Cậu Chủ Đáng Ghét - Chương 3
Lục Ngang Húc chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, đứng ngay cạnh bàn tôi, mặt chẳng vui vẻ gì: “Cô ấy là người của tôi, váy tôi sẽ chuẩn bị.”
Cố Trạch Du cười khẩy: “Cô ấy cũng có thể là người của tôi.”
“Đừng giành nữa.” Vạn Bảo Châu nghiêng đầu nhìn tôi, “Hai cậu thì có gu gì đâu. Cuối tuần tôi đưa cô đi chọn váy.”
Tôi cười ngốc từ chối: “Váy dạ hội đắt lắm, tôi không mua nổi đâu.”
“Dĩ nhiên là tôi tặng cô rồi, cô đang nghĩ gì vậy.” Vạn Bảo Châu cười tủm tỉm, còn gõ nhẹ trán tôi.
Khổ cho cô ta, lại phải lau tay điên cuồng sau đó.
Lục Ngang Húc cũng gật đầu: “Cứ đi chọn, tôi trả.”
Cố Trạch Du lập tức ném túi váy vào thùng rác sau lưng: “Không lấy thì thôi.”
Tôi nghiêm túc nhìn hắn: “Vứt đi thì phí quá. Nếu cậu mời tôi đến tiệc sinh nhật, tôi có thể mặc bộ này.”
Cố Trạch Du ngẩn ra, liếc tôi một cái, cúi đầu nghịch điện thoại: “Không tiếc, mua bộ khác xịn hơn cho cô.”
Chuyện nhỏ này nhanh chóng qua đi.
Cuối tuần đi chọn váy cũng suôn sẻ, Vạn Bảo Châu không giở trò gì, còn thật sự giúp tôi chọn được một chiếc váy hợp với mình.
9
Cuối tháng Năm, sinh nhật Lục Ngang Húc đến.
Biệt thự mấy hôm nay vô cùng náo nhiệt, người giúp việc tất bật trang trí, đầu bếp lo chuẩn bị thực đơn, còn tôi thì bận thử món – ăn rất ngon.
Ăn no rồi, tôi lại ngẫm nghĩ – kiếp này số phận của tôi và kiếp trước của Trần Tinh đã hoàn toàn khác nhau.
Những kẻ ác ấy, liệu còn muốn trở mặt với tôi không?
Tối tiệc sinh nhật, tôi mặc váy dạ hội xinh đẹp đứng trong góc.
Lục Ngang Húc đang được vây quanh ở nơi sáng nhất, bên cạnh cậu ta là Cố Trạch Du, Vạn Bảo Châu và mấy tiểu thư thiếu gia khác.
Tôi lặng lẽ nhìn bọn họ, lần lượt khớp tên từng người trong đầu.
Bất ngờ, Lục Ngang Húc quay lại nhìn tôi.
Ánh mắt chạm nhau chốc lát, rồi cậu ta quay đi, tiếp tục câu chuyện.
Buổi tiệc này chủ yếu là những người cùng tuổi, trong giới thượng lưu, các mối quan hệ xã giao của con cái cũng quan trọng chẳng kém gì người lớn.
“Ê, cô là nhà ai thế?” Một nam sinh đứng cạnh tôi thẳng thừng đánh giá tôi từ đầu tới chân.
Bộ váy đúng là đồ hiệu, nhưng để làm nổi bật thân phận tiểu thư, không thể thiếu đồ trang sức lấp lánh, lớp trang điểm tinh tế, làn da mềm mịn, và quan trọng nhất là sự khéo léo để xoay sở nơi tiệc tùng.
Tôi không định giấu, thẳng thắn đáp: “Tôi là bạn học kiêm người kèm cặp của thiếu gia Húc.”
Cậu ta phá lên cười, kéo theo mấy người khác lại gần.
“Tôi nghe rồi, là con gái giúp việc nhà họ Lục. Đúng là người nhờ quần áo, nhìn vậy cũng có chút nhan sắc.”
“Thiếu gia Lục sủng cô ta đến mức mua cả váy à? Không phải là có gì đó đâu nhỉ…”
Mấy người đó cười ha ha, như thể đã biết bí mật không thể nói giữa tôi và Lục Ngang Húc.
Tôi định mở miệng gọi “Thiếu gia”, thì một cô gái bên cạnh kéo tay tôi, ra hiệu đừng lên tiếng, rồi lạnh mặt nói với bọn họ: “Bớt nói lại đi, không khéo mang họa đấy.”
Đám con trai chẳng thèm để tâm, cười nham nhở: “Mang họa? Cô ta định cho tụi mình ‘xem’ cái gì?”
“Có thể câu dẫn được thiếu gia Lục, chắc cũng có chỗ đáng xem lắm nhỉ? Ha ha ha!”
Tôi lập tức lớn tiếng: “Thiếu gia! Ở đây có người dám đánh chó không nhìn mặt chủ—”
“Biết rồi.” Lục Ngang Húc ngắt lời, dẫn theo một nhóm thiếu gia tiểu thư đi về phía này.
Cô gái bên cạnh tôi thở dài, lùi ra ngoài, để lại ánh mắt “cầu cho các cậu may mắn” cho bọn họ.
Lục Ngang Húc lạnh lùng hỏi: “Lại sao nữa?”
Nhìn thấy Lục Ngang Húc tới bênh vực tôi, mấy tên kia lập tức lúng túng.
“Tụi tôi chỉ đùa thôi, không có gì đâu.”
“Đúng rồi đúng rồi, chỉ tán gẫu chút thôi mà.”
Giữa ánh mắt tò mò của đám đông, tôi nghiêm giọng: “Họ nói tôi và thiếu gia có quan hệ mờ ám. Loại tin đồn này, thậm chí mang tính bôi nhọ, tôi nghĩ thiếu gia nên biết rõ.”
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Lục Ngang Húc, cậu ta nói: “Mấy cậu không biết giữ thể diện à?”
Mấy tên đó lập tức xì xụp xin lỗi.
Cố Trạch Du mỉa mai thêm một câu: “Ngang Húc à, tiệc sinh nhật của cậu mà chó mèo gì cũng lọt vào được nhỉ?”
Lục Ngang Húc giận thật rồi, lập tức gọi quản gia đến đuổi mấy người kia ra ngoài.
Buổi tiệc kết thúc suôn sẻ, tôi chẳng những không phải chịu những nhục nhã như kiếp trước, Lục Ngang Húc còn đứng ra bênh vực tôi.
Cứ như một cuốn truyện về nữ chính nghèo bị gán làm bạn học cho thiếu gia lạnh lùng, rồi dần dần khiến trái tim thiếu gia ấm lại.
Tình cảm giữa hai người, đang lặng lẽ thay đổi.
10
Hai năm sau, tụi tôi tốt nghiệp cấp ba, tôi theo Lục Ngang Húc sang Mỹ.
Quan hệ giữa tôi và cậu ta chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là cậu ta đã quen với tính khí và sự chăm sóc của tôi.
Tôi học giỏi, dù sang đến Mỹ vẫn luôn giữ vị trí top ba trong ngành.
Lục Ngang Húc thỉnh thoảng không hiểu nổi: “Cô đâu cần cố quá như vậy. Về nước rồi cũng vào công ty tôi làm, lương thưởng không thiếu một đồng. Tôi đưa cô sang Mỹ đâu phải để cô ăn mì gói qua ngày.”
Tôi hút sùm sụp bát mì, đầu cũng không ngẩng: “Mai mời bữa yến tiệc, cảm ơn cảm ơn.”
Lục Ngang Húc cạn lời, cũng đi ăn mì luôn.
Mỹ là nơi cực kỳ tự do, tự do đến mức linh hồn cũng như đang trần truồng chạy khắp nơi.
Lục Ngang Húc không phải dạng rụt rè, thực tế thì ngược lại – nếu nhìn vào những gì cậu ta từng làm ở kiếp trước, cậu ta là kiểu người rất biết tận hưởng.
Tận hưởng là đặc quyền của kẻ đứng trên người.
Khi tiền tài và địa vị đã được định sẵn từ lúc chào đời, thứ còn lại để kích thích cảm giác chính là… mọi thứ khác.
Lục Ngang Húc có quan hệ nam nữ vô cùng rối rắm, chắc đây là bệnh chung của các thiếu gia.
Tôi từng vài lần vô tình bắt gặp những cảnh… cần làm mờ, nhưng không hề bất ngờ.
Ai cũng rất thản nhiên.
Lục Ngang Húc thì khỏi nói, mấy cô gái cặp kè với cậu ta cũng thản nhiên, mà tôi còn thản nhiên hơn cả.
Tôi xách laptop, dặn một câu: “Thiếu gia, nhớ dùng biện pháp an toàn, bệnh tật phiền lắm đó.”
Nói xong còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Vạn Bảo Châu cũng du học ở Mỹ, tuy không học cùng trường với Lục Ngang Húc, nhưng cũng chẳng thiếu dịp gặp mặt.
Cô ta không trở thành tiểu thư tỏa nắng rạng rỡ như trong tưởng tượng.
Dù hồi cấp ba không thể hoàn toàn đạp tôi xuống, nhưng bản tính khó đổi, chỉ là thay đổi cách trút ra thôi.
Tự cô ta nói, dưới chân cô ta, lúc nào cũng phải có người lót.
Hai người đó đều đã qua cái tuổi thiếu niên mơ mộng, giờ thì công khai sống kiểu quan hệ mở, ai chơi đường nấy.
Tôi thì như đang lướt qua một thế giới hỗn loạn, chỉ biết cúi đầu làm bài tập.
Năm này qua năm khác, chỉ thỉnh thoảng khi nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trong điện thoại, tôi mới chợt nhận ra – đây là một thế giới hoàn toàn khác kiếp trước.
Lục Ngang Húc vừa tắm xong, đang lau tóc thì thò đầu từ sau lưng tôi: “Xem gì đấy?”
Trên người cậu ta còn vương hơi nước và mùi sữa tắm nhè nhẹ, má chúng tôi cách nhau chưa đến một gang tay, chẳng cần nghiêng đầu tôi cũng nhìn rõ hàng mi cậu ta.
Lục Ngang Húc 21 tuổi đã hoàn toàn trưởng thành, vai rộng chân dài, ngũ quan sắc sảo đầy ngạo nghễ, là kiểu người được nặn ra từ tiền bạc và hào quang – có một sức hút rất riêng.
Nhưng giữa chúng tôi vẫn trong sáng, chỉ là thân thiết hơi quá mức bình thường một chút.
Tôi xoay điện thoại cho cậu ta xem: “Em gái tôi gửi ảnh qua.”
Lục Ngang Húc nhìn một lúc, đứng thẳng dậy, để lại một câu: “Không xinh bằng cô.” rồi quay người đi mất.
Rõ ràng… là hai gương mặt giống hệt nhau.
11
Tốt nghiệp ở Mỹ xong, tôi theo Lục Ngang Húc trở về nước, cùng trở về còn có Cố Trạch Du và Vạn Bảo Châu.
Cậu thiếu gia trăng hoa ngày nào giờ đã biến thành một doanh nhân trẻ tài năng, lắc ly rượu vang, tung hoành trong giới thương trường.
Tôi tự nhiên trở thành trợ lý của Lục Ngang Húc.
Cố Trạch Du từng vài lần thử thăm dò mối quan hệ giữa tôi và Lục Ngang Húc, sau khi biết được câu trả lời, liền rất tích cực “đào góc tường”.
Mấy lần như vậy khiến Lục Ngang Húc bực mình, trực tiếp cảnh cáo Cố Trạch Du không được tiếp cận tôi nữa.
Vạn Bảo Châu thì vào giới giải trí.
Thời buổi này, tiểu thư xinh đẹp dù không có năng lực diễn xuất cũng vẫn có vô số fan hâm mộ, huống hồ nhà cô ta còn sẵn sàng rót tiền, tài nguyên không thiếu.
Chỉ là, có lần bị paparazzi chụp được cảnh cô ta và Lục Ngang Húc ra vào cùng nhau, thế là chuyện giữa hai người bị moi ra tới tận gốc.
Lên hot search là điều không tránh khỏi, mấy cụm từ như “thanh mai trúc mã”, “trai tài gái sắc”, “trời sinh một cặp”, rồi cả “CP tôi ship thành thật rồi” đều xuất hiện.
Lục Ngang Húc bị paparazzi bám theo, liền gọi điện cãi nhau một trận với Vạn Bảo Châu.
Dù sao hai người cũng đều là kiểu sống vì bản thân, cãi nhau là chuyện thường ngày.
Sau khi cúp máy, Lục Ngang Húc trầm giọng: “Trần Nguyệt, hủy lịch trình ngày mai.”
Tôi gật đầu: “Vâng, Lục tổng.”
Gần đây Lục Ngang Húc đúng là chịu nhiều áp lực.
Bước chân vào công ty, những thứ phải đối mặt khác xa thời học sinh.
Cậu ta ngả lưng xuống sofa, vẻ mệt mỏi như lớp sương phủ lên gương mặt.
Cậu ta nói: “Đi đến Thế Yến.”
Thế Yến – nghe tên đã biết, là nơi như một bữa tiệc của thế giới, tìm kiếm khoái lạc, nơi chốn sa hoa của giới thượng lưu.
Tôi nhìn đồng hồ, mười một rưỡi rồi, chẳng nói gì thêm: “Vâng, tôi đi lấy xe.”
Đang định rời khỏi thì cổ tay bị Lục Ngang Húc kéo lại, cả người tôi không vững ngã thẳng vào người cậu ta.
Tôi giật mình hét khẽ: “Thiếu gia?!”
Lục Ngang Húc ôm chặt lấy tôi, thở dài bất lực: “Trần Nguyệt, rốt cuộc cô có biết tôi đã nhẫn nhịn bao lâu không?”
Tôi tròn mắt, nghiêm túc ngây ngô: “Nhẫn nhịn gì cơ? Cậu đau chỗ nào à?”
“Cô…” Bao nhiêu lời nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng cậu ta chỉ cười khổ rồi buông tôi ra, “Cô sạch sẽ quá… đến mức tôi không nỡ phá vỡ.”
Tôi cụp mắt nhìn đỉnh đầu cậu ta, ngây ngô đáp: “Đúng rồi, tôi tắm mỗi ngày mà.”
Cuối cùng, Lục Ngang Húc một mình đến Thế Yến, còn tôi thì coi như tan làm.
Khi về đến nhà, trong phòng khách vẫn còn để lại một ngọn đèn ngủ.
Tôi đẩy cửa phòng khách ra, Trần Tinh đúng là chưa ngủ.
Nó đang đeo tai nghe, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng, mái tóc dài đến eo còn nhỏ nước, nhìn ra được vừa tắm xong mà còn chưa lau khô.
Dưới đất toàn là bản thảo, nó đang gõ gõ gì đó lên một thiết bị giống piano điện tử, nét mặt vô cùng tập trung, hoàn toàn không nhận ra trong phòng đã có người khác.
Tôi không quấy rầy, lặng lẽ rút lui, quay về phòng mình.
Ngồi xuống bàn, tôi tiếp tục lật xem hai bản tài liệu còn lại.
Tôi biết rõ, hai phía này không có điểm giao thoa với hệ thống của tập đoàn Lục thị, muốn đạt được mục tiêu… nhất định phải mượn sức người khác.
12
Lục Ngang Húc đã đến tuổi lập gia đình, nhà họ Vạn và nhà họ Lục vốn mặc định sẽ liên hôn.
Bố mẹ Lục thúc giục cậu ta nhanh chóng đính hôn với Vạn Bảo Châu.
Nhưng Lục Ngang Húc lại như đang bước vào giai đoạn nổi loạn, chuyện này cậu ta coi như không nghe thấy, bị ép quá thì mặt lạnh tanh, đập cửa bỏ đi.
Trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cậu ta đang nhìn mình – phức tạp khó đoán.