Cha Đã Muộn Mất Rồi - Chương 1
1
Mẹ và cha là anh em họ.
Bọn họ vốn tình chàng ý thiếp, hẳn là thành hôn rồi sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng sau khi cha theo ông nội xuống Giang Nam, ông ta đã đem lòng yêu một cô gái giặt đồ, cứ đòi từ hôn mãi.
Người lớn hai nhà không đồng ý, cô gái kia bị ép phải gả cho người khác, nên đã nhảy vực t//ự sát.
Từ đó trở đi, cha thành cái xác không hồn.
Ông ta vẫn cưới mẹ, bởi ông ta muốn báo thù mẹ.
Ông ta cảm thấy là vì sự tồn tại của mẹ nên mới khiến người trong lòng ông ta ch//ết, mẹ không xứng có được hạnh phúc, ông ta phải tr//a tấn mẹ.
Những điều này là chính tai tôi nghe thấy ông ta nói thẳng với mẹ.
Cha tôi đối xử với mẹ tệ bạc lắm, không lạnh lùng châm chọc mẹ dùng đủ mọi cách gả cho ông ta, thì lại đi tầm hoa vấn liễu, nạp nhiều thiếp hầu, vắng vẻ mẹ tôi.
Thật ra mẹ tôi có biết gì đâu. Bà vốn có sức khỏe yếu ớt, được ông ngoại đưa lên núi Phạm Tinh bái sư học nghệ, sau này trở về thì chỉ một lòng muốn gả cho anh họ thanh mai trúc mã của mình. Bà vốn rất vui mừng, nhưng chờ tới động phòng bà lại bị phu quân nói lời ác đ//ộc, thái độ phu quân dành cho bà còn không bằng một ả k//ỹ nữ lầu xanh.
Mẹ tôi từng giải thích rồi, thậm chí bà còn muốn hòa ly với cha tôi.
Nhưng người lớn hai nhà đều không đồng ý. Ông ngoại và ông nội cần sự liên minh ổn định vững chắc, nên bọn họ không cho phép ai phá hỏng vụ liên hôn này.
Mẹ tôi định bỏ trốn, nhưng lại phát hiện mình đã mang thai.
Bà không nỡ bỏ tôi, chỉ đành tiếp tục ở lại. Đào Tử cô cô nói mẹ tôi không còn mặt mũi nào về tìm sư phụ của bà nữa.
Khi tôi lên ba, cha tôi dẫn về một nữ tử, chính là cô gái giặt đồ gặp nạn nhưng không ch//ết. Cha tôi yêu mến gọi thị là Tuyết Nương.
Cha tôi bình thường trở lại.
Ông ta không còn là gã đàn ông thường xuyên uống rượu, cứ say khướt là lại tới chỗ mẹ tôi nữa.
Ông ta phân phát toàn bộ thiếp hầu, chỉ để lại một mình Tuyết Nương.
2
Ông ta cũng không uống rượu nữa, mà bắt đầu chăm chỉ đọc sách, thi đỗ công danh.
Người lớn trong nhà đều cảm thấy vui mừng. Lúc biết tình cảnh mẹ tôi gặp phải, ông ngoại và mọi người cũng từng mắng cha tôi, nhưng vô dụng, mà bọn họ còn không nhận mẹ tôi về, vì sợ mất mặt.
Mẹ tôi là người thảm nhất, bởi vì nhà mẹ đẻ không cho bà về, cha mẹ chồng thì ngoài miệng nói cha tôi, nhưng trong lòng vẫn hướng tới ông ta. Thậm chí trong những lời bọn họ nói còn có phần khinh thường mẹ tôi, do bọn họ cảm thấy mẹ tôi không có bản lĩnh, không biết nắm lấy cha tôi.
Mẹ tôi rất im lặng ít nói. Kể từ khi tôi có ký ức, cha nói gì, mẹ chỉ nghe chứ không cãi lại nửa lời. Chỉ khi cha nghỉ qua đêm trong phòng mẹ, nửa đêm mẹ sẽ tới phòng tôi, rồi ôm tôi khóc nức nở.
Mẹ tưởng tôi đang ngủ, thật ra là không.
Bà khóc nghẹn ngào kìm nén, có lần tôi nghe thấy bà thì thào: “Nếu ch//ết được thì tốt, nhưng Chi Chi còn nhỏ thế này, ta mà ch//ết thì con bé sẽ ra sao!”
Tôi thật sự hận cha tôi.
Có điều tôi vẫn đánh giá thấp cái hận tôi dành cho ông ta.
Kể từ sau khi Tuyết Nương tới đây, tôi mới biết muốn gi//ết người là như thế nào.
3
Mẹ tôi vốn ở trong một sân viện khá tốt, nhưng năm đầu Tuyết Nương tới đây, thị cứ ho khan mãi, nói là do sân viện mình đang ở quá lạnh, bên phía mẹ tôi là ổn nhất.
Ngày hôm sau, cha tôi lập tức sai người tới dọn đồ đạc của chúng tôi chuyển tới chỗ sân xa nhất.
Từ sau khi tôi được sinh ra, cha chưa từng ôm tôi dù chỉ một lần, cũng chưa từng dỗ dành chơi đùa với tôi, ông ta nói đây là mẹ tôi dùng thủ đoạn để mang thai.
Lúc ấy tôi thù hằn nhìn bọn họ, mắng to: “Chúng tôi không đi! Đây là chỗ ở của tôi và mẹ!”
Tiểu Hoàng mà tôi nuôi sủa bọn họ, cha không để ý tới tôi, chỉ lệnh đám gia đinh khuân đồ.
Ông bà nội thì giả chết, để mặc cha sủng thiếp diệt thê.
Tuyết Nương sợ Tiểu Hoàng, nhu nhược tựa vào người cha tôi. Cha tôi dịu dàng ôm thị, nhỏ giọng nói: “Sân viện này có ánh mặt trời khá tốt, chắc chắn bệnh thương hàn của nàng sẽ mau khỏi thôi.”
Mẹ kéo tôi lại, bụm chặt miệng tôi.
Giọng Tuyết Nương nhu nhược như không thể tự lo liệu được gì: “Em sợ chó.”
Cuối cùng cha tôi mới liếc nhìn tôi một cái, ánh nhìn ấy cực kỳ lạnh nhạt: “Quản lý chó của ngươi cho tốt vào, không thì ta cho người ném đi đấy.”
Tôi lập tức òa khóc.
Mẹ ôm tôi, Đào Tử cô cô ôm Tiểu Hoàng đi tới sân viện xa nhất kia.
Viện kia cũng lạnh lẽo lắm, tên là Lãnh Trúc Uyển.
4
Cha không còn đến sân của mẹ nữa.
Nhưng mẹ tôi vẫn rất vất vả. Bà phải dậy sớm đi hầu hạ cha mẹ chồng, còn phải thêu rất nhiều bình phong, đóng nhiều đế giày đưa cho các phòng, đây đều là theo lễ nghĩa phải làm.
Từ bốn tuổi tôi đã bắt đầu đi học cùng các anh chị em họ khác.
Bọn họ biết tôi dễ bị bắt nạt, bởi mẹ tôi chính là người như vậy. Bà nội thường bắt lỗi mẹ, Đào Tử cô cô luôn đi theo bên mẹ lập tức sụt sịt nói cho tôi nghe:
“Khi tiểu thư còn là khuê nữ, lão phu nhân yêu thương cưng chiều người lắm, gặp ai cũng nói là luôn ngóng trông người gả tới nhà này. Nhưng chờ khi gả tới rồi, đúng là còn không bằng heo chó. Cô gia cũng chẳng ra gì, chị em dâu của hắn có bị nói gì thì còn có thể về khóc lóc được phu quân an ủi, chí ít lão phu nhân còn kiêng dè chút. Tiểu thư thì sao? Còn bị hắn hắt hủi, còn bị tiểu tiện nhân kia chế nhạo, số tiểu thư khổ quá…”
Nhưng mẹ thì chẳng nói gì với tôi cả. Lúc thật sự quá khổ, bà chỉ cười híp mắt nhìn cây cối hoa cỏ trong sân, sau đó ôm tôi, dịu dàng nói với tôi: “Chi Chi, mẹ hát cho con nghe một bài nhé.”
Tôi biết, nhiều khi không phải bà ở bên tôi, mà là bà cần tôi ở cùng.
Có lần tôi học xong quay về viện, thấy Tuyết Nương đang ở trong viện của mẹ tôi.
Thị đỡ hông, bụng hơi gồ lên.
Tôi đứng ở cửa sân, nhìn thị tự mình ngã nhào xuống đất, rồi ôm bụng kêu gào.
Sau đó như có một cơn gió lướt qua bên người tôi, cha tôi chạy tới như mẹ ông ta vừa sắp khuất núi, ôm Tuyết Nương lập tức bỏ đi.
Theo sau ông ta là nha đầu của Tuyết Nương, mà nha đầu kia đang tỏ ra đắc chí lắm.
5
Tôi thấy Tuyết Nương đắc chí dẩu môi với mẹ, rồi lại ôm bụng kêu tiếp.
Cha tôi với giọng lạnh lùng nói với mẹ: “Nếu Tuyết Nương xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi phải chôn cùng!”
Trên váy Tuyết Nương đầy những m//áu.
Tất cả mọi người cảm thấy thị ăn bánh trong sân của mẹ tôi, lại vờ vịt bị mẹ tôi đẩy một cái nên mới sảy thai.
Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt.
Bà ngơ ngác nhìn cha tôi và Tuyết Nương, cánh môi rung rung, nhưng cuối cùng chẳng nói được lời nào.
Cha cũng chẳng cho bà cơ hội giải thích, ông ta ôm Tuyết Nương bỏ đi.
Tôi đứng ở cửa viện, bị ông ta đụng vào, tôi ngã lăn xuống đất, đau lắm.
Ông ta cũng chẳng thèm liếc nhìn tôi.
Tiểu Hoàng vội chạy tới cọ tôi.
Lần này mẹ tôi không tới dỗ tôi, mà bà lấy khăn tay bụm mặt chạy vào phòng ngủ.
Đào Tử cô cô ôm tôi, nói cho tôi biết chắc chắn là Tuyết Nương cố ý tới gây sự.
Đào Tử cô cô nói: “Tiểu thư biết con bị các thiếu gia tiểu thư ở viện khác bắt nạt là vì cô gia không yêu thương con, tiểu thư sợ tương lai của con còn dài, vì không được yêu thương nên bị người nhà gả bừa cho kẻ khác, cho nên mới muốn lấy lòng tiểu tiện nhân kia. Nhưng không ngờ bị tiểu tiện nhân đó chơi một vố.”
Lúc trước Tuyết Nương chạm mặt mẹ tôi, bèn kể mẹ tôi là thị đang mang thai nên thèm ăn, mẹ tôi bèn làm bánh ngọt mời thị tới ăn.
Nay, Tuyết Nương sinh non, mẹ tôi hết đường chối cãi.
Chủ yếu là sẽ chẳng ai tin tưởng bà cả.
6
Đại phu nói vì Tuyết Nương bị ăn phải thuốc quá mạnh, không những sảy thai mà sau này không thể có thai được nữa.
Cha tôi giơ tay đánh mẹ.
Ông ta vung một cái tát lên mặt mẹ tôi, khiến trán bà đụng vào góc bàn, suýt nữa thì ch//ết ngay tại chỗ.
Tôi khóc lóc nhào vào mẹ, che trước mặt bà, cầu xin cha tôi: “Con xin cha, hu hu, đừng đánh mẹ nữa… Hu hu… Đừng đánh mẹ con nữa…”
Đào Tử cô cô cũng khóc lóc: “Thiếu gia, không phải thiếu phu nhân làm đâu, thiếu phu nhân thật sự không làm gì mà…”
Cha tôi nhìn chúng tôi với đôi mắt vằn đỏ đầy oán đ//ộc. Đột nhiên, ông ta tung chân đạp thẳng lên ngực Đào Tử cô cô.
Cha tôi biết võ công, nên cú đá ấy khiến Đào Tử cô cô hộc m//áu, toàn thân nhanh chóng rũ xuống hệt như lá rụng mùa thu.
Lần đầu tiên mẹ thất thanh gào khóc ngay trước mặt tôi.
Trán bà chảy máu, một bên mặt sưng vu, tóc tản ra rối bù.
Một người vốn thường đoan trang như thế, nay lại như một bà đ//iên khóc lóc ôm Đào Tử cô cô: “Đào Tử, em tỉnh lại đi, ta dẫn em đi xem đại phu, em đừng ngủ, đừng ngủ…”
Mẹ lại kêu gọi người xung quanh: “Gọi đại phu đi, gọi đại phu đi, ta cầu xin các người, mau gọi đại phu đi…”
Không ai để ý bà.
Tất cả mọi người đều nhìn Tuyết Nương.
Bởi Tuyết Nương ở gian trong đang suy yếu gọi người.
Toàn thân Đào Tử cô cô run rẩy, gần như không nói được thành lời:
“Tiểu… Tiểu thư…”
Nước mắt mẹ tôi rơi lả chã lên mặt cô cô.
Đào Tử cô cô nói tiếp: “Em… Sắp… Không được rồi… Em, em… đi đây, người… nhưng người phải làm sao… À, tiểu thư bé nữa… Làm sao bây giờ… Nếu… Tiên sinh… Trở về… Sớm chút… Thì tốt… Tiểu, tiểu thư, em… không nỡ bỏ… người mà…”