Cậu Chủ Đáng Ghét - Chương 2
Quản gia đứng cạnh nháy mắt ra hiệu cho tôi đừng chọc tức cậu ta.
Lục Ngang Húc bị tôi chặn họng, hầm hầm quay lên lầu.
Tôi cười với quản gia rồi cũng về phòng.
Ngồi vào bàn học, nhìn thấy những trang nhật ký bị nước mắt thấm nhòe, dòng chữ in đậm nơi đó viết—
【Hôm đó, chị ấy đến, ác mộng của tôi bắt đầu.】
【Từ lúc đó, tôi không còn là người nữa, tôi trở thành con chó ai muốn làm gì cũng được.】
5
Tuần thứ hai sau khi học kỳ mới bắt đầu, lớp tôi đón một học sinh chuyển trường – chính là cô gái được nhắc đến trong nhật ký của Trần Tinh: Vạn Bảo Châu.
Vạn Bảo Châu xuất thân danh giá, gương mặt xinh đẹp rực rỡ, nụ cười như thiên thần.
Cô ta là thanh mai trúc mã với Lục Ngang Húc và Cố Trạch Du, chỉ là sau đó chuyển ra nước ngoài học, giờ thì quay lại.
Cả Lục Ngang Húc lẫn Cố Trạch Du đều đối xử với cô ta rất khác so với những người khác, điều đó ai cũng nhận ra được.
Bạn học trong lớp bắt đầu thì thầm bàn tán về mối quan hệ giữa ba người họ, tôi nghe loáng thoáng, ngạc nhiên vì trong đó còn có cả tôi được nhắc đến.
Lúc mới biết tôi là người học cùng và “kèm” Lục Ngang Húc, Vạn Bảo Châu chẳng hề tỏ vẻ chán ghét, ngược lại còn tươi cười kéo tay tôi, cố tình nói cho Lục Ngang Húc nghe: “A Húc tính xấu lắm đó, Nguyệt Nguyệt vất vả rồi.”
Lục Ngang Húc chẳng những không tức giận, còn hơi luống cuống: “Tôi xấu tính chỗ nào chứ? Mà nếu cậu thấy tôi xấu tính thì đừng làm bạn với tôi nữa.”
Cậu ta còn tỏ ra dỗi hờn.
Vạn Bảo Châu thì quá quen với cái kiểu dở dở ương ương này của cậu ta, nhẹ nhàng dỗ vài câu là xong ngay.
Nếu không phải tôi tận mắt thấy gương mặt lạnh tanh của cô ta khi lặng lẽ lau bàn tay từng nắm lấy tay tôi, có khi tôi còn nghi ngờ không biết Trần Tinh và tôi đã gặp phải cùng một người hay không.
May mà đúng là cô ta – vị tiểu thư kiêu ngạo và tàn nhẫn này, không hề thay đổi chút nào.
Tới ngày hội thể thao, không hiểu sao tôi bị báo danh cho hạng mục chạy ba ngàn mét, nghĩ cũng biết chắc chắn có kẻ giở trò.
Cán sự thể dục nhìn tôi với vẻ hả hê: “Danh sách không đổi được đâu, mấy ngày tới cậu chịu khó luyện tập đi.”
Tôi âm thầm quan sát sắc mặt những người trong lớp, có vài người thoáng chút lo lắng thay cho tôi, nhưng phần lớn đều mang bộ mặt hóng trò vui.
Kiếp trước, Trần Tinh cũng bị ép báo danh như vậy.
Khi đó nó đã bị bắt nạt nặng nề, không dám phản kháng, đành cắn răng ra chạy, kết quả là ngất xỉu ngay giữa sân thể dục, không một ai đưa nó đi phòng y tế.
Cũng may bác sĩ của trường đi ngang mới phát hiện và đưa nó đi.
Kiếp này đổi lại là tôi, phần nhạy cảm duy nhất của tôi đã dồn cả vào Trần Tinh rồi, còn lại thì ai thế nào tôi cũng đối xử như nhau – kiểu vô cảm ấy mà.
“Thiếu gia!” Tôi đứng bật dậy, gọi to về phía trước lớp chỗ Lục Ngang Húc, “Thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu gia——”
Cậu ta đang nói chuyện với Vạn Bảo Châu, khó chịu quay lại: “Im đi, cái gì?”
“Tôi bị báo tên vô mục ba ngàn mét, không chạy nổi đâu, chạy xong chắc chết quá. Cậu là thiếu gia mà, nghĩ cách đi.”
Tôi nói ra mà không hề thấy xấu hổ chút nào.
Lục Ngang Húc: “……”
Vạn Bảo Châu: “……”
6
Cuối cùng tôi vẫn không phải chạy ba ngàn mét, chỉ vì một câu “Không chạy thì thôi” của Lục Ngang Húc, cán sự thể dục liền gạch tên tôi khỏi danh sách.
Cố Trạch Du ngồi cạnh, lạnh lùng mỉa mai: “Đồ mọt sách.”
“Mọt sách thì sao? Cậu định đánh tôi à?”
“Tôi đánh cô làm gì!”
“Vậy thôi bỏ đi.”
Cố Trạch Du tức đến nghiến răng, lật sách nghe lật phạch phạch.
Tôi biết Vạn Bảo Châu đang nhìn về phía này, tôi giả vờ không thấy.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Có lần tôi vào nhà vệ sinh bị người ta hắt nước lên người, ướt nhẹp quay về lớp, tôi đứng ngay trước mặt Lục Ngang Húc: “Thiếu gia, có người đánh chó mà chẳng thèm nhìn chủ đấy.”
Lục Ngang Húc suýt sặc nước, cả lớp ai cũng biểu cảm khác nhau, chắc không ngờ tôi lại mặt dày đến thế.
Sau đó không ai dám tạt nước nữa, nhưng bắt đầu nhét chuột chết vào ngăn bàn của tôi.
Tôi xách cái đuôi chuột đi đến trước mặt Lục Ngang Húc, nghiêm túc gọi: “Thiếu gia, lại có người đánh chó không nể mặt chủ rồi đấy!”
Lục Ngang Húc nhìn con chuột chết máu me bê bết suýt nôn.
Cậu ta hét lên: “Cút xa tôi ra!”
Tôi ra vẻ đau lòng, cầm con chuột quay về chỗ, đưa cho Cố Trạch Du: “Cố thiếu gia, nếu cậu nhận lấy con chuột này, chúng ta lập tức ký khế ước chủ – tớ.”
Mặt Cố Trạch Du xám ngoét, nhưng cậu ta thật sự đang suy nghĩ.
Lục Ngang Húc vừa mới lấy lại bình tĩnh, bực bội nói: “Tôi bảo cô vứt con chuột đi, quay lại đây!”
Từ hôm đó, không còn ai dám nhét chuột chết vào bàn tôi nữa.
Sau vụ chuột chết, cách chơi khăm bắt đầu tinh vi hơn – chẳng hạn như vu oan giá họa.
Một bạn nữ lớp bên mất một chiếc vòng tay bằng vàng, vì giá trị lớn nên nhà trường lập tức kiểm tra camera.
Sau khi tra được tôi có đi ngang qua cô ta, đến lúc cô ta quay lại lớp thì nói cái vòng biến mất.
Thế là bảo vệ cùng giáo viên tới lục tung bàn học của tôi, quả nhiên tìm được một chiếc vòng vàng trong ngăn bàn.
Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt “quả nhiên là vậy”, cứ như chỉ vì tôi nghèo thì chắc chắn sẽ đi ăn cắp.
Giáo viên thất vọng: “Từ Trần Nguyệt, em dù có—”
“Thầy đừng vội thất vọng, đưa đi kiểm tra dấu vân tay đi, xem thử em có từng chạm vào không.”
Một câu nói khiến thầy nghẹn họng.
Cô gái kia lập tức gượng gạo phản bác: “Chắc lúc ăn cắp cậu đeo găng tay rồi.”
Tôi tỏ vẻ thờ ơ: “Mang chứng cứ ra đi. Thiếu gia, thiếu gia, có người—”
“Câm miệng.” Lục Ngang Húc bước tới, giọng có phần đau đầu, “Kiểm tra kỹ vào, không phải cô ấy.”
Cô gái kia còn định nói tiếp thì Cố Trạch Du đột nhiên chen vào: “Cô ấy nhiều lắm cũng chỉ lén mang trái cây ở căn-tin về ăn thôi.”
Tôi không chút hổ thẹn: “Vì ngon nên muốn ăn nhiều.”
Giáo viên và cả lớp đều tin tưởng tôi, tôi quay lại nhìn đám người phía sau – ánh mắt Vạn Bảo Châu lạnh tanh, tôi chỉ mỉm cười hiền khô.
7
Trong nhật ký, bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời Trần Tinh là buổi tiệc sinh nhật của Lục Ngang Húc.
Trần Tinh khi đó đang sống chật vật giữa sự cô lập, bắt nạt và vu oan trong trường.
Vạn Bảo Châu – kẻ đã đạp nó xuống đáy – chẳng thèm che giấu sự khinh bỉ và ác ý.
Với giọng nói ngọt ngào và nụ cười dịu dàng, cô ta bắt Trần Tinh trong buổi tiệc sinh nhật phải bò bằng tay chân, sủa như chó, không được phép nói tiếng người.
Đó là giọt nước tràn ly, là cọng rơm cuối cùng đè nát Trần Tinh.
Nó gom hết can đảm lại, xin Lục Ngang Húc cho dừng việc học cùng, nó muốn về nhà.
Lục Ngang Húc cười khẩy, lấy ra đoạn video quay lại cảnh trong buổi tiệc, giọng nói nhẹ bẫng: “Cô có thể đi. Nhưng đoạn clip này sẽ lên hot search. Con gái hám tiền vì muốn lấy lòng nhà giàu mà bắt chước chó sủa giữa tiệc, mặt rõ mồn một. Tôi nhớ cô có chị sinh đôi đúng không? Chắc chị cô cũng chẳng khá hơn đâu.”
Trần Tinh mười sáu tuổi đã tuyệt vọng mà thỏa hiệp.
Sau đó, những sự sỉ nhục tàn bạo hơn như sóng cuốn tràn tới, nó vùng vẫy để thở, để tồn tại.
Mười tám tuổi, Trần Tinh bị ép làm bạn gái của tài xế riêng của Vạn Bảo Châu – một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Hắn ta vui vẻ ra mặt khi làm tổn thương nó.
Trần Tinh đã chống cự, báo cảnh sát, thậm chí tìm cách trốn đi.
Nó đã làm tất cả những gì nó có thể nghĩ ra để cứu lấy bản thân, vậy mà không một lần thành công.
Trần Tinh của tôi suốt năm năm ấy đã phải chịu bao nhiêu đau đớn?
Trước khi chết, nó đã tuyệt vọng đến mức nào?
Tôi cắn chặt ngón tay cái để không bật khóc, khi đọc đến trang cuối của quyển nhật ký:
【Sinh nhật 23 tuổi, Lục Ngang Húc dẫn tôi đến một bữa tiệc. Bọn họ ép tôi uống rượu, trộn thuốc, tất cả như lũ dã thú mất kiểm soát, còn Lục Ngang Húc thì ngồi ở giữa, yên lặng nhìn tôi.】
【Trần Nguyệt, lúc đó em đau lắm, cả người đau, đầu cũng đau, tim cũng đau… rồi em chết.】
Tôi gục mặt xuống bàn, khóc đến run rẩy, hoàn toàn không nhận ra lúc nào Lục Ngang Húc đã vào phòng.
Cậu ta nhíu mày: “Khóc xấu chết được.”
Tôi cúi đầu lấy khăn giấy xì mũi, giọng nghèn nghẹn: “Thiếu gia có chuyện gì sao?”
“Sao lại khóc?” Lục Ngang Húc cau có vò đầu, “Chỉ vì mấy trò đùa đó thôi à?”
Trò đùa?
Cái từ này khi được tạo ra, chắc chẳng ai nghĩ nó sẽ bị dùng để gọi những chuyện như vậy.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, cố làm ra vẻ mạnh mẽ: “Không phải, tôi nhớ nhà thôi.”
Lục Ngang Húc như bị chạm vào gì đó, quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu trước khi đóng cửa: “Để chú Dư đưa cô về.”
Tôi biết… cậu ta đối với tôi, không còn giống trước nữa.
8
Tôi không về nhà, Lục Ngang Húc có vẻ khá hài lòng, mấy ngày nay lời lẽ móc mỉa cũng ít đi nhiều.
Không chỉ vậy, mấy trò đùa ác ý cũng biến mất.
Còn như bị gì nhập vào, cậu ta đột nhiên đòi đưa tôi đi đặt may một bộ váy dạ hội cho tiệc sinh nhật của mình.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, từ chối thẳng.
Lục Ngang Húc hơi cáu: “Từ Trần Nguyệt, cô đừng không biết điều.”
Tôi chăm chú đọc sách: “Tôi chỉ là bạn học kiêm người kèm cặp, không phải tiểu thư, mặc gì mà váy dạ hội cao cấp? Cậu học hành cho tử tế là cách báo đáp tôi tốt nhất rồi.”
Và một lần nữa, Lục Ngang Húc giận tím mặt bỏ đi.
Vài ngày sau, Cố Trạch Du đột nhiên hỏi tôi: “Tiệc sinh nhật của Ngang Húc, cô định mặc gì?”
Tôi vừa nhìn chằm chằm vào bài toán khó, vừa buột miệng: “Đồng phục giúp việc.”
Cậu ta im bặt.
Hôm sau lại mang đến một túi đồ – là một chiếc váy của thương hiệu cao cấp tôi từng thấy.
“Cho cô.” Hắn đặt cái túi xuống bàn tôi một cách bá đạo, khiến cả lớp quay đầu nhìn.
Tôi rụt cổ, xua tay: “Không, không cần đâu, mau đem về đi.”
“Cho rồi thì nhận đi, đừng không biết điều.”
Nghe quen không?