Giới thiệu truyện
Cha Đã Muộn Mất Rồi
“Mẹ ngươi đâu?” Cha hỏi tôi, trên người còn vương mùi son phấn của thiếp thất của ông ta.
“Mẹ tôi ch//ết rồi, từ ba ngày trước.” Tôi chỉ vào di hài của mẹ, dửng dưng nói cho ông ta biết.
Người cha xưa nay vốn được xưng là tỉnh táo đã hoàn toàn phát điên.