắc mặt tôi đã cực kỳ khó coi.
Nhưng cậu ta lại chỉ cười lạnh:
“Chỉ là kiểm tra thôi, chẳng lẽ trong túi cô thật sự có thứ gì không tiện cho người khác thấy?”
Nói xong, cậu ta lập tức mở túi ra.
Keng!
Điện thoại của tôi, cùng với một chiếc dây chuyền kim cương tinh xảo, lập tức rơi ra khỏi túi.
12.
Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến nghẹt thở.
Cho đến khi Lục Du Du giả vờ kinh ngạc, thốt lên đầy khoa trương:
“Trời ơi! Đây chẳng phải là dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ sao? Chị… chị thật sự lấy trộm dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ à?”
Vừa nói, cô ta vừa che miệng, lộ ra vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi.
Những người xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Không thể nào? Lục Tiểu Cầm mà đi ăn trộm đồ sao? Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục mà, thiếu gì chứ?”
“Cậu không hiểu rồi, trước đây cô ta là trẻ mồ côi, nghèo khổ quen rồi, tay chân không sạch sẽ cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Đúng đấy, mới nói môi trường và giáo dục ảnh hưởng quan trọng thế nào. Lớn lên ở cái nơi không ra gì thì dù có về nhà giàu cũng không sửa được cái thói quen ấy đâu!”
Ánh mắt của đám người xung quanh nhìn tôi đầy khinh miệt, mang theo một vẻ cao cao tại thượng.
Mặc dù vở kịch mà Lục Du Du và Tôn Kỳ Kỳ bày ra vụng về đến mức buồn cười, nhưng vì trong thâm tâm, bọn họ vốn đã xem thường những người không lớn lên trong tầng lớp thượng lưu như tôi, nên họ thậm chí chẳng thèm nghi ngờ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, đám đông lập tức dạt sang hai bên, Lục Hằng bước đến.
Vừa rồi ông ấy bận tiếp đón khách khứa, giờ cuối cùng cũng bị tình huống bên này thu hút.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Du Du đã nhanh chân giành lời trước.
“Ba, chị nhất thời không kiềm chế được, lỡ cầm dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ mà quên nói với chị ấy, nên Kỳ Kỳ tỷ mới hiểu lầm là bị mất trộm.”
“Nhưng con tin chị không cố ý đâu, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy món đồ nào quý giá như vậy, nhất thời không nhịn được thôi. Ba đừng trách chị ấy nhé!”
Nói xong, cô ta nhìn tôi đầy đắc ý.
Nhìn nụ cười đắc thắng trên gương mặt cô ta, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao hôm nay cô ta lại cố ý bày trò này trong bữa tiệc.
Bởi vì trong giới này, thứ mà mọi người quan tâm nhất chính là danh tiếng và thể diện.
Lần này, tôi bị bắt “tại trận” ngay trước mặt bao nhiêu người, cho dù Lục Hằng tin tôi vô tội, thì việc tôi khiến nhà họ Lục mất mặt cũng là chuyện đã rồi.
Lục Du Du muốn khiến Lục Hằng ghét tôi.
Nghĩ đến đây, nụ cười của cô ta càng thêm rạng rỡ.
Lục Hằng cũng nhíu mày.
Ông cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, giọng nói khó hiểu:
“Đây là dây chuyền của Cartier?”
“Đúng vậy!” Tôn Kỳ Kỳ vội vàng đáp, “Đây còn là một trong những món hồi môn của mẹ tôi, trị giá mấy chục vạn đấy!”
Lục Hằng gật đầu, nhưng không nói gì thêm, chỉ lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Ừm, chuẩn bị tiến hành thu mua, không cần quan tâm giá cả.”
Những lời của Lục Hằng vô cùng khó hiểu, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác.
Tôn Kỳ Kỳ còn định thúc giục ông ấy cho mình một lời giải thích.
Nhưng không ngờ, ngay lúc đó, Lục Hằng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
“Bảo bối.”
Giọng ông vẫn đầy cưng chiều như trước:
“Ba vừa mua lại Cartier rồi, toàn bộ đã được chuyển vào quỹ tín thác của con. Sau này con thích dây chuyền nào, cứ nói với họ là được.”