Cậu Chủ Đáng Ghét - Chương 1
1
Mẹ gọi tôi và Trần Tinh lại gần, mặt mày hớn hở: “Phu nhân nói con gái nhà mình với cậu chủ Húc bằng tuổi nhau, hỏi xem đứa nào muốn làm bạn học với cậu ấy. Học phí với chi phí sinh hoạt đều được lo hết, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt.”
Điều kiện nghe quá hấp dẫn, không cần cày học khổ sở, chỉ cần hầu hạ thiếu gia Húc cho tốt là học xong cấp ba quý tộc có thể đi du học ngay, còn có thể theo cậu vào công ty làm.
Mẹ kể hết mấy cái lợi rồi mới hỏi: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Tinh, đứa nào muốn đi?”
Trần Tinh bỗng im lặng một cách lạ thường.
Nó là kiểu ham chơi, lười học, ghét chịu khổ, làm bạn học với thiếu gia chẳng khác nào là công việc sinh ra dành riêng cho nó.
Kiếp trước, nó vừa nghe xong là không ngồi yên được nữa, giơ tay lên hô to: “Con đi con đi!”
Nói rồi còn nũng nịu với tôi: “Trần Nguyệt, chị là chị mà, học giỏi nữa, không được giành với em.”
Tuy tôi cũng thích môi trường dạy dỗ ở trường quý tộc, nhưng tôi biết cơ hội này giao cho Trần Tinh sẽ tốt hơn.
Thế nên tôi mỉm cười gật đầu: “Chị không giành với em đâu.”
Kiếp này, Trần Tinh lại cúi đầu im lặng, đến cả mẹ cũng thấy lạ: “Tiểu Tinh, con sao vậy? Mẹ tưởng con sẽ giành phần này chứ.”
Trần Tinh gượng cười: “Con lười lắm, lại không biết giữ mồm giữ miệng, không hợp hầu hạ thiếu gia đâu, để chị đi đi.”
Tôi chắc chắn, nó cũng trọng sinh rồi.
Mẹ nghe thấy cũng thấy có lý, liền quay sang tôi: “Tiểu Nguyệt, con muốn đi không?”
Tôi đáp bình thản: “Lần này con đi.”
Trần Tinh quay sang nhìn tôi, trong mắt hiện lên ánh sáng khác lạ: “Chị, em biết ngay là chị thương em nhất mà.”
2
Sau khi quyết định xong, thủ tục chuyển trường của tôi được giải quyết rất nhanh.
Dưới sự sắp xếp của phu nhân, tôi dọn vào biệt thự sống cùng Lục Ngang Húc, ăn ở chung với nhau.
Lục Ngang Húc mười lăm tuổi, vẫn còn chưa lớn hẳn, nhưng khí chất con nhà quyền quý thì đã lộ rõ mồn một.
Cậu ta quan sát tôi – kẻ mới dọn đến – ánh mắt đầy khinh thường, lạnh nhạt hỏi: “Cô tắm chưa đấy?”
Tôi hiểu ngay, cậu ta chê làn da ngăm của tôi.
Kiếp trước Trần Tinh cũng bị bắt nạt kiểu này.
Những lời như vậy đã khiến nó tổn thương sâu sắc, tự ti vì màu da, tìm mọi cách để làm trắng, thế nên mấy tấm hình tôi nhận được sau này, nó trông như con búp bê không giọt máu nào vậy.
Tôi cũng dùng thái độ y chang đáp lại: “Tối qua khu nhà mất nước, chưa tắm.”
Lục Ngang Húc lập tức nhăn mặt: “Bẩn chết được, chưa tắm thì đừng có lại gần tôi.”
“Vâng, vậy tôi đi tắm trước.” Tôi lướt qua cậu ta, đi theo quản gia lên tầng.
Quản gia không nhịn được dặn dò: “Thiếu gia hơi khó tính chuyện sạch sẽ, sau này nhất định phải nhớ tắm hàng ngày.”
Tôi lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn chú Trương đã nhắc, cháu nhớ rồi.”
Quản gia hài lòng rời đi.
Tôi để quần áo xuống, vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Tối đến ăn cơm chỉ có tôi với Lục Ngang Húc.
Bố mẹ cậu ta không hay ở nhà nên mới muốn tìm người đến bầu bạn.
Lục Ngang Húc thấy thế nào cũng không vừa mắt với tôi, mỗi lần ngẩng lên ăn đều phải lườm một cái.
Tôi giả vờ không thấy, cắm đầu ăn ngon lành.
“Choang” một tiếng, Lục Ngang Húc ném đũa xuống bàn.
Quản gia bên cạnh toát mồ hôi, còn tôi thì vẫn cúi đầu ăn, ngon lành như thường.
Cậu thiếu gia này từ bé đã được người ta nâng như nâng trứng, chưa từng gặp ai mặt dày như tôi, bị châm chọc mấy câu cũng không thèm để vào tai, tất nhiên là chịu không nổi rồi.
“Cô là heo à? Chỉ biết ăn thôi.” Giọng cậu ta đầy khó chịu và mỉa mai.
Tôi ăn hết miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, thong thả lên tiếng: “Thiếu gia, tụi mình đang trong giai đoạn phát triển, ăn nhiều mới cao được… mà cậu cao được mét tám chưa thế?”
Lục Ngang Húc không chịu nổi nữa, gào lên: “Cút! Cô cút ra ngoài cho tôi!”
Cút là không đời nào rồi, tôi thong thả đi thẳng lên tầng.
3
Tôi biết chọc vào Lục Ngang Húc kiểu này thì sẽ chẳng có kết cục tốt, vì với cậu ta, muốn xử tôi căn bản chẳng cần tự ra tay.
Tôi lấy ra một quyển nhật ký, nét chữ trên đó nguệch ngoạc, nhìn ra được người viết lúc đó rất vội, nhưng có quá nhiều điều muốn nói.
Tôi lật xem gần hết, rồi cẩn thận cất đi.
Hôm sau, tôi ngồi xe đi học cùng Lục Ngang Húc.
Lớp của cậu ta toàn là mấy đứa con nhà giàu giống nhau, nhà có tiền có quyền, tài nguyên kết nối đủ kiểu, tụ lại thành từng nhóm nhỏ, trong đó nhóm của Lục Ngang Húc là nổi nhất.
Tiền là một chuyện, nhan sắc mới là cái khiến tụi nó nổi hơn.
Khi tôi đứng trên bục giảng, được thầy giáo giới thiệu với cả lớp, bên dưới lập tức rộ lên tiếng cười chế nhạo.
“Bò lăn trong bùn mới tới à?”
“Trời ơi, sao quê mùa dữ vậy trời!”
“Không phải là có mùi đấy chứ? Nhớ đừng có lại gần tao nha.”
Từng câu từng chữ rõ mồn một lọt vào tai tôi.
Tôi có thể tưởng tượng được Trần Tinh lúc đứng ở đây, đã bối rối và khó xử đến mức nào.
Ở trường thường, nó được mọi người yêu quý, vì tính tình dễ thương, hay giúp đỡ người khác, ai cũng muốn làm bạn với nó.
Tôi lạnh mặt, quét mắt nhìn hết một lượt những người bên dưới, dần dần, tiếng cười im bặt.
“Tôi là Từ Trần Nguyệt, rất vui được làm quen với mọi người.”
Thầy chỉ vào chỗ trống cuối lớp: “Từ Trần Nguyệt, em ngồi cạnh bạn Cố Trạch Du đi.”
Cố Trạch Du, cậu thiếu gia nổi tiếng khó gần, là kẻ có vấn đề về tính cách, còn tệ hơn cả Lục Ngang Húc.
Tôi bước tới, đặt cặp xuống, lúc đó Cố Trạch Du đang nhắm mắt lim dim, chợt mở ra nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí.
“Ai cho cô ngồi đây?”
“Thầy giáo.” Tôi thản nhiên sắp xếp lại đồ đạc.
Cố Trạch Du vẫn nhìn tôi chằm chằm, thấy tôi bình thản ngồi xuống, hắn bất ngờ đứng dậy, đá bay cái bàn tôi ngồi, vang lên một tiếng rầm lớn.
Cả lớp câm nín, thầy giáo cũng không dám nói gì.
Tôi nhìn hắn, mỉm cười bao dung nhưng cũng bất lực: “Kiềm chế cơn bạo lực khó lắm nhỉ? Nhưng cậu làm được rồi đấy.”
Nói xong thì tự đi dựng bàn dậy, rồi nghiêm túc hỏi: “Còn muốn đá nữa không? Cậu có thể đá thêm lần nữa, nhưng đã đá bàn thì không được đá tôi nữa đâu nha.”
Tôi ngầm nhắc cho tất cả mọi người – và cả chính hắn – biết, hắn là kẻ có xu hướng bạo lực.
Cố Trạch Du chắc chưa từng bị chơi khăm kiểu này, hắn lập tức túm cổ áo tôi, tôi liền ôm mặt hét to: “Thiếu gia cứu em!”
Lục Ngang Húc khẽ cười khẩy, thong thả lên tiếng: “Trạch Du, đánh chó còn phải nhìn chủ.”
Cổ áo tôi được thả ra, tôi làm ra vẻ sợ hãi vỗ ngực, miệng cảm thán: “Vẫn là thiếu gia tính tình tốt nhất.”
Cố Trạch Du trông vẫn còn muốn ra tay, nhưng vì quan hệ với Lục Ngang Húc nên ráng nhịn lại.
Tôi cúi đầu dọn lại bàn ghế, không bỏ sót nụ cười thích thú pha chút hài lòng của Lục Ngang Húc, cũng như ánh mắt soi mói không kiêng nể gì của Cố Trạch Du.
Mọi chuyện đang dần đi lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước.
4
Tôi rất rõ thân phận của mình, nên luôn hết lòng với Lục Ngang Húc, chuyện chạy việc vặt, đưa nước là việc thường ngày.
Bị đám bạn cùng lớp cười nhạo: “Con gái giúp việc đúng là giỏi hầu hạ người ta.”
Tôi giả vờ không nghe thấy, lâu dần chúng thấy chán chẳng buồn nói nữa.
Học kỳ này trôi qua khá yên ả, đến khi có kết quả thi cuối kỳ, tôi đứng hạng ba cả lớp.
Hạng nhất là một cô gái trầm lặng ít nói tên Lâm Tương, hạng hai là Cố Trạch Du.
Khi bảng điểm được công bố, Cố Trạch Du hiếm hoi liếc tôi một cái, kiểu ánh mắt như đang nói: “Không ngờ đầu cô cũng có chút thông minh đấy.”
Tôi quay đầu nhìn lại, cười rất thoải mái: “Lần sau tôi sẽ là hạng hai.”
Cố Trạch Du cười khẩy một tiếng rồi quay đi, không nói gì thêm.
Đến kỳ nghỉ đông, cuối cùng tôi cũng được về nhà.
Trần Tinh thấy tôi về, ánh mắt lóe lên một chút, rồi nói: “Chị bây giờ xinh quá trời.”
Nhà họ Lục cũng không bạc đãi tôi, đồ skincare xịn, quần áo hàng hiệu, con gái đang tuổi dậy thì, một ngày một khác là chuyện bình thường.
Tôi biết rõ mình đã thay đổi.
“Tiểu Tinh cũng xinh mà.” Tôi bước tới xoa mái tóc dài của nó, đuôi tóc buộc cao nhẹ nhàng đung đưa.
Kiếp trước, lúc nghỉ đông nó về nhà, mái tóc dài đã bị cắt ngắn đến tận tai.
Khi đó tôi còn thắc mắc hỏi sao lại cắt ngắn như vậy, vì nó luôn thích tóc dài.
Nó chỉ cười cười cho qua.
Kiếp này tôi mới hiểu lý do.
Tôi đưa cho nó một chiếc điện thoại mới và một phong bì, bên trong có 5 triệu.
Trần Tinh cầm lên xem, cười nhạt: “Đúng là chị sống tốt hơn em thật.”
“Nhưng mà, học kỳ sau chắc mệt rồi đó, chị chịu được không?” Nó chống cằm nhìn tôi.
Tôi gật đầu: “Chắc không sao. Mà em thì sao, có quen không?”
“Cũng không quen lắm.” Trần Tinh vừa nghịch điện thoại vừa than: “Bài vở khó, máy nước nóng cứ hỏng suốt, cơm ở căng-tin thì dở, mẹ lại cứ thích cằn nhằn…”
Tôi yên lặng lắng nghe, cho đến khi nó cười nhạt: “Trần Nguyệt, chị sống ở đâu cũng ổn, còn em thì không.”
Tôi ôm lấy nó từ phía sau: “Nhưng mình là chị em song sinh mà, số phận tụi mình vẫn luôn gắn liền với nhau.”
Nó đáp lại khẽ khàng: “Ừ, chị nói đúng.”
Sau kỳ nghỉ đông, nó đưa tôi một cuốn nhật ký mới đã viết xong: “Đường sau này, tự chị đi thôi.”
Kiếp trước, hai tháng sau kỳ nghỉ đông, mẹ vì chăm bà ngoại mà dọn về quê, tôi cũng phải chuyển trường theo.
Từ đó tôi với Trần Tinh chỉ liên lạc qua điện thoại.
Dần dần, ngoài chuyện chuyển tiền cho tôi, nó hiếm khi liên lạc nữa.
Tôi mỉm cười nhận lấy cuốn nhật ký: “Hy vọng lần sau gặp lại.”
Thu dọn hành lý quay về biệt thự, Lục Ngang Húc không vui: “Không phải khai giảng luôn đâu mà em cũng chẳng muốn quay về hả?”
Tôi mỉm cười: “Cũng bình thường thôi. Thiếu gia có học hành đàng hoàng không? Học kỳ này có vượt nổi em không đấy?”