Cha, Xin Đừng Tạo Phản! - Chương 1
1.
Cha ta là huynh đệ duy nhất của đương kim Hoàng đế, người ta gọi là Trấn Bắc Vương Lão Hắc.
Tất nhiên, trước mặt cha ta, ngoài ta ra không ai dám gọi cha ta là Lão Hắc.
Người đời gặp cha ta đều run rẩy gọi một tiếng “Trấn Bắc Vương.”
Nhưng trong âm thầm, danh hiệu Lão Hắc của cha ta lại lưu truyền rất rộng.
Lần trước ta và cha ta đi tặng vật tư cho Thiết Kỵ, đi qua một thôn nhỏ hẻo lánh ở biên cương.
Từ xa đã nghe thấy mấy đứa trẻ vừa chạy vừa hét:
“Mẹ ơi, Lão Hắc đến rồi, chạy mau!”
“Gặp được Lão Hắc, mọc cánh cũng khó thoát!”
Mặt cha ta càng đen hơn.
Cha ta không chỉ mặt đen, mà lòng cũng đen.
Kinh thành lưu truyền không ít chuyện ác của cha ta.
Hại chết đệ đệ ruột, áp bức bách tính, cướp đoạt dân nữ, v.v.
Chỉ cần nhắc đến chuyện này, cha ta sẽ nổi trận lôi đình.
“Ta hại chết đệ đệ ruột cái quái gì!”
“Hắn ta tự đòi ăn kẹo trong tay ta, ta nhường cho hắn ta kẹo ngon như vậy, hắn ta bị nghẹn còn đổ lỗi cho ta?”
“Ta áp bức bách tính cái rắm!”
“Lão đầu kia ngã một cái, trứng trong lòng đều vỡ hết, ta tốt bụng đỡ ông ấy dậy, ông ấy còn đổ lỗi cho ta!”
“Ta trắng trợn cướp đoạt… Thôi, không nói nữa!”
Cha ta như nghĩ đến điều gì, đột nhiên dừng lại.
Đoạn tình sử phong lưu này của cha ta, ông ấy giấu rất kỹ.
Nhưng ta lại rất tò mò.
Nghe nói dân nữ đó chính là mẹ ta.
Nhưng từ khi ta biết chuyện, ta không có bất kỳ ấn tượng nào về bà.
Nhưng ta từng nghe thấy tên bà trong lúc cha ta say rượu ngủ mê.
“Cửu Mộng.”
Những lời nói mớ sau đó rất hoang đường, còn ô uế.
Lão Hắc mặt đen, lòng đen, đầu óc cũng đen.
Ông ấy lén nuôi sáu vạn quân Thiết Kỵ ở biên cương.
Nói là để phòng ngừa bất trắc.
Ta thấy ông ấy chỉ muốn tạo phản.
Cả ngày khiến ta lo lắng.
Ta là một tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa, sao có thể làm chuyện bất trung bất nghĩa như vậy được?
“Cha, sau khi cha chết, Thiết Kỵ có phải là của con không?”
2.
Rượu cha ta vừa uống vào đã phun ra.
“Con nhìn xem ta có giống Thiết Kỵ không?”
Ông ấy nhíu mắt, khóe miệng cong lên.
Không giống Thiết Kỵ, giống trâu rừng thành tinh hơn.
Ta tức giận mắng vào mặt ông ấy.
“Cha, cha nuôi nhiều Thiết Kỵ như vậy là có ý gì?”
“Đừng hòng lừa ta, ta thấy cha là muốn tạo phản!”
Cha ta cười lạnh một tiếng, còn liếc ta một cái.
“Đừng hòng vu khống trẫm!”
“Nếu ta muốn làm Hoàng đế, ngày trước còn đến lượt đứa đệ đệ bệnh tật kia của ta sao?”
Xem đi, làm chuyện xấu thì chột dạ.
Ông càng nói như vậy, ta càng nghi ngờ ông ấy có mưu đồ bất chính.
Trung thần nhà ai lại giấu sáu vạn quân Thiết Kỵ?
Một nửa là nam tử tráng kiện, văn võ song toàn!
Một nửa là nữ tử kỳ tài, trí dũng song toàn!
Muốn san bằng kinh thành, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Cha ta chính là mạnh miệng.
Ông ấy trông giống như một gian thần.
Ông ấy không sợ tạo phản mất đầu, mang tiếng xấu, nhưng ta thì sợ nha.
Cả chín tộc ta cũng sợ lắm!
Một hai năm nay, không biết có phải tin đồn đã lan truyền ở đâu không.
Tất cả bằng hữu, họ hàng có quan hệ với nhà ta đều tránh xa chúng ta.
Sợ bị cha ta liên lụy.
Ban đầu ta cũng muốn chạy.
Nhưng ta vẫn còn chút lòng hiếu thảo.
Quan trọng là ta không nỡ bỏ sáu vạn Thiết Kỵ đó.
Sáu vạn nha, không phải sáu mươi!
Suy nghĩ mãi, ta đành phải thấp thỏm lo âu thay cha ta giải quyết hậu quả.
Kiên nhẫn chờ đến ngày ông ấy chết.
Đến lúc đó sẽ thu sáu vạn Thiết Kỵ vào tay, chẳng phải rất tuyệt sao?
Nhưng ta không ngờ tin đồn lại nhanh chóng truyền đến kinh thành.
Tiểu binh đến báo, Cẩm Y Vệ đích thân mang thánh chỉ đến.
3.
Ta tìm được cha ta thì ông ấy vẫn đang dẫn Thiết Kỵ luyện tập.
“Luyện không tệ, đúng là binh lính của Trấn Bắc Vương ta!”
“Nếu có quân địch đến xâm phạm, bắn chết lũ chó con đó!”
Cha ta nói nước bọt văng tung tóe nhưng tay lại chỉ thẳng về phía kinh thành.
Thật đắc ý!
Ta vội kéo ông ấy đi, nói chuyện Cẩm Y Vệ đến.
“Cha, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng!”
Cha ta mặt đầy vẻ ngơ ngác, siết chặt thắt lưng.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Chỉ một tên Cẩm Y Vệ thôi, mà còn phải để lão tử chuẩn bị cho hắn?”
“Hắn là cái thá gì? Hắn có lông không?”
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của ông ấy, ta thực sự tức giận.
Địa vị của Cẩm Y Vệ Tống Lâm ở kinh thành có thể nói là chỉ dưới một người, trên vạn người.
Ai ở kinh thành mà không biết, Hoàng đế tin tưởng nhất chính là hắn.
Truyền thuyết kể rằng hắn vừa ra tay, bách quan run sợ.
Lần này hắn đến đây, chắc chắn là không có ý tốt.
“Đừng để ý hắn có lông hay không, người ta có thánh chỉ đó!”
“Ta thấy, tám phần là chuyện người lén nuôi Thiết Kỵ đã bị Thánh thượng phát hiện.”
Ta khổ sở phân tích với cha ta, nói đến cuối cùng thì người đã toát mồ hôi lạnh.
Lần này Tống Lâm đến, sẽ không mang theo ám vệ mai phục ở đâu chứ?
Trời ơi, ta còn chưa ăn đủ, uống đủ, chơi đủ!
Cứ như vậy mà đi thì ta không cam tâm!
Cho ta một người đàn ông để ta chơi hai ngày cũng được!
Cũng tại cha ta.
Trong Thiết Kỵ có nhiều nam tử cường tráng như vậy, lại không cho ta đụng vào.
Nói gì mà “Thỏ không ăn cỏ gần hang.”
Đều là cỏ thì chia ba loại chín hạng làm gì?
Đỡ đói là được rồi!
Bản thân cha ta từng có một Cửu Mộng, đúng là người no bụng không biết người đói bụng!
Bây giờ ta chỉ mong cha ta trong hai ngày này hãy kiềm chế một chút, đừng như bình thường vênh váo như ngỗng già xòe cánh.
Đánh lừa Cẩm Y Vệ về cho xong chuyện.
“Yên tâm đi.”
Giọng điệu kiêu ngạo của cha ta sắp tràn ra ngoài.
“Ta đã sai người đánh ngất tên đó và nhốt vào ngục rồi!”
Ta hóa đá tại chỗ.
Còn có thể như vậy sao?
“Trấn Bắc Vương nói đánh ngất ai?”
Phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ, trong sự lạnh lùng mang theo ý cười.
Ta quay đầu lại.
Người đến mặc trang phục Cẩm Y Vệ, tay cầm bảo kiếm, thân hình cao lớn.
Ừm? Tim ngươi làm sao vậy? Đập nhanh cái gì?
4.
Sau khi bị vẻ ngoài của hắn làm cho choáng váng, ta kịp thời lấy lại tinh thần.
Cẩm Y Vệ Tống Lâm!
Không đúng.
Cha ta không phải nói là đánh ngất hắn rồi sao?
Ta nhìn cha ta.
Ánh mắt của ông ấy: “Đừng nhìn lão tử, lão tử không biết.”
Tống Lâm đánh giá cha ta một lượt, vừa cười vừa không cười.
“Trấn Bắc Vương đây là từ nơi nào trở về? Khiến ta tìm mãi không thấy.”
Một người khá tuấn tú, sao lời nói lại sắc bén như vậy?
Trong lòng ta thốt lên một tiếng.
Cha ta há miệng nói năng bừa bãi:
“Ngươi quản lão tử đi đâu?”
“Lão tử đi ẻ, ngươi có muốn xem không? Loãng lắm!”
Cha ta có một ưu điểm.
Đối xử bình đẳng.
Cái miệng thối của ông ấy, bình đẳng công kích mỗi người.
Mặc dù ta cũng không cho rằng địa vị của cha ta thấp hơn Tống Lâm, nhưng ta đuối lý.
Lần này hắn đột nhiên đến đây, rõ ràng là muốn điều tra chuyện người tự ý nuôi quân.
Còn cãi nhau với hắn, chẳng phải là kích thích mâu thuẫn giữa địch và ta sao?
Vào lúc này vẫn phải dựa vào ta để hòa giải.
“Tống huynh, cha ta vừa rồi thực sự là đi ỉa.”
Vẻ mặt thản nhiên của Tống Lâm sụp đổ.
Hắn nhìn chằm chằm ta: “Quận chúa quả thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Cái gì?
Điều tra ta?
Nam tử ở kinh thành đều nói chuyện như muốn ăn đòn như vậy sao?
Ta lười nói nhảm với hắn, trực tiếp mời hắn vào phủ.
Mông còn chưa ngồi nóng, hắn đã lấy thánh chỉ ra.
Ta nuốt nước bọt, nhìn cha ta.
Ông ấy vẫn ung dung tự tại ngồi ăn đĩa hoa quả.
Một miếng năm quả nho to, thật là giỏi.
Có thứ gì đó chặn miệng ông ấy cũng tốt, đỡ cho ông ấy lại nói ra lời đại nghịch bất đạo.
“Trấn Bắc Vương, Thánh thượng đã biết chuyện sáu vạn Thiết Kỵ, hiện lệnh cho ngài lập tức giao binh quyền.”
“Nếu không, ngài chính là rắp tâm ý đồ xấu, mưu đồ bất chính.”
Tống Lâm từng chữ từng câu nói nhẹ bẫng.
Nhưng ta nghe mà tim đập thình thịch.
“Bốp!”
Cha ta giật lấy thánh chỉ ném xuống đất, hét lớn:
“Vô lý, cẩu hoàng đế, lại nghi ngờ đến trên đầu trẫm!”
Tống Lâm lập tức sa sầm mặt.
Đầu óc ta ong một tiếng, sợ đến mức nhảy dựng lên.
Cha, con thay chín tộc chúng ta cảm ơn ngài.
5.
Thấy tay Tống Lâm sờ vào bảo kiếm bên hông, ta đột nhiên xông lên ôm lấy eo hắn.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, xuống khỏi người cha ta!”
“Tống huynh à, dạo này cha ta hình như bị tà ma ám, thỉnh thoảng lại nói năng lung tung.”
“Ngươi xem, lại phát bệnh rồi!”
“Cha, nếu người có mệnh hệ gì, con gái ta biết sống sao!”
Ta vừa khóc vừa sờ soạng lưng Tống Lâm.
Cảm giác không tệ, thật săn chắc.
Nghĩ đến chắc là rất mạnh mẽ.
Tiếng hít thở ở phía trên có chút gấp gáp.
“Quận chúa, Trấn Bắc Vương bị nhập, ngươi ôm ta làm gì?”
Vô nghĩa.
Không ôm ngươi, lỡ ngươi rút kiếm chém ta và cha ta thì sao?
Cha ta thấy ta ôm Tống Lâm không buông, vội vàng.
“Con buông tay! Không có tiền đồ!”