Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt - Chương 1
01.
Lúc Lục gia tìm được tôi, tôi đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.
Vì cần ghi chép dữ liệu theo thời gian thực, tôi đã ăn ngủ trong phòng thí nghiệm suốt ba ngày ba đêm.
Khi tôi trở về biệt thự Lục gia, Lục Du Du đang khoác lên người bộ đồ Chanel đắt đỏ, trang điểm tinh tế, ngay cả một sợi tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.
Còn tôi thì sao?
Đầu tóc rối bù, mặt bóng nhẫy, đến mức chỉ cần vắt ra là có thể chiên một chảo rau.
Thế mà Lục Du Du lại nhìn tôi như gặp chị em thất lạc nhiều năm, vui vẻ chạy tới nắm tay tôi, giọng ngọt đến mức sắp chảy ra đường:
“Chị là Cầm Cầm, con gái ruột của ba đúng không? Trời ơi, chị thật tự nhiên và không giả tạo! Em cực kỳ ngưỡng mộ những cô gái không để tâm đến cái nhìn của người khác như chị đấy!”
Nói xong, cô ta nhanh chóng thả tay tôi ra, rút khăn tay lau qua rồi xịt nước hoa khắp người, sau đó chớp mắt nhìn tôi đầy đáng yêu:
“Chúng ta nhất định phải làm bạn tốt nhé!”
Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy…
Thiên kim giả này, có hơi trà xanh quá rồi.
02.
Thời điểm tôi về Lục gia không được tốt lắm.
Ba ruột tôi đang đi công tác nước ngoài, vì dịch bệnh nên tạm thời chưa thể trở về.
Nhưng ông vẫn gọi video cho tôi.
Trên màn hình, ông khóc lóc như trời sắp sập:
“Con gái bảo bối của ba ơi! Ba có lỗi với con! Để con lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm khổ sở! Nếu mẹ con trên trời biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết ba mất!”
Tôi vốn quen với sự lạnh nhạt, nhất thời không thích ứng nổi với ông bố ồn ào này, chỉ có thể gượng gạo đáp:
“Con cũng không khổ sở gì lắm.”
Dù hồi nhỏ sống trong cô nhi viện khá vất vả, nhưng tôi học giỏi, sau này dựa vào học bổng mà sống cũng không đến nỗi tệ.
Thế nhưng, ông ấy không tin.
Khóc lóc suốt hơn một giờ, cuối cùng chuyển khoản cho tôi mấy trăm vạn tiền tiêu vặt mới tạm thời bình tĩnh lại.
Trước khi tắt máy, ông như sực nhớ ra gì đó, thản nhiên nói:
“À phải rồi, con bé Lục Du Du cũng khá đáng thương. Nhà chúng ta không thiếu một đôi đũa, chỉ cần nó ngoan ngoãn thì cứ để nó ở lại đi.”
Giọng điệu nhẹ bẫng, như thể đang nói về một chuyện không quan trọng.
Nhưng tôi nghĩ…
Cái cô Lục Du Du kia, liệu có ngoan ngoãn không?
03
Quả nhiên, linh cảm của tôi không hề sai.
Ngày thứ ba sau khi tôi trở về Lục gia, Lục Du Du đã không thể nhịn được nữa.
Cô ta kéo theo một nhóm bạn đến nhà chơi.
Lúc tôi xuống lầu ăn sáng, bọn họ bất ngờ xuất hiện trong phòng ăn, nhìn tôi như đang xem khỉ trong sở thú, bàn tán rôm rả.
“Du Du, đây là cô chị mà ba cậu tìm về đấy à? Không thể nào, quê mùa quá đi mất.”
“Đúng đó, tớ còn nghe nói cô ta lớn lên trong cô nhi viện? Trời ơi, chỗ đó có phải kiểu khu ổ chuột không vậy?”
“Chứ gì nữa, tớ đọc trên mạng rồi, bọn họ cả chục người chen chúc trong một căn phòng, ăn uống chẳng khác gì heo!”
Đám người đó cứ vô tư chỉ trỏ tôi như thể tôi không tồn tại, khóe môi Lục Du Du cũng vô thức nhếch lên.
Nhưng cô ta vẫn giả bộ ra vẻ đáng thương: “Thôi nào, các cậu đừng nói vậy.”
Sau đó, cô ta quay sang tôi, giọng ngọt như rót mật: “Chị à, chị đừng giận nhé, chủ yếu là bọn em từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với người nào lớn lên trong hoàn cảnh thấp kém như vậy, nên thấy mới lạ thôi.”
Tôi khẽ nhướn mày, bình thản đáp:
“Không sao, tôi cũng chưa từng thấy ai vừa não tàn vừa không biết xấu hổ như cô, cũng thấy mới lạ đấy.”
Sắc mặt Lục Du Du lập tức trắng bệch.
Cô ta còn chưa kịp lên tiếng, mấy đứa bạn bên cạnh đã tức tối nhảy dựng lên.
“Này, cô nói chuyện kiểu gì vậy! Cô tưởng mình là con gái ruột của Lục tổng thì ghê gớm lắm chắc?”
“Đúng thế! Cô có biết Lục tổng cưng chiều Du Du thế nào không?”
“Không sai, quả nhiên là đồ ngu dốt lớn lên từ nơi thấp kém, vừa không có tố chất lại còn đầu óc kém cỏi! Không biết mình là ai luôn kìa!”
Đám người đó kẻ xướng người họa, sôi nổi công kích tôi, còn tôi thì chỉ bình tĩnh mở cửa sổ bên cạnh.
“Xin lỗi nhé.” Tôi nhìn họ, vẻ mặt chân thành. “Tôi sợ bệnh não lan truyền qua không khí, nên phải mở cửa cho thoáng.”
Đám người kia đờ ra vài giây, đến khi nhận ra mình bị chửi thì tức đến phát điên, chuẩn bị bùng nổ.
Nhưng Lục Du Du đã nhanh tay ngăn họ lại.
Sau đó, cô ta quay sang tôi, nước mắt lưng tròng.
“Chị à, em biết chị không thích em, là lỗi của em, là em đã cướp đi hạnh phúc bao nhiêu năm của chị. Nếu chị ghét em đến vậy, vậy em rời khỏi nhà này là được rồi!”
Nói xong, cô ta lau nước mắt rồi chạy lên lầu.
Tôi nhướn mày, còn đang định nói xem ra trà xanh này cũng biết điều đấy chứ, không ngờ đã nghe một trong đám bạn của cô ta đột nhiên kêu lên kinh ngạc.
“Khoan đã, có phải chú Lục về rồi không?”
04
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ngoài cửa sổ, trên đường vào biệt thự đã đỗ sẵn một chiếc Bentley màu đen từ bao giờ.
Cửa xe mở ra, ông bố tròn trịa của tôi hớt hải bước xuống.
Bước chân Lục Du Du khựng lại ngay lập tức.
Mấy người bạn của cô ta thì hai mắt sáng rực, biểu cảm như thể vừa thấy được chỗ dựa vững chắc.
“Này, con nhỏ nghèo kiết xác kia.” Một đứa khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn tôi đầy đắc ý. “Nói cho mà biết, chú Lục thương Du Du nhất đấy, lát nữa ông ấy mà thấy cô bắt nạt Du Du, chắc chắn cô sẽ không yên đâu!”
Tôi nhướn mày, còn chưa kịp nói gì thì ông bố của tôi đã hùng hổ xông vào nhà.
“Con gái bảo bối của ba ơi!”
Chỉ thấy ông ấy gào lên một tiếng thảm thiết, lao về phía trước, nhưng vừa vào cửa đã khựng lại vì bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
Động tác của ông lập tức cứng đờ, cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi vừa hé miệng còn chưa kịp nói, mấy đứa bạn của Lục Du Du đã không nhịn được mà giành nói trước.
“Chú Lục! Chú nhất định phải đòi lại công bằng cho Du Du!”
Bọn họ khóc lóc sướt mướt.
“Con bé Lục Tiểu Cầm kia quá đáng lắm! Cứ luôn bắt nạt Du Du của bọn cháu!”
“Đúng vậy! Chú Lục, Du Du là do chính tay chú nuôi lớn, chú không thể bỏ mặc cô ấy đâu!”
Đám người đó thi nhau tố cáo một hồi, lúc này Lục Du Du mới ra vẻ đáng thương lên tiếng can ngăn.
“Các cậu đừng nói nữa.” Cô ta ngập ngừng, mắt ngân ngấn nước nhìn ông bố của tôi, giọng nghẹn ngào: “Ba, ba đừng trách chị… Em tin là chị không cố ý đâu…”
Câu nói trà xanh còn chưa dứt, nhưng hình như cô ta sực nhận ra mình lỡ lời, lập tức đưa tay bụm miệng, vừa hoảng loạn vừa bất an nhìn tôi.
“Xin, xin lỗi chị!” Cô ta nghẹn ngào. “Em suýt quên mất, chị đã nói là em không được gọi ba là ba nữa! Em… em thật sự không cố ý đâu!”
Nói xong, cô ta lại quay sang ông bố tôi, gắng gượng kiềm nén tiếng khóc.
“Ba… Không, chú Lục, bây giờ chị đã về rồi, vậy em sẽ trả lại căn nhà này, trả lại chú, trả lại tất cả những gì vốn thuộc về chị ấy!
“Còn em… Vì chị ấy ghét em như vậy, vậy em đi là được rồi!”
Cô ta nói rồi ôm mặt, vừa khóc vừa quay người đi lên lầu.
Nhưng tốc độ lại chậm đến mức như đang phát lại cảnh quay chậm.
Lúc này, ông bố của tôi – Lục Hằng cuối cùng cũng hoàn hồn.
Ông cau mày nhìn Lục Du Du, xác nhận lại: “Ý con là, Tiểu Cầm muốn con rời khỏi nhà?”
Lục Du Du cắn môi, trông đáng thương vô cùng, khe khẽ gật đầu, vội bổ sung thêm một câu.
“Nhưng em không trách chị ấy đâu, em biết là chị ấy ghen tị vì em tài giỏi hơn chị ấy, có giáo dục hơn chị ấy, lại còn được ba thương yêu hơn… Em không trách chị ấy đâu, thật đấy…”
Cô ta nói không trách, nhưng nước mắt thì cứ chảy không ngừng.
Nhất thời, cả căn phòng đều nồng đậm hương trà xanh.
Còn tôi, không vội phản bác mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, xem thử ông bố này sẽ phản ứng thế nào.
Liệu ông ta có giống như mấy ông bố trong tiểu thuyết, bị thiên kim giả lừa đến lú lẫn, quay sang mắng mỏ con gái ruột của mình không?
Tôi còn chưa kịp tưởng tượng tiếp, ông ấy đã vỗ bàn cái “rầm”, nhìn về phía quản gia và người hầu trong nhà.
“Mấy người còn đứng đó làm gì?” Ông ấy lạnh giọng nói. “Nghe không rõ à? Tiểu Cầm muốn đuổi Lục Du Du đi, còn không mau giúp nó thu dọn đồ đạc?”
05.
Nụ cười mong manh đầy hương trà xanh của Lục Du Du trên gương mặt lập tức cứng đờ.
Mấy đứa bạn cô ta cũng đơ ra, vẻ đắc ý trên mặt biến mất sạch sẽ.
Ngay cả quản gia và người hầu trong nhà cũng sững sờ, không nhịn được mà lên tiếng xác nhận:
“Lão gia, ngài nói gì cơ? Ngài muốn đuổi đại tiểu thư đi sao?”
Lục Du Du lúc này mới hoàn hồn, vội vã ép ra hai giọt nước mắt, tội nghiệp nhìn Lục Hằng. Nhưng không ngờ, ông ấy chỉ cười lạnh.
“Đám các người đang nói bậy bạ gì thế? Ai nói tôi muốn đuổi đại tiểu thư đi?”
Nghe vậy, Lục Du Du thở phào nhẹ nhõm, còn định quay sang tôi khoe một ánh mắt “tôi biết mà” đầy đắc ý.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, Lục Hằng lạnh lùng nói tiếp:
“Nhà này chỉ có một đại tiểu thư, chính là con gái ruột của tôi – Lục Tiểu Cầm! Còn Lục Du Du chẳng có chút quan hệ máu mủ nào với tôi cả, lấy tư cách gì mà làm đại tiểu thư?”
Mặt Lục Du Du lập tức trắng bệch.
“Ba, ba…” Cô ta run rẩy nhìn Lục Hằng, muốn nói gì đó.
Nhưng không ngờ, Lục Hằng như thể bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên thanh minh ngay lập tức:
“Cô đừng có gọi tôi là ba! Tôi chỉ có mỗi Tiểu Cầm là con gái thôi!”
Nói xong, ông ấy quay sang tôi, ánh mắt khẩn trương như muốn nói: Bảo bối, ba vô tội, con đừng hiểu lầm ba nhé!
Lúc này, quản gia mới hoàn hồn.
Ông ta vội vàng trừng mắt với đám người hầu, nghiêm giọng:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lão gia nói à? Mau giúp Lục Du Du thu dọn đồ đạc đi!”
Đám người hầu lập tức hành động.
Không thể không nói, nhân viên của Lục gia đúng là được huấn luyện bài bản, chỉ trong nháy mắt đã thu dọn xong hai bao hành lý to tướng, ném xuống trước mặt Lục Du Du.
Sau đó, quản gia khách sáo nói:
“Lục tiểu thư, mời cô rời khỏi đây.”
Là Lục tiểu thư, không còn là đại tiểu thư nữa.
Mặt Lục Du Du hết kinh ngạc lại đến tức giận, bối rối nhìn về phía Lục Hằng, nhưng ông ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta một cái.
Cô ta lại quay sang cầu cứu đám bạn, nhưng bọn họ giờ cũng nhìn ra tình thế, ai nấy đều cúi đầu tránh ánh mắt của cô ta.
Lục Du Du tuyệt vọng.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, sau đó không cam lòng kéo theo hai bao hành lý, bước ra khỏi biệt thự.
Mấy đứa bạn của cô ta cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Sau khi đám người phiền phức đó đi hết, Lục Hằng mới vội vàng chạy đến trước mặt tôi, như thể dâng vật quý, ra hiệu cho người hầu mang vào cả chục thùng quà to.
“Tiểu Cầm, ba mua ít quà cho con này. Nhưng vì không biết con thích gì, nên ba cứ mua mỗi thứ một ít, con xem có cái nào thích không?”
Tôi nhìn đống thùng chất cao như núi trước mặt, im lặng.
Nhưng tôi cũng không vội mở ra, chỉ ngước lên nhìn Lục Hằng, hỏi ra nghi vấn trong lòng:
“Tại sao ba lại tin con đến thế?”