Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt - Chương 2
06.
Tôi thật sự tò mò.
Phải biết rằng, dù tôi là con ruột của Lục Hằng, nhưng thực chất hôm nay mới là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
So với tôi, Lục Du Du mới là người ông ấy tận mắt nuôi lớn.
Vậy tại sao, khi Lục Du Du vu khống tôi, ông ấy có thể lập tức đứng về phía tôi, mà không tin cô ta?
Nghe câu hỏi của tôi, Lục Hằng sững sờ một lúc, rồi bật cười bất lực.
“Tiểu Cầm.” Ông ấy đặt xuống chiếc chìa khóa xe thể thao vừa định tặng tôi, than thở: “Con nghĩ ba là thằng ngốc chắc?”
Tôi không biết tại sao ông ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn lắc đầu.
Trước khi về Lục gia, tôi đã tìm hiểu về Lục Hằng rồi.
Từ hai bàn tay trắng gây dựng cơ nghiệp, một thiên tài tài chính, vừa thông minh vừa thủ đoạn.
Nếu ông ấy mà là kẻ ngốc, thì chắc hơn nửa thế giới đều là kẻ đần.
Lục Hằng cười lớn, tiếp tục nói:
“Nếu ba không phải kẻ ngốc, vậy con nghĩ ba nuôi Lục Du Du từng ấy năm mà lại không nhìn ra bản chất của nó sao?”
Nói đến đây, vẻ mặt ông ấy càng thêm bất đắc dĩ.
“Ba luôn biết tính tình của Lục Du Du, cũng từng muốn sửa đổi nó, nhưng mãi chẳng được. Trước đây, ba cứ nghĩ nó là con gái ruột của mình, nên đành cố gắng bảo vệ nó.
“Nhưng bây giờ, ba biết nó không phải con ruột của ba, vậy thì ba không việc gì phải nhẫn nhịn nó nữa.”
Tôi lập tức hiểu ra.
Lục Hằng là người tinh ranh cỡ nào chứ?
Nuôi Lục Du Du lớn từng ấy năm, sao ông ấy có thể không nhận ra cô ta là kiểu người gì?
Quả nhiên, mấy tiểu thuyết về thiên kim thật – thiên kim giả toàn là lừa người.
Nếu ba mẹ của thiên kim thật dễ dàng bị thiên kim giả xoay vòng vòng như vậy, thì họ còn đủ trí thông minh để duy trì một gia tộc giàu có à?
Tôi thấy hài lòng ngay lập tức.
Quả nhiên vẫn là di truyền đáng tin cậy.
Tôi biết ngay trí thông minh của mình, tuyệt đối không thể nào có một ông bố não tàn được.
Xem ra, sau này có thể sống thoải mái hơn rồi.
Tôi đang nghĩ vậy thì không ngờ vài ngày sau lại xảy ra chuyện.
Hôm đó, tôi vừa thức trắng đêm ở trường để hoàn thành luận văn, đang định về nhà ngủ một giấc thật đã đời.
Không ngờ, vừa đến dưới tòa nhà thí nghiệm, một chiếc Lamborghini màu xanh lam chói lóa bỗng rít bánh dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa xe mở ra, một nam sinh trẻ tuổi bước xuống.
Cậu ta đi thẳng đến trước mặt tôi, không nói một lời thừa thãi, vào thẳng vấn đề:
“Cô là Lục Tiểu Cầm?”
Tôi lúc này mới đánh giá cậu ta.
Áo khoác Balenciaga, trang sức Cartier, đồng hồ Patek Philippe.
Kết hợp với chiếc siêu xe lấp lánh sau lưng, từ đầu đến chân đều toát lên hai chữ nhà giàu.
Tôi cau mày nhìn gương mặt tuấn tú của cậu ta, lục lọi trí nhớ nhưng không tìm ra ai giống thế, bèn hỏi:
“Là tôi, cậu là…?”
Nhưng tôi còn chưa nói hết câu, cậu ta đã hất mái tóc ngắn vuốt keo bóng loáng, lớn tiếng tuyên bố:
“Lục Tiểu Cầm, nói cho cô biết! Dù chúng ta có hôn ước, tôi cũng sẽ không bao giờ thích một con nhà quê như cô đâu!”
07.
Đúng lúc này là giờ vào lớp, dưới tòa nhà thí nghiệm vốn đã đông người qua lại.
Giờ lại thêm cái phong cách lố lăng của nam sinh trước mặt cùng với chiếc siêu xe của cậu ta, hai chúng tôi lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Giây phút cậu ta hét lên, số người hóng chuyện xung quanh lại càng đông hơn.
Mà tôi thì hoàn toàn ngơ ngác.
Cái gì cơ?
Hôn ước?
Tôi có hôn ước hồi nào vậy?
Chẳng lẽ…
Tôi bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, cau mày nhìn nam sinh trước mặt:
“Bây giờ mấy người lừa đảo kiểu ‘bẫy heo’ viết kịch bản cũng lố bịch thế này luôn à?”
Vừa mở miệng đã lôi đâu ra hôn ước này nọ, nghĩ tôi là nữ tiến sĩ thì dễ bị lừa lắm sao?
Làm ăn cũng cẩu thả quá rồi đấy!
Nghe tôi nói, nam sinh kia sững người trong giây lát, sau đó tức đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Bẫy heo cái đầu cô! Cô đang chửi ai đấy! Cô không phải con gái ruột mà nhà họ Lục vừa tìm về à? Ba cô chưa nói cho cô biết, nhà cô và nhà họ Tạ có hôn ước sao?”
Tôi ngẩn ra, lúc này mới nhớ lại.
Mấy hôm trước, trong bữa ăn, ông bố tiện nghi của tôi – Lục Hằng, hình như từng thử thăm dò xem tôi có bạn trai chưa.
Sau khi tôi bảo rằng tôi có rồi, ông ấy vừa nhấm nháp vị chua của lòng mình, vừa bảo tôi có cơ hội thì dẫn về nhà chơi, rồi thuận miệng nói thêm:
“Nếu con đã có người yêu, vậy ba sẽ hủy bỏ hôn ước mà mẹ con định sẵn hồi nhỏ nhé.”
Chắc do gần đây bận quá nên ông ấy chưa kịp giải quyết chuyện này.
Nhưng tôi không ngờ bên kia lại không đợi được, lập tức tìm tới tận cửa thế này.
Tôi còn chưa kịp mở miệng an ủi nam sinh trước mặt một câu: Yên tâm đi, tôi cũng không có hứng thú với cậu đâu.
Thì đã thấy cậu ta vênh mặt tiếp tục kiêu ngạo tuyên bố:
“Được rồi! Lục Tiểu Cầm, cô đừng có giả vờ giả vịt nữa! Hôm nay tôi đến đây chính là để nói cho cô biết, từ nhỏ đến lớn, người tôi công nhận là vị hôn thê, chỉ có mỗi Du Du mà thôi!
“Mặc dù bây giờ biết được Du Du không phải con gái ruột của chú Lục, nhưng tình cảm của tôi vẫn không thay đổi! Vậy nên dù tôi có đẹp trai đến mức khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô cũng mau từ bỏ đi!”
Tôi: “…”
Tôi thực sự sốc.
Không phải sốc vì chuyện hôn ước.
Mà là vì cái mức độ tự luyến quá đà này.
Thậm chí, tôi còn quên béng chuyện hủy hôn mà chỉ buột miệng hỏi:
“Bạn học, nhà cậu không có gương à?”
Nam sinh kia nghe vậy thì nhíu mày: “Cô nói cái gì? Nhà tôi là biệt thự mấy tầng lận, sao lại không có gương được?”
Tôi càng chân thành hỏi lại:
“Vậy ngày nào cậu cũng soi gương, sao vẫn có thể hiểu lầm về nhan sắc của mình đến thế?”
Đây là một câu hỏi xuất phát từ tận đáy lòng tôi.
Bởi vì trong mắt tôi, chỉ cần cậu ta chịu soi gương, sau đó tiện tay lên mạng xem mấy tấm ảnh của các soái ca thật sự, thì chắc chắn sẽ không thể nói ra câu vừa rồi với sự tự tin thái quá như thế!
Nam sinh kia sững sờ mất vài giây, mãi mới kịp phản ứng lại rằng tôi đang mỉa mai mình.
Cậu ta lập tức nhảy dựng lên, giận dữ gào lên:
“Lục Tiểu Cầm! Cô chỉ là một con nhà quê nghèo kiết xác, sao dám nói chuyện kiểu đó với tôi! Cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là Tạ Bân Thành! Tạ Bân Thành lừng lẫy đây!”
Tạ Bân Thành?
Nghe cái tên này, tôi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức nhớ ra.
Đây chẳng phải cậu ấm nhà họ Tạ – gia tộc đứng đầu ngành cờ bạc ở thành phố G sao?
Khoan đã…
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tôi trở nên kỳ quái, nhìn cậu ta đầy ẩn ý:
“Tạ Hàn có quan hệ gì với cậu?”
08.
Nghe tôi nhắc đến Tạ Hàn, Tạ Bân Thành mới bình tĩnh lại.
Cậu ta hất đầu một cách đầy kiêu ngạo, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đó là cậu tôi, sao nào? Giờ thì cô biết nhà họ Tạ lợi hại rồi chứ? Nếu cô còn dám móc mỉa tôi nữa, tôi sẽ bảo cậu tôi mách với ba cô đấy!”
…
Cái kiểu đe dọa này sao nghe giống như con nít cãi nhau quá vậy?
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thế mà lại nói ra những lời này một cách hết sức tự nhiên.
Tôi nhìn cậu ta, ánh mắt bỗng phức tạp hẳn.
Tạ Hàn đi mách ba tôi á?
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, chỉ thấy có mấy tin nhắn vừa nhận từ Tạ Hàn:
【Bảo bối, em sống ở Lục gia thế nào rồi? Có hòa hợp với ba em không? Em nói với ba về chuyện chúng ta yêu nhau và đã đính hôn chưa?】
【Lần này về nước, anh nhất định sẽ đích thân đến nhà ra mắt ba em. Nhớ nói tốt về anh nhé! À phải rồi, ba em có thích tranh chữ cổ không nhỉ? Anh sẽ mua thêm mấy hộp mang đến!】
Tôi: “…”
Mách lẻo tôi á?
Cậu ta có chắc là Tạ Hàn dám làm thế không?
Tôi nhìn Tạ Bân Thành đầy bất lực.
Nhưng rất hiển nhiên, cậu ta đã hoàn toàn hiểu sai sự im lặng của tôi.
Có vẻ như cậu ta tưởng tôi bị dọa sợ, lập tức hất cằm đầy đắc ý, lỗ mũi gần như sắp hếch lên trời.
“Được rồi! Tôi cũng lười chấp nhặt với loại người như cô. Tóm lại, cô nên có chút tự nhận thức, tránh xa tôi ra một chút, còn nữa…”
Nói đến đây, sắc mặt cậu ta đột nhiên trầm xuống, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh cáo:
“Không được bắt nạt Du Du nữa! Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Bỏ lại một câu đầy uy hiếp mà không có chút sức nặng nào, Tạ Bân Thành quay người lên xe, động cơ gầm rú rồi nhanh chóng phóng đi.
Tôi: “…”
Bảo sao cậu ta lại một lòng một dạ với Lục Du Du đến thế.
Hai người này, IQ đúng là xứng đôi vừa lứa mà.
Tôi còn đang cảm thán, không ngờ điện thoại lại reo lên.
Cúi đầu nhìn, là cuộc gọi video từ Tạ Hàn.
Tôi nhận cuộc gọi, ngay lập tức thấy gương mặt điển trai xuất sắc của Tạ Hàn hiện lên trên màn hình.
Dù nhìn từ góc nào, cậu ta cũng bỏ xa đứa cháu trai kia cả chục con phố.
Chẳng phải người ta hay nói “cháu giống cậu” sao?
Vậy cha ruột của Tạ Bân Thành phải có dung mạo thê thảm đến mức nào mới có thể khiến con trai mình và cậu ruột khác biệt lớn như vậy?
Tôi còn đang suy nghĩ thì trong video, Tạ Hàn đã sốt ruột mở miệng:
“Tiểu Cầm, sao em không trả lời tin nhắn của anh? Không lẽ em hối hận vì đã đồng ý lời cầu hôn của anh, không muốn giới thiệu anh với ba em, không muốn cho anh danh phận nữa à?”
Giọng điệu ấm ức này thật sự khiến người ta khó tin rằng đây chính là người đàn ông tàn nhẫn có tiếng, còn trẻ tuổi đã đoạt được quyền thừa kế của nhà họ Tạ.
Tôi thở dài.
“Nói thật thì… em có hơi hối hận vì đã nhận lời cầu hôn của anh.”
Nghe vậy, Tạ Hàn lập tức cuống lên.
“Tiểu Cầm, sao em lại nói vậy? Có phải dạo này em bị áp lực học thuật quá lớn không? Yên tâm, anh từng nói rồi, dù kết hôn cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”
Tôi lắc đầu.
“Không phải chuyện công việc.”
Tạ Hàn càng lo lắng: “Vậy là do ba em không đồng ý?”
Tôi chậm rãi đáp:
“Cũng không phải.”
Tôi thở dài đầy bất lực:
“Chỉ là em vừa nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn với anh, sẽ có một thằng ngốc suốt ngày gọi em là mợ, tự nhiên lại thấy đau đầu quá.”