Cha Đã Muộn Mất Rồi - Chương 5
26
Bên ngoài có xe ngựa, chúng tôi lên xe, Đào Tử cô cô vội vàng giục ngựa cho xe chạy đi.
Tôi kinh ngạc nhìn hai người, hồi lâu không thể phản ứng lại.
Mẹ không rảnh quan tâm tôi, mà thường xuyên ngó phía sau xem có truy binh không, nhưng lúc này hẳn người Chu gia đang bận dập lửa rồi.
Chờ khi chúng tôi ra khỏi địa giới kinh thành, đi thẳng tới hướng Tây Nam, mẹ tôi mới thở phào một hơi.
“Có sợ không?”
Tôi lắc đầu.
Mẹ lấy bánh ngọt chuẩn bị sẵn trong xe ngựa cho tôi ăn, lại vuốt ve mặt tôi.
Mẹ đổi sang y phục vải thô, Đào Tử cô cô cũng thế, chúng tôi tới Lâm thành thì trời đã tối.
Chúng tôi tới chỗ bán ngựa bán xe ngựa đi, rồi lại tìm một thương đội tới Thục Trung, trời tờ mờ sáng theo bọn họ đi.
Bận xong những chuyện này, chúng tôi đi tìm khách điếm ăn uống ngủ nghỉ.
Tôi căng thẳng tới mức không dám thở to, bởi vì mẹ tôi trông khẩn trương lắm, cả Đào Tử cô cô cũng thế.
Mãi tới khi nằm lên giường rồi, tôi mới dám nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, người nhớ ra rồi ạ?”
Bà gật đầu.
Bà hôn lên trán tôi và nói với tôi: “Chờ chúng ta tới núi Phạm Tịnh ở Thục Trung, tìm được sư phụ là an toàn rồi.”
“Tại sao không gọi sư phụ của người tới đón chúng ta?”
“Núi Phạm Tịnh xa lắm, chỉ từ thành Thục Trung tới đó cũng phải mất ít nhất nửa tháng. Chúng ta từ đây đi Thục Trung cũng mất hơn hai mươi ngày, chờ sư phụ tới đón chúng ta thì mẹ đã thành hôn rồi.”
Hôn kỳ của mẹ vốn nằm ở ba ngày sau.
Thảo nào lần trước chúng tôi chờ lâu như vậy mà sư phụ của người mới tới, hẳn là đi đường cả ngày cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
27
Vừa rạng sáng hôm sau, mẹ đổi cho tôi bộ xiêm y rách rưới, ôm tôi đi theo đoàn xe.
Đi theo đoàn xe an toàn hơn rất nhiều, chỉ là ăn ngủ bất tiện, không thoải mái bằng xe ngựa của riêng mình.
Mặt chúng tôi đều bôi thứ gì đó đen sì, tóc cũng rối bù. Mẹ và Đào Tử cô cô đều giả vờ lưng còng, trông như mấy hộ nhà nông mất mùa nên đi tìm họ hàng để nương tựa vậy.
Khi tôi sắp mệt tới ch//ết thì cuối cùng cũng tới đất Thục.
Chúng tôi vào thành thì thấy sư phụ của mẹ tôi ở ngay cổng thành!
Cao Trạm!
Nhưng ngài ấy trông… không được tốt cho lắm.
Thấy chúng tôi đến, Cao Trạm thở phào một hơi. Mẹ tôi thì nhào thẳng vào trong lòng ngài ấy.
Tôi nhìn mà sửng sốt, rồi do dự gọi: “Cha?”
Mẹ tôi: “…”
Cao Trạm: “… Ừm…”
28
Cao Trạm có tòa nhà ở thành Thục Trung. Tôi đã gần một tháng không được tắm rửa, cuối cùng cũng có thể thỏa thích ngâm nước nóng.
Tôi còn muốn ăn mấy món ngon nữa, kết quả là ngủ quên mất, tới tận trưa hôm sau mới tỉnh.
Đào Tử cô cô đang rót cháo lỏng cho tôi ăn.
“Đào Tử cô cô đang làm gì vậy?”
“Ôi, con cuối cùng đã tỉnh rồi, nếu cứ ngủ nữa, cô cô sợ con đói chết.” Cô cô dùng một tay ôm tôi dậy rửa mặt.
“Mẹ con đâu ạ?”
“Sư phụ bị bệnh nên mẹ con đang chăm sóc ngài ấy.”
Tôi tới viện của Cao Trạm, mẹ tôi đang bón thuốc cho ngài ấy, còn Cao Trạm thì thâm tình nhìn mẹ tôi.
Tôi qua đó, kề bên người mẹ, hỏi ngài ấy: “Người bị bệnh gì vậy? Lần trước gặp người con đâu thấy người yếu ớt như thế này?”
Cao Trạm ho khan hai tiếng: “Bệnh thương hàn thôi, không sao.”
“Nếu đã ở trong thành, chúng ta tổ chức hôn sự trước rồi hãy quay về núi Phạm Tịnh, được không?”
“Thành thân hay không cũng không sao, dù sao ta là kẻ đã từng ch//ết một lần, không quá coi trọng mấy nghi thức này.”
“Vẫn cần, bởi ta coi trọng.”
Tôi hỏi: “Tại sao chúng ta có thể quay về quá khứ vậy?”
“Có lẽ là Phật tổ hiển linh?”
29
Trong phủ đang rộn ràng chuẩn bị hôn sự, cảnh tượng vô cùng tưng bừng vui vẻ.
Nhà bên Cao gia cũng có một đại phu họ Cao, trong nhà ông ấy có một chị gái chừng mười bốn tuổi, cả ngày chị ấy với anh trai song sinh đều dẫn một chú chó chạy đi chơi khắp nơi.
Có ngày tôi ghé bên cửa nhìn chị ấy. Chị ấy mặc gọn gàng, thấy tôi thì cười cực kỳ xinh đẹp và dịu dàng: “Cô bé, có muốn đi câu cá với chị không?”
“Ở đâu ạ?”
“Chính là hồ nước ngoài thành đó, cha mẹ chị đang chờ chị ở đó.”
“Vâng.”
“Em tên gì?”
“Chu… Cao Chi Chi.” Tôi đáp.
“Chị cũng họ Cao, tên chị là Cao Nhã Ý, chị có một anh trai song sinh tên là Cao Huyền m, cha của chị là đại phu, mẹ là người xinh đẹp nhất tòa thành này. Đúng rồi, có phải em mới chuyển tới không?”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi rẽ ở một góc vào thành, kết quả tôi thấy cha tôi dẫn một đội người ngựa nhanh chóng phi vào thành.
Tôi sợ tới mức lập tức núp sau lưng Nhã Ý tỷ tỷ.
Chị ấy che chở tôi, hỏi: “Ai vậy? Kẻ thù của em à?”
Tôi căng thẳng gật đầu: “Em phải nhanh chóng về nói cho mẹ biết.”
Gia đinh đi theo bên người nói với tôi: “Tiểu thư, người theo Nhã Ý tiểu thư trước đi, chúng ta là hàng xóm, người đi theo nàng ấy là không thành vấn đề, giờ tôi phải về bẩm báo lão gia phu nhân đây.”
30
Tôi rất lo, vừa sợ mẹ bị dẫn về, lại sợ Cao Trạm không đối phó được nhiều người như vậy, mà ngài ấy còn đang bị bệnh nữa.
Cả nhà Nhã Ý tỷ tỷ thấy tôi sốt ruột nên dẫn tôi về trước. Chờ khi tới cổng, quả nhiên thấy cha tôi đang canh giữ ở đó.
Mẹ của Nhã Ý tỷ tỷ ôm tôi về nhà bà ấy.
Tôi mở hé khe cửa ra nhìn lén, thấy Cao Trạm nắm tay dẫn mẹ tôi bước ra.
Cha tôi tiến lên, kích động nói gì đó với mẹ, Cao Trạm thì chắn trước người mẹ, rút kiếm ra.
Hai bên giằng co vô cùng căng thẳng.
Nhã Ý tỷ tỷ nhìn lén cùng tôi, nhỏ giọng nói: “Gã kia bị sao vậy?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi kể cho chị ấy: “Là cha ruột của em, nhưng rất xấu với mẹ và em.”
“À, hình như là công tử nhà Chu hầu gia.”
“Chị biết ạ?”
Nhã Ý tỷ tỷ khoát tay: “Nhà chị trước đây cũng ở kinh thành, có gặp một hai lần. Dáng vẻ trông cũng tạm.”
“Phi!”
Gia đinh nói gì đó bên tai mẹ, Cao Trạm dẫn mẹ tôi đi tới nhà Cao đại phu.
“Làm sao giờ? Mẹ em tới đón em?” Nhã Ý tỷ tỷ vô cùng hưng phấn hỏi: “Có phải bọn họ muốn cướp em không?”
Tôi đau đầu: “Chắc là không phải đâu.”
Mẹ thấy đôi mắt tôi, bèn vẫy tay gọi.
Tôi nói với Nhã Ý tỷ tỷ: “Nhã Ý tỷ tỷ, lần sau em lại tới tìm chị chơi.”
Mẹ nắm tay tôi rồi nói lời cảm ơn Nhã Ý.
Cha chặn chúng tôi lại: “Mục Vi, dẫn con về nhà với ta đi! Hôn lễ của chúng ta có thể tổ chức lại, nhưng con không thể không có cha, nàng muốn mai sau con bé sẽ làm người thế nào? Gả người thế nào chứ?”
Cao Trạm ho khan hai tiếng.
Tôi lập tức nói: “Ai nói tôi không có cha? Cha tôi là Cao Trạm! Bây giờ tôi là Cao Chi Chi!”
Sắc mặt cha tôi tái mét: “Đồ bất hiếu! Ngươi đối xử với cha mình như thế sao?”
“Trước khi gặp sư phụ của mẹ, tôi không có cha! Là mẹ và Đào Tử cô cô nuôi tôi. Không phải ông nạp rất nhiều thiếp hầu ư? Ông đi tìm bọn họ đi! Đừng tới đây làm chúng tôi buồn nôn!”
“Mày!”
Cha tôi tức sắp chết, ông ta không quan tâm tới tôi nữa, mà quay sang nói với mẹ: “Em họ, về với ta đi, tình cảm nhiều năm của chúng ta, lớn lên bên nhau từ nhỏ, em đã quên rồi sao? Hồi đó em bị bệnh, lũ trẻ đều đi chơi tuyết hết, chỉ có mình em ở trong phòng, ta đã vốc nắm tuyết đưa vào, em nói…”
“Ta nhớ.” Mẹ tôi cắt ngang lời ông ta.
31
“Khi đó, vì sức khỏe yếu ớt nên ta hâm mộ nhìn các anh chị em họ chơi tuyết bên ngoài, chỉ có anh họ mang tuyết vào, còn nói với ta là em họ không ra ngoài chơi tuyết được thì anh mang cả mùa đông vào tặng cho em.”
Mẹ nói tiếp: “Khi đó mỗi lần ngươi nói chuyện với ta đều cố hạ nhỏ giọng, như sợ dọa ta, làm ồn ta. Có đôi khi chúng ta đi làm khách nhà người ta, ta theo bên người lớn, tìm bóng dáng ngươi trong đám người, lần nào cũng thấy ngươi trước tiên. Mà ngươi cũng liếc mắt nhìn ta, chúng ta nhìn nhau, mỉm cười, rồi ngại ngùng dời mắt đi.”
Mẹ tôi nghiêm túc nói: “Ta dựa vào những hồi ức này, và cả những giáo lý giáo điều học từ nhỏ mà xa cách sư phụ, muốn trở lại kinh thành gả cho ngươi. Cũng chính vì những điều đó, ngươi nói lời ác độc với ta, quyền cước đánh ta, ta không thể nào đặt vị anh họ dịu dàng hồi nhỏ với kẻ phụ lòng lúc lớn ngang bằng nhau được nữa.”
“Cho nên, ngươi không xứng nhắc tới quá khứ.” Mẹ tôi nói: “Ta chỉ hận kiếp trước không thể tự tay gi//ết ngươi, để ngươi chà đạp ta như thế, giày vò Đào Tử, giày vò con gái ta.”
Cha tôi mặt mày tái nhợt, cơ thể lảo đảo như sắp ngã: “Ta, ta thật sự bị ma quỷ ám…”
Lời giải thích của ông ta yếu ớt như sắc mặt tái nhợt của ông ta.
Mẹ tôi mỉa mai cười: “Nay hẳn là Tuyết Nương còn đang phải chịu khổ ở lầu xanh vì ngươi chứ nhỉ? Ngươi không đi cứu ả ta ư? Có phải ngươi vĩnh viễn không thể xác định được ai mới là người quan trọng nhất với ngươi?”
Cha nhìn mẹ, không nói nên lời.