Cha Đã Muộn Mất Rồi - Chương 2
7
Không ai mời đại phu, cũng không ai chịu giúp chúng tôi đưa Đào Tử cô cô về Lãnh Trúc uyển.
Mẹ run rẩy cõng Đào Tử cô cô, bà vừa khóc lóc vừa khe khẽ nói: “Đào Tử… đừng ngủ… Ta đưa em… về nhà… Đừng ngủ…”
Chúng tôi trở lại Lãnh Trúc uyển. Đào Tử cô cô nói muốn nằm dưới gốc cây hoa quế kia.
Tôi vào ôm chăn ra trải dưới đất, mẹ tôi đặt Đào Tử cô cô lên trên, lúc này sắc mặt Đào Tử cô cô đã có phần tái xanh rồi.
Cô cô gắng sức nhìn hoa quế, rồi lại nhìn tôi và mẹ, khẽ thì thào: “Tiểu thư, chờ em… khỏi rồi, lại… cùng người… làm bánh… hoa quế… Thật muốn… quay về… núi… Phạm Tịnh… Nơi đó… mới là…. nhà… của… chúng… ta…”
Đào Tử cô cô ch//ết trong tia nắng chiều cuối cùng.
Mẹ tôi khóc tới khàn giọng, luôn miệng thì thào: “Đừng ngủ, đừng ngủ, ta đưa em về nhà, ta đưa em về nhà… Chúng ta cùng làm bánh hoa quế, cùng nhau đánh đàn hát ca, chúng ta đi tìm sư phụ, sư phụ chắc chắn có cách cứu em…”
8
Mẹ tôi ôm Đào Tử cô cô ngồi dưới gốc hoa quế một đêm, tôi tựa vào người bà, hồi tưởng nhiều chuyện trong quá khứ.
Lúc tôi bị bệnh, chỉ có mẹ và Đào Tử cô cô ở bên chăm sóc tôi.
Đào Tử cô cô và mẹ tựa như chị em ruột, mà còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt nữa.
Có tối tôi nôn ói dữ dội, lại còn sốt cao, hai người gấp quá, Đào Tử cô cô bèn đi gọi cha tôi.
Nhưng cha tôi lại ở trong viện của Tuyết Nương. Nha hoàn của Tuyết Nương sỉ nhục Đào Tử cô cô một phen, khiến cô cô chỉ có thể một mình trở về.
Tối đó, mẹ tôi và Đào Tử cô cô, một người cõng tôi, người kia đốt đèn lồng đi tìm y quán trên phố, gõ cửa nhà này tới nhà nước, cầu xin họ xem bệnh cho tôi.
Hai người họ gầy lắm, cõng tôi mà thở hổn hển, chỉ có thể cõng tôi một đoạn rồi lại đổi người khác cõng tiếp.
Giờ Đào Tử cô cô đi rồi, sau này mẹ tôi sẽ thế nào? Sau này tôi phải làm sao?
Đám nô bộc trong nhà cao cửa rộng này vốn quen thói nâng cao đạp thấp, nếu không nhờ bình thường Đào Tử cô cô cũng khá mạnh mẽ, có lẽ những thứ đưa tới viện chúng tôi đều là đồ thiu thối mốc meo hết cả rồi.
Tới bình minh, mẹ đi lấy củi trong sân muốn hỏa táng Đào Tử cô cô. Bà nói: “Đào Tử, ta dẫn em về nhà đây.”
Nhưng cha tôi tới.
Ông ta trông h//ung ác lắm, như thể muốn gi//ết luôn mẹ con tôi.
9
Cha mắng mẹ tôi: “Ngươi thật ác độc! Vì tư lợi bản thân mà ngươi lại nỡ ra tay như thế với sinh linh nhỏ bé như vậy!”
Mẹ tôi chết lặng, chỉ nói: “Ta chưa từng làm gì.”
Cha không nghe lời mẹ tôi, còn thô lỗ cướp lấy tôi.
Tay ông ta siết chặt khiến tôi bị đau!
Tôi òa khóc!
Ông ta quát: “Câm miệng!”
Mẹ tôi thét lên: “Ngươi định làm gì! Chu Thành Hiên!”
Cha tôi chỉ lạnh mặt đáp: “Ngươi áp đau đớn thống khổ lên người khác, vậy ta cũng muốn ngươi phải tự mình nếm thử.”
Cuối cùng mẹ tôi phát điên, liều mạng đánh cha tôi: “Ta không làm! Ta không làm! Chính thị tự ngã xuống! Bánh ngọt cũng chẳng có vấn đề gì! Tại sao ngươi không tin ta! Tại sao không tin ta! Tại sao phải giết Đào Tử! Tại sao!!”
Cha giơ tay đẩy mẹ. Mẹ tôi ngã ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa khắp mặt, trong giọng nói chứa đầy sự bi thương: “Thời tóc để chỏm vui vẻ cười nói, ngươi nói trưởng thành sẽ cưới ta, tốt với ta, nhưng giờ ngươi đối xử với ta thế này đây, ha ha ha ha!”
Mẹ tôi vừa cười vừa khóc, vẻ mặt như điên cuồng: “Ngươi yêu kẻ khác, trước khi ta gả cho ngươi, ta hoàn toàn không hề hay biết, ngươi thay lòng rồi. Ta nghĩ dù không có tình cảm vợ chồng thì cũng coi như người xa lạ, ta chăm con gái ta cũng có thể sống qua ngày, thật không ngờ…”
Trong giọng nói của bà đầy những sự bi thương: “Cảnh ngộ con người, quả nhiên không tiến ắt lùi, không tiến ắt lùi mà!”
Cha tôi dẫn tôi bỏ đi.
10
Tôi không biết có phải ông ta muốn gi//ết tôi để mẹ tôi cũng nếm thử nỗi đau mất con không.
Tôi khóc lóc ầm ĩ.
Mẹ tôi đứng dậy, thân hình hơi lung lay.
Bà cầm một con dao găm sáng loáng trong tay, lao đến rồi đ//âm thật mạnh vào hông cha tôi.
Ông ta ngây ngẩn, xoay người đầy khó tin.
Trong mắt mẹ tôi chỉ còn sự quyết tuyệt.
Thậm chí bà còn nhanh chóng rút ra, rồi lại đâm thêm nhát nữa…
Tôi lập tức cắn thật mạnh lên tay cha. Trước khi ông ta đánh tôi, mẹ ôm lấy tôi, thay tôi chặn cái tát đó.
Gia đinh tới, cha tôi được khiêng đi, còn tôi và mẹ thì bị trói lại.
Ông bà nội lao tới, bà nội lại quăng cho mẹ tôi một cái tát đau điếng.
Mẹ tôi hoàn toàn chết lặng.
Chúng tôi bị giam vào phòng chứa củi, không có đồ ăn, cũng không có nước uống.
Thi thoảng mẹ lại ôm tôi, nói với tôi: “Là mẹ hại con và Đào Tử, mẹ nên nghe lời Đào Tử nói lúc trước, dẫn cả hai rời đi, nhưng khi đó…”
Ánh mắt bà có chút mê mang: “Khi đó, mẹ luôn nghĩ rằng, nếu gả người rồi mà lại chạy trốn, người khác sẽ nhìn ta thế nào? Sẽ đánh giá ta ra sao? Luôn nghĩ sau này con phải gả người, người khác hỏi nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ con sẽ nói là mẹ con dẫn con bỏ trốn khỏi nhà của cha con sao?”
Những lời ca ngợi trinh tĩnh hiền thục trước khi xuất giá chính là sợi dây trói buộc chặt lên người bà.
Thế tục dùng những lời ca ngợi để đánh giá bà, khống chế bà, rồi cướp sạch mọi thứ của bà, hút sạch m//áu thịt bà.
Bà nhìn hư không, như đang nói với tôi, lại như đang tự lẩm bẩm: “Hóa ra lúc ở núi Phạm Tịnh, ta cũng kiêng dè nhiều thứ như thế. Nếu từ hôn, người khác sẽ nhìn ta thế nào? Nếu ta thật sự không để ý tới luân lý thế tục mà ở bên sư phụ, người khác sẽ phỉ nhổ ta và sư phụ ra sao? Ta luôn nghĩ rằng sư phụ phong quang tễ nguyệt, sao có thể vì ta mà gánh chịu bêu danh. Ta lại nghĩ, nếu hai ta mà sinh con, vậy con sẽ phải chịu bao lời nhạo báng…”
Mẹ khóc một lúc rồi lại cười: “Nhưng cuối cùng, Đào Tử vì sự nhìn trước ngó sau của ta mà ch//ết, con gái ta tuy sinh ra ở nhà họ Chu, nhưng cũng chẳng hề vui vẻ, thậm chí còn không an toàn. Mà ta thì sao, cuộc đời ta dường như đã chôn vùi ở nơi này rồi.”
11
Tôi ôm chặt lấy mẹ.
Từ nhỏ mẹ đã được dạy dỗ gia quy nghiêm ngặt.
Cho dù tới núi Phạm Tịnh dưỡng bệnh vài năm, bà vẫn là một tiểu thư khuê các tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp.
Nhưng không ai quan tâm tới chính bản thân bà.
Ông bà ngoại không quan tâm bà có sống tốt không, chỉ để ý liên minh với Chu gia vững chắc thế nào.
Ông bà nội lại càng không quan tâm sự sống chết của bà, bọn họ cần dâu hiền trong con mắt người đời, một kẻ luôn khom lưng uốn gối trước bọn họ.
Vận mệnh mẹ tôi hệt như gốc lục bình không rễ vậy.
Hèn mọn, nhỏ yếu, đáng thương.
Tới nửa đêm, mẹ tôi cố sức xé một mảnh vải, cắn rách đầu ngón tay rồi viết lên trên đó: “Sư phụ, Mục Vi hối hận rồi, xin người tới dẫn con gái của con đi, nuôi nấng con bé khôn lớn.”
Rồi bà đề tên là “Mục Vi Huyết Khấp”.
Mẹ tôi tên là Khương Mục Vi.
Bà cố sức huýt sáo, dùng gậy gỗ đón một con bồ câu trắng tuyết đáp xuống bên cửa sổ đã bị phong kín.
Bà nhét mảnh vải vào ống trúc nhỏ bên chân bồ câu kia.
Sau đó bà rưng rưng nước mắt nhìn bồ câu trắng vỗ cánh bay đi.
12
“Mẹ, người đang làm gì vậy? Bọn họ sẽ gi//ết chúng ta chứ? Mẹ đừng sợ, con không sợ ch//ết. Con mà ch//ết, dù có hóa thành lệ quỷ thì cũng phải tới tìm bọn họ báo thù!”
Mẹ ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng dặn dò tôi: “Mẹ có một sư phụ, người là người duy nhất mẹ có thể yên tâm gửi gắm con. Chi Chi, sau này mẹ không còn ở bên con nữa, con phải tự chăm sóc chính mình…”
“Mẹ, mẹ định làm gì?” Tôi sốt ruột hỏi bà: “Có phải cha định gi//ết mẹ không?”
Mẹ vuốt ve mặt tôi, dùng áo khoác bọc chặt lấy tôi, rồi nói với tôi: “Con gái ạ, đời này chuyện mẹ hối hận nhất chính là lúc trước không đi cùng sư phụ, chuyện hối hận nhất là gả cho cha con. Mẹ luôn nghĩ sư phụ là sư phụ, là vi phạm luân lý đạo đức, huống chi mẹ và cha con đã có hôn ước từ trước, đã ước hẹn một đời với nhau… Làm sao mẹ lại phản bội cha con chứ. Nhưng không ngờ, thật buồn cười…”
“Sau này con đừng giẫm vào vết xe đổ của mẹ nữa, đừng bao giờ để bị những luân lý ấy trói buộc, cũng đừng vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ mà làm theo ý muốn của bọn họ. Mẹ chỉ mong con có thể ở bên người thật lòng yêu thương gần, nắm tay đi hết cuộc đời, mà không thê thảm như mẹ.”
13
Tới ngày thứ ba, cha ngồi trên ghế trúc được người ta khiêng tới xem mẹ con tôi.
Tôi và mẹ đã suy yếu tới mức mất nước. Lúc tôi khát nước, mẹ cắn rách ngón tay rồi cho tôi uống m//áu của bà.
Ánh mắt cha nhìn mẹ con tôi rất lạnh, có đôi khi tôi còn nghĩ, rốt cuộc tôi có phải con ruột của ông ta không.
Cuối cùng mẹ con tôi được cho ít cháo hoa, rồi lại bị đưa về Lãnh Trúc Uyển, tiếp tục bị nhốt.
Mấy ngày sau, Tuyết Nương đi tới chỗ mẹ con tôi.
Ả khẽ cười lạnh với mẹ con tôi: “Ha ha ha, Khương Mục Vi, cô đúng là kẻ vô dụng thật, một tiểu thư thế gia vọng tộc mà lại bị tôi đùa ch//ết dễ dàng tới vậy ư?”
Mẹ tôi nhìn chằm chằm ả: “Cô cố ý?”
Tuyết Nương nhìn ngón tay nhuộm màu hồng của mình, nhướng mày đáp: “Đương nhiên. Năm đó chính hai nhà Chu Khương các người, vì liên hôn mà phá hỏng tình cảm giữa tôi với tiểu hầu gia. Hừ, tôi không thể làm gì được Chu gia và Khương gia, nhưng có thể mang cô ra để xả giận được mà.”
Ả cười cực kỳ sung sướng: “Thực ra tôi đã không thể sinh dục được từ lâu rồi, dù có mang thai cũng chỉ sinh non mà thôi, cho nên mới tặng món quà lớn này cho cô đấy.”
Tuyết Nương nói tiếp: “Tôi đã cầu xin tiểu hầu gia rồi, bảo là cô không cố ý, ngài ấy cũng hứa hẹn với tôi là đời này sẽ không còn người phụ nữ nào khác. Còn con của tôi, thì thôi phiền cô sinh hộ tôi nhé! Ha ha ha ha! Nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.”
Móng tay mẹ tôi đã bấu chặt vào trong thịt.
Tuyết Nương ngước mắt nhìn tôi, trong mắt toát lên sự chán ghét, nhưng lại quay sang nói với người hầu: “Dẫn con nhóc này tới viện ta làm việc đi. Tiểu hầu gia nói rồi, mai sau sẽ cho ta rất nhiều đứa con để an ủi nỗi đau mất con của ta. Con của ta ấy mà, chắc chắn là sẽ tới từ chỗ cô thôi.”
Tuyết Nương quay sang nhìn tôi, hung hăng nói: “Tới đây! Không thì tao đánh mày bây giờ! Đi theo tao sẽ được ăn ngon uống ngọt, có tiền đồ hơn đi theo người mẹ sắp ch//ết này của mày nhiều. Tao khuyên mày nên nghĩ cho kỹ.”