Cậu Bé Mất Tích - Chương 4
Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu của trưởng thôn.
Vừa mở mắt ra đã thấy mình bị trói vào cây cột lúc trước.
Cố Thời Minh ngồi trên một cái ghế sạch sẽ phía đối diện, im lặng hút thuốc.
Trưởng thôn quỳ dưới chân hắn, dập đầu xin tha.
“Ông chủ Cố, tôi biết sai rồi, cầu xin ngài tha cho tôi.”
“Tôi không phải cố ý muốn vấy bẩn cô ấy, do tôi không biết hai người có quan hệ.”
Tiếng dập đầu ngày càng lớn, hận không thể đập vỡ hộp sọ của mình.
Bùm, bùm, bùm, hết tiếng này đến tiếng khác.
Mỗi lần như vậy, tim tôi lại giật thót một cái.
“Tôi nhất định sẽ bắt được cô ấy trở về, ngài Cố, xin hãy cho tôi một cơ hội.”
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của trưởng thôn, cả người tôi tê dại, không dám thở mạnh, sợ Cố Thời Minh sẽ chuyển sự chú ý về phía này.
Giây tiếp theo, hắn nâng mi.
Nhìn tôi.
Bốn mắt chạm nhau, thời gian như ngừng lại, cảm xúc căng thẳng dâng trào, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Tôi vội vàng cầu cứu trưởng thôn:
“Trưởng thôn, xin hãy giúp cháu.”
Nước mắt như đê vỡ, từng giọt tí tách rơi. Đầu óc tôi ong ong, đã không thể phân biệt được ai tốt ai xấu, cứ gặp được người là coi như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Tôi vừa dứt lời, trưởng thôn đã sợ ch.ết khiếp.
Ông ta ngừng dập đầu, quay lại nhìn tôi, hai mắt đột nhiên sáng lên, giống như con cá sắp ch.ết khát tìm được bãi bùn.
Ông ta vừa bò vừa quỳ đến bên cạnh Cố Thời Minh, vẻ mặt gấp gáp nói:
“Ngài Cố, không phải ngài còn thiếu tiêu bản của một đứa trẻ tám tuổi sao? Vừa hay một tháng nữa nó sẽ tròn tám tuổi, tôi dâng tặng nó cho ngài được không?”
Tôi choáng váng, nước mắt càng rơi dữ dội.
Cố Thời Minh dùng chân đá văng trưởng thôn, vẻ mặt ghét bỏ lau sạch chỗ quần bị ông ta đụng phải.
Sau đó thong thả lấy ra một con d.ao găm tinh xảo bên thắt lưng, rút vỏ d.ao đưa cho trưởng thôn.
Đôi mắt đen nháy nhìn về phía tôi như đang ngắm nghía một món đồ chơi.
Ý kiến được thông qua, trưởng thôn như người sắp ch.ết đuối vớ được cọc, cực kỳ kích động nhận lấy d.ao găm.
Sự hưng phấn khiến ông ta không cảm nhận được đau đớn, trực tiếp dùng hai tay nắm lấy lưỡi d.ao sắc bén.
M.áu theo kẽ tay nhỏ xuống mặt đất, tốc độ từ chậm đến nhanh, cuối cùng tạo thành một đường.
Trưởng thôn run rẩy tiến về phía tôi, áp lực và khẩn trương khiến ông ta lê bước khó khăn.
Mà giờ phút này, tôi giống như con cá nằm trên thớt, sợi dây thừng buộc chặt khiến tôi không thể cử động.
Trưởng thôn giơ tay thật cao, mặc kệ bao lời cầu xin của tôi, hung tợn hạ d.ao.
“Chờ đã.”
Cố Thời Minh đột nhiên hô dừng.
Lưỡi d.ao cách trán của tôi rất gần.
Một giọt mồ hôi nóng hổi chảy xuống, cọ qua lưỡi d.ao.
Hơi thở của tôi nghẹn tại cổ họng.
Trưởng thôn giật mình, vội quay đầu lại, nhanh chóng quỳ xuống.
“Ngài Cố, tôi đã làm gì khiến ngài không hài lòng sao?”
“Ngài cứ yêu cầu đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm, nhất định sẽ hoàn thành được.”
Cố Thời Minh chẳng thèm để ý đến ông ta, rút ra một điếu thuốc mới, châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ, trong phòng im ắng không tiếng động.
Tôi lo lắng sợ hãi đến mức không chịu nổi áp lực, cứ thế ngất đi lần nữa. Lúc này, Cố Thời Minh mới lên tiếng:
“Kể lại những chuyện cô ấy đã trải qua trong mấy năm nay, toàn bộ!”
Nghe vậy, trưởng thôn rùng mình, lòng bàn tay đã dính đầy m.áu cọ xát trên mặt đất tạo nên những vết loang lổ.
Ông ta không dám chần chừ: “Cô ấy là người vợ mà Triệu Thạch mua về cách đây ba năm trước, bị bán đến đây chưa đầy một tháng đã có thai. Rõ ràng là bị bọn buôn người lừa. Nhưng tên ngốc Triệu Thạch đó chẳng những không để bụng, còn một hai nói muốn đưa cô ấy ra khỏi thôn, không nỡ ép buộc một sinh viên đại học ở lại đây chịu khổ.”
“Vì không muốn để người ngoài biết trong thôn có nạn mua bán người trái phép, tôi và tên ngốc đó đã xảy ra tranh chấp.
Trưởng thôn ngước lên nhìn Cố Thời Minh: “Ai biết vừa đẩy một cái cậu ta đã ch.ết”.
Ông ta nhớ lại tình cảnh năm đó.
Sau khi vô tình gi.ết ch.ết Triệu Thạch, một người phụ nữ xinh đẹp như hoa khóc lóc từ ngoài thôn chạy về.
Cô ấy mặc một chiếc váy hoa màu trắng, mái tóc bồng bềnh xõa ngang vai.
Ôm cái bụng bầu sáu tháng, khóc đến thê thảm khiến người khác xót thương.
Khác với những phụ nữ trong làng, cô gái đó rất trắng, sống lưng thẳng tắp, khí chất thanh cao.
Nghĩ đến đây, trưởng thôn bật khóc:
“Sau đó tôi không nhịn được, đã….”
Ông ta không dám nói thêm, một tay cầm d.ao đ.âm thẳng vào tay phải của mình.
Cảm thấy còn chưa đủ, tiếp thêm vài nhát nữa.
Trưởng thôn gào khóc xin tha: “Ông chủ Cố, thật xin lỗi, tôi không biết mà.”
“Vì để chuộc tội, mấy năm nay tôi đích thân dâng xư.ơng cốt m.áu thịt của ba đứa cháu trai tặng cho ngài rồi. Ngài Cố, có thể tha cho tôi một lần không.” Ông ta điên cuồng đ.âm da.o hết nhát này đến nhát khác, toàn bộ mu bàn tay đã nát thành từng mảnh.
“Hai ngày trước là bị quỷ ám, thật xin lỗi.”
Sau khi nghe được mấy lời này, tôi mới nhận ra mình đã trách nhầm thím điên.
Thím ấy không phải người đã gi.ết ba đứa cháu trai của trưởng thôn.
Không biết bây giờ thím ở đâu?
Đã phát hiện tôi chạy trốn chưa?
Cố Thời Minh vẫn luôn im lặng, dùng tay bót nát điếu thuốc còn đang cháy dở.
Hắn đứng dậy, hốc mắt đã đỏ hoe, cả người toát lên vẻ giận dữ đáng sợ.
Trưởng thôn run bần bật, vừa dập đầu vừa điên cuồng xin lỗi.
Cố Thời Minh không nói một lời, đá văng trưởng thôn, nhặt lên con d.ao găm dưới đất, không chút do dự cắm thẳng vào yết hầu trưởng thôn.
M.áu tươi bắn tung tóe cả vào mặt tôi, tiếng van xin của trưởng thôn cũng kết thúc.
Tôi ngậm chặt miệng, cố gắng không phát ra âm thanh, nước mắt tuôn như thác đổ.
Ánh nắng chói chang bất ngờ bị chặn lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.
Là thím điên.
Người trở về cứu tôi.
Giờ phút này, giống như có con d.ao cứa mạnh vào trong ngực.
Tôi tuyệt vọng hét to: “Thím mau chạy đi!”
12.
Nhưng thím điên không bỏ chạy.
Thím dùng chính mình để đổi lấy mạng sống cho tôi.
Chúng tôi bị Cố Thời Minh đưa đến một phố thị xa lạ phồn hoa.
Căn phòng rất lớn, buổi tối đứng ở cửa sổ kính sát đất thậm chí có thể nhìn thấy đèn đường đủ màu sắc, cảnh sát đã từng đến tìm mấy lần.
Cố Thời Minh nói cho tôi biết, vụ án đã được đưa ra ánh sáng, trưởng thôn sợ tội t.ự s.át.
Ở nơi này, ai cũng sợ hãi, tôn kính Cố Thời Minh. Hắn có tiền, có quyền.
…..
Tôi mất trí nhớ.
Chính xác là khi đối mặt với Cố Thời Minh, tôi đã mất trí nhớ.
Tôi ngụy trang rất giỏi, hắn chưa bao giờ nhận ra.
Tháng đầu tiên mất trí nhớ.
Hắn đưa tôi đi tham quan phòng ngủ của chính hắn.
Bên trong có cả một bức tường bằng kính, được chia thành các ô lưới nhỏ thông thường.
Mỗi ô vuông đều chứa một xư.ơng bàn tay phải, trắng ngà, mặt trên còn ghi cả số năm phân biệt rõ các tiêu bản.
Tôi đứng nhìn một ngón tay bảy tuổi trước mặt.
Từ các đốt ngón tay mảnh khảnh có thể nhận thấy, đứa trẻ này lúc sinh thời rất nghịch ngợm.
Ngón út còn có một vết nứt nhỏ.
Tôi nhớ đến Cẩu Đản.
Một ngày trước khi mất tích, cậu ta cướp đi chiếc vòng sắt mà bà nội để lại cho tôi, hai chúng tôi lao vào tranh cãi.
Tôi ra tay rất mạnh, đập nát cả ngón út của cậu ta khiến nó sưng tấy.
Trên đường trở về cáo trạng, Cẩu Đản mất tích.
“Cái này hỏng rồi.” Tôi chỉ vào vết nứt đó.
Cố Thời Minh khoanh tay đánh giá tôi.
Thấy tôi không có biểu hiện nào khác thường, hắn ta kiêu ngạo nói: “Tác phẩm nghệ thuật có chút khiếm khuyết mới là đẹp nhất. Giống như xư.ơng bánh chè của hai người anh nó cũng bị nứt thành đá cẩm thạch vậy.”
Tôi gật đầu một cách máy móc.
Tháng thứ hai.
Hắn đưa cho tôi một chiếc hộp bánh kem được đóng gói tinh xảo.
“Ôn Nhiễm thích nhất là bánh kem sầu riêng, giúp tôi đưa cho cô ấy.”
“Ôn Nhiễm là ai?” Tôi thắc mắc.
“Là thím điên cháu hay gọi.”
Tôi tự hỏi.
Cố Thời Minh quan sát đánh giá.
“Không quen, chúng ta phải đi gặp người đó sao?” Tôi nói.
Hắn mỉm cười hài lòng.
Tháng thứ ba.
Cố Thời Minh dẫn thím điên đến gặp tôi.
Bệnh của thím ngày càng nặng, bây giờ còn không nhận ra tôi nữa.
Mái tóc không hề rối loạn mà được chải chuốt cẩn thận, xõa trên vai. Thím ấy mặc một bộ váy bông rộng thùng thình, cả người đã gầy đến mức lọt thỏm bên trong.
Hai người họ giành cả một buổi trưa để xem lại từng bức ảnh chụp, video trong quá khứ.
Đều là những tấm hình từ tiểu học đến trung học.
Trong video, mái tóc dài suôn mượt của thím được vén sau tai, khi cười, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết, trông cực kỳ trẻ trung và xinh đẹp.
Câu nói mà thím ấy nói nhiều nhất là: “Đừng nghịch nữa, mau về làm bài tập, lát nữa chị sẽ kiểm tra.”
Lúc này, người đang cầm máy ảnh – Cố Thời Minh, không hề ngần ngại dựa vào thím: “Chơi thêm nửa tiếng nữa thôi, sau đó em sẽ làm mà.”
Những cuộc trò chuyện như vậy đã diễn ra từ khi còn nhỏ, mãi cho đến đại học mới ít dần.
13.
15 năm sau.
Tôi đứng trước cửa sổ kính trong suốt, nhớ tới thím điên.
Vào ngày đưa Cố Thời Minh vào tù, tôi đã đến bệnh viện tâm thần thăm thím.
Thím ấy mặc chiếc áo kẻ sọc của bệnh nhân, cả người gầy gò ốm yếu, tưởng chừng đến gió cũng có thể cuốn bay.
Thím chỉ liếc tôi một cái, sau đó quay người về hướng cửa sổ, chưa từng nhìn lại.
Trước khi rời đi, y tá đưa cho tôi một lá thư, nói rằng do thím điên gửi.
Phong thư rất đẹp mắt, mép ngoài hơi cong lên do vuốt quá nhiều, tôi nghĩ chắc hẳn thím đã đợi rất lâu rồi.
Khi mở thư ra, trên giấy vẫn còn lẫn cả mùi của thím ấy.
Chữ viết ngay ngắn, nắn nót đẹp hệt như con người thím vậy.
[Đại Mao thân mến:
Thấy chữ như thấy người, không biết cháu sống có ổn không.
Lời xin lỗi muộn màng này đã bị trì hoãn thật nhiều năm. Bởi vì sự có mặt của thím, đã khiến mọi người mất đi bao người thân. Trong mấy năm ở bệnh viện tâm thần, có đôi lúc tỉnh táo, thím cảm thấy thật hổ thẹn.
Có lẽ trong trí nhớ của cháu, thím vẫn luôn là một người điên điên khùng khùng, thím muốn kể cho cháu nghe một câu chuyện xưa, không biết cháu có muốn nghe không.
Ngoại trừ cháu ra, thím cũng không biết giãi bày cùng ai.
Thím là trẻ mồ côi, lúc năm tuổi đã được gia đình giàu có bậc nhất Bắc Kinh nhận nuôi, trong nhà đó có một đứa con trai kém thím hai tuổi. Việc nhà bận rộn, hai chúng ta chỉ có thể sống nương tựa vào nhau, hắn rất ỷ lại, cũng tin tưởng thím.
Mãi đến sinh nhật 18 tuổi của hắn, mọi chuyện đã thay đổi. Hắn bày tỏ tình cảm, mong muốn thím có thể làm bạn gái. Thím từ chối, vốn chỉ coi hắn như em trai, huống chi thím và một đàn anh học năm ba đã sớm bên nhau rồi.
Thái độ của thím khiến hắn cảm thấy bản thân bị phản bội, vì thế tình tính cũng thay đổi, bắt đầu nhốt thím trong nhà, ngày ngày x.âm phạm, tr.a t.ấn. Thậm chí cuối cùng, hắn còn trói cả bạn trai thím tới đây, ở ngay trước mặt thím, biểu diễn màn lột da róc xư.ơng người. Có lẽ như vậy, thím mới khóc lóc cầu xin, cho nên hắn bắt đầu dẫn từng người thân, bạn bè, giáo viên đến nhà, khiến bọn họ đang sống sờ sờ, dần ch.ết trước mặt thím. Sau đó, ép buộc thím phải nghe theo.
Mấy năm trời thống khổ, bản thân cũng từng nghĩ tới cái ch.ết, nhưng bị hắn theo dõi gắt gao, mấy lần t.ự s.át cũng không thành. Cuối cùng, thím không chịu nổi, nhân lúc hắn không ở nhà, tìm một tên buôn người tới bán mình đi.
Bị bán cho Triệu Thạch, thím thật may mắn, anh ấy thương thím muốn đưa thím rời khỏi thôn làng để có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng thím không muốn rời đi, không muốn bị Cố Thời Minh tìm thấy, không muốn bản thân giống như một con kiến chẳng có sức chống cự, chỉ có thể tuyệt vọng bò dưới chân Cố Thời Minh, cẩn thận tìm đường sống.
Triệu Thạch mất rồi, thím hối hận vô cùng, nhưng càng sợ Cố Thời Minh tìm ra, th.i th.ể anh ấy sẽ không toàn thây. Thím giấu anh ấy dưới giếng, ngâm trong chất formalin tự chuẩn bị sẵn, hi vọng một ngày nào đó công lý có thể thấy ánh sáng mặt trời, đưa anh ấy lên làm bằng chứng vạch trần hung thủ. Nhưng thím quá yếu đuối.
Ngày Cố Thời Minh xuất hiện trong thôn, thấy hắn chủ động nói chuyện cùng cháu, thím sợ hãi.
Người khác ra sao, thím không quan tâm. Nhưng cháu là đứa nhỏ thím tự tay nuôi lớn, sao nỡ để cháu trở thành món đồ chơi của tên bi3n thái kia.
Cho nên, thím muốn mang cháu chạy trốn, thoát khỏi sự khống chế của Cố Thời Minh.
Nhưng lại thất bại.
Đại Mao, cháu hận thím không? Hận thím vì không thể bảo vệ, đưa cháu trốn đi?
Xin cháu đừng sợ, thịt đưa cháu ăn đều là thịt lợn rừng, không phải thịt người.
Đêm đó trong hang, thứ cháu ăn cũng chỉ là xác rắn thím dự trữ lâu ngày mà thôi.
Thím còn cho rằng cháu sẽ hỏi vì sao Cẩu Đản lại xuất hiện ở chỗ này.
Thật ra, th.i th.ể của ba anh em được thím tìm thấy khi đang đi nhặt nấm, chúng bị ném xuống một vách đá sau núi. Khi nhìn thấy chúng, thím không khỏi nhớ đến cháu, tuổi nhỏ đáng yêu cũng gần tựa vậy, không đành lòng để ba đứa phơi thây dưới nắng, chịu rét dầm sương, thím muốn giúp chúng có một chỗ trú mưa, vì vậy cháu mới thấy cảnh đó.
Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
Thím muốn nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Thật xin lỗi.
Hi vọng Đại Mao có thể tha thứ cho thím.
Hi vọng quãng đời còn lại của cháu có thể tự do bay cao, không bị gò bó ép buộc.
Chúc cháu cả đời bình an!]
…
“Ngài Ôn, xin hỏi đã bắt đầu được chưa?” Phóng viên điều chỉnh điện thoại về trạng thái im lặng, cầm sổ ghi chép ngồi xuống phía máy quay bên cạnh.
Tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn về phía ống kính.
Bình tĩnh cất lời:
“Lý do tôi đồng ý với cuộc phỏng vấn hôm nay là vì muốn đưa ra lời cảnh tỉnh với giới nhà giàu.”
“Không nơi nào lọt ngoài lưới pháp luật, tiền tài chẳng thể giải quyết hết thảy, càng không che đậy được những thứ xấu xa.”
“Hy vọng những người dân bị áp bức, u.y hi.ếp sẽ dũng cảm đứng lên.”
“Sự phản kháng đấu tranh của bạn không chỉ cứu được một người…”
Buổi phát sóng trực tiếp này có hàng triệu người xem, mọi người đều chú ý đến vụ án gi.ết người kéo dài tận 18 năm.
Phóng viên cũng cảm động rơi nước mắt.
Giữa quá trình ghi hình, camera điện thoại liên tục rung.
Sau khi xem xong nội dung, anh chàng đưa nó cho nữ phóng viên bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
[Tại thôn Lỗ phát hiện ba vụ án mạng tàn khốc, nạn nhân đều là bé trai, đặc điểm chung: Xương bánh chè bị mất.]
Cùng lúc đó, một tin nhắn khác cũng được gửi tới điện thoại của tôi.
[Ngày 20 tháng 2 năm 2023, bà Ôn Nhiễm qua đời.]
END.