Cậu Bé Mất Tích - Chương 1
Thôn chúng tôi vừa nghèo lại lạc hậu, đất đai khô cằn, mùa màng cũng chẳng dám trông mong. Một nhà năm người làm việc quần quật vất vả cả năm cũng không đủ cơm ăn áo mặc cho một người.
Thanh niên trai tráng phải ra bên ngoài làm việc kiếm sống nuôi gia đình, để lại một đám người già và trẻ nhỏ trong thôn sống nương tựa vào nhau.
Nhưng vài năm gần đây xảy ra chuyện kỳ lạ.
Cứ khoảng nửa năm lại có một bé trai mất tích bí ẩn, không tìm thấy tung tích.
Vì thôn làng cách xa huyện lị vạn dặm đường núi, giao thông đi lại bất tiện, nên hầu hết nếu con cái mất tích, dân làng sẽ lựa chọn cách tự tìm kiếm mấy ngày.
Nếu thực sự không tìm thấy, lúc đó mới đi báo cảnh sát.
02.
Ngày cháu trai trưởng thôn mất tích, tôi đang ở nhà thím điên ăn thịt hầm.
“Kẻ điên” là tên người trong làng gọi thím ấy, tôi cũng quen thuộc gọi một tiếng thím điên.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, thím ấy từng là một người rất xinh đẹp, dịu dàng.
Tóc hai bên thái dương luôn được chải gọn gàng, quần áo cũng chỉnh tề sạch sẽ.
Người trong thôn nói thím ấy là sinh viên đại học.
Nhưng nhìn người phụ nữ lôi thôi lếch thếch trước mặt bây giờ, tóc tai bù xù đang không ngừng gắp thịt cho tôi, rồi kẹp thức ăn vào chiếc bát trống, trong lòng có đôi chút hụt hẫng khó tả.
Nếu không phải chồng ch.ết sớm, thím ấy sẽ không phát điên.
Nhưng dù có điên cũng chẳng ảnh hưởng đến năng lực xuất chúng của thím, cả thôn này chỉ có thím ấy biết bắt lợn rừng ở đâu.
Hơn nữa, một năm có thể bắt được tận hai con, quá lợi hại!
Phải biết rằng, thịt là thứ xa xỉ ở nơi đây.
Đám trẻ cùng tuổi so với tôi ở trong thôn còn chưa từng được ăn một miếng thịt, có đứa tầm năm sáu tuổi thì may mắn hơn chút, bắt được vài con chuột để thỏa mãn cơn thèm.
“Dao Dao ngoan, đừng kén ăn, lát nữa bảo anh Đại Mao dẫn con ra ngoài chơi nhé.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, ôn hòa không khác gì người bình thường.
Tôi nhìn chiếc ghế trống với bát thịt chất đầy phía đối diện, vội gật đầu.
Dao Dao là con gái của thím ấy, còn chưa kịp chào đời đã ch.ết non.
Cũng là cọng rơm cuối cùng khiến thím ấy phát điên.
03.
Ăn tối xong, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn mọi người cầm đuốc chạy tới chạy lui trên mấy đỉnh núi, kèm thèm tiếng gọi thất thanh, ngọn đuốc như đom đóm lập lòe, nom rất đẹp mắt.
Căng da bụng chùng da mắt, tôi dựa vào bệ cửa, ngủ thiếp đi.
Nếu tôi mất tích, có lẽ cả thôn này chỉ có thím điên mới nhọc công tìm kiếm.
Tôi bị tiếng chó sủa đánh thức, trưởng thôn dẫn theo một nhóm người đứng vây quanh trước sân.
Thím ấy thấy vậy, sợ tới mức ngã ngồi trong góc, lấy một chiếc giỏ lớn che người lại, cơ thể run run.
“Kẻ điên kia! Cô có thấy cháu trai của tôi không?”
“Mau cút ra đây.”
Trưởng thôn mắng xong, nhanh chóng bịt mũi lại, không để lọt một kẽ hở.
Thấy mãi vẫn không có động tĩnh, ông ta đẩy đẩy, ra hiệu cho một ông lão gầy gò bên cạnh: “Chú vào tìm xem.”
Ông lão khom lưng đáp lời, nhưng chân lại không chịu bước.
Ai mà chẳng biết kẻ điên bên trong là người có bao nhiêu lợi hại.
Hơn nữa, cái sân này thực sự vừa hôi vừa bẩn, giống như mùi hôi thối nồng nặc của x.ác ch.ết.
Thấy vẻ mặt ông lão do dự, trưởng thôn mất kiên nhẫn, đá mạnh vào mông khiến ông bị đẩy lên phía trước, cuối cùng ông lão nghiến răng, hạ quyết tâm đẩy cửa tiến vào.
Còn chưa tới giữa sân đã nôn mửa.
Trong sân vướng đầy chất thải, cỏ dại, rác rưởi, bốc mùi kinh tởm hòa quyện với nhau.
Quanh năm còn không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, sân vườn ẩm mốc, rêu phong phủ đầy.
Mùi hôi của bể tự hoại gần đấy khiến dân làng phải né xa ba thước.
Đây cũng là lần đầu tiên có người tìm tới đây trong mấy năm qua.
Tôi nhảy xuống đất, xỏ vội đôi giày hở mũi lao ra ngoài.
Thím điên hôm nay mới bắt được một con lợn rừng, nếu để bọn họ lục soát thấy, nhất định sẽ bắt ép thím ấy khai ra vị trí.
Chỉ sợ về sau tôi không còn cơ hội ăn thịt nữa.
Hơn nữa tôi đã đồng ý với thím, phải tuyệt đối giữ kín bí mật này.
Tôi liếc nhìn ông lão vẫn còn đang nôn mửa giữa sân, chạy đến trước mặt trưởng thôn, kể chi tiết:
“Buổi chiều cháu nhìn thấy Cẩu Đản ra sau núi bắt chuột, mọi người đã tìm thử chưa ạ?”
Trưởng thôn tát tôi một cái rõ đau: “Mẹ nó, mày lừa ông đây à? Ở cái nơi ngay cả chim cũng không thèm ị này, còn chẳng thấy bóng dáng một con gián thì lấy đâu ra chuột?”
Tôi bị tát đến ù tai, đầu óc choáng váng xoay mòng mòng.
Nhưng tôi không nói dối, chiều nay Cẩu Đản có ra sau núi. Hơn nữa, chỗ đó cũng không phải là nơi chim không thèm đến.
Con lợn rừng hôm nay cũng là thím điên bắt được ở đó.
Trưởng thôn từ một người hiền lành, tốt bụng, lúc này lại toát lên vẻ hung dữ.
Ông ta có ba đứa cháu, mấy năm nay cứ liên tục mất tích, Cẩu Đản là đứa cháu còn lại duy nhất.
“Lục soát thật kỹ cho tôi!” Trưởng thôn khàn giọng, quát to.
Nhìn bộ dạng này, giống như có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm cho ra.
Một nhóm người bắt đầu tản ra tìm kiếm xung quanh căn nhà tranh đổ nát, bất chấp mùi hôi thối khiến họ khó thở.
Chẳng bao lâu, họ quay lại, lúc ra còn túm theo cả người thím điên.
Thím ấy bị hai người kìm kẹp, run lẩy bẩy, vừa nhìn thấy tôi, thím vội lao tới, bảo vệ tôi trong vòng tay.
Hai mắt tôi rưng rưng, lệ nóng doanh tròng, từ nhỏ tôi đã không có mẹ, sau khi bà nội qua đời, cũng chỉ có thím điên thương tình cho tôi một miếng ăn.
Bây giờ, thím ấy còn không tiếc mọi giá mà bảo vệ tôi.
“Mày nhìn thấy cháu tao ở sau núi đúng không? Được, vậy mau dẫn tao đi tìm.”
Trưởng thôn tiến tới kéo cổ tay, lôi tôi ra ngoài.
Có vẻ cơn giận của ông ta đã hơi lắng xuống, giọng nói cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
Trưởng thôn sợ thím điên.
Tôi còn nhớ, tai phải của ông ta là bị thím ấy cắn đứt.
Không biết là do nhìn thấy trưởng thôn hay là vì hành động của ông ta đã chọc giận thím điên, thím lao đến cắn mạnh vào tay trưởng thôn như thú hoang phát cuồng.
Rất mau, m.áu tươi trên tay tí tách rơi xuống nền đất ẩm mốc.
“Mẹ kiếp.” Trưởng thôn đá mạnh vào ngực thím ấy.
Thím ôm tôi lui về phía sau, va phải cái giếng trong góc.
Nắp giếng bị đụng lệch khỏi vị trí cũ, mùi hôi thối tanh tưởi nồng đậm bốc lên.
Mọi người đứng gần cũng choáng váng, vội lui về phía sau.
Thím điên ôm chặt cánh tay tôi, nắm hơi chặt khiến tôi phát đau.
Cái giếng này không khác gì mạng của thím.
Ngay cả tôi cũng không được đến gần.
04.
Trưởng thôn cũng nhận thấy sự lo lắng của thím điên.
Sắc mặt ông ta thay đổi, nhấc chân đến gần chúng tôi.
Cơ thể thím bắt đầu run rẩy, miệng lẩm bẩm mấy câu, nhưng tôi nghe không hiểu.
Trưởng thôn đá bay nắp giếng, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Ngay cả tôi, người thường xuyên đến đây cũng không nhịn nổi cơn buồn nôn.
Trái tim như mắc nghẹn tại cổ họng.
Vừa tò mò không biết bên trong cất giấu thứ gì khiến thím ấy khẩn trương như thế, đồng thời cũng lo lắng nếu trong giếng giấu thịt lợn rừng, bị trưởng thôn phát hiện, vậy phải làm sao.
Trưởng thôn cầm một ngọn đuốc, đến gần miệng giếng.
Tôi nghểnh cổ lên xem.
Những người khác cũng vậy.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ, trưởng thôn đã kinh hãi làm rơi ngọn đuốc, ngồi bệt xuống đất.
Thấy vậy, tôi lại càng tò mò.
Phải biết, trưởng thôn là người duy nhất từng được đến thành phố lớn, ông ta rất được kính trọng trong thôn.
Những ai được ra ngoài làm việc cũng đều do ông ta bố trí sắp xếp.
Hơn nữa, trưởng thôn còn đặt ra quy định, ngày thường không được tự ý về nhà, nếu sinh đẻ bên ngoài, con cái nhất định phải gửi về thôn để nuôi dưỡng.
Dưới sự dẫn dắt của ông ta, mấy năm gần đây, trong thôn ngoại trừ nghèo ra thì cuộc sống cũng coi như hòa hợp yên bình.
Thấy ông ta bị dọa thành bộ dạng như vậy, mọi người cũng hoài nghi, định bụng xông tới muốn kiểm tra xem.
Ai ngờ trưởng thôn lại nhanh chóng đóng nắp giếng lại: “Không có cái gì hết, mọi chuyện đêm nay kết thúc ở đây, ai về nhà nấy đi.”
Mọi người lại ồn ào: “Trưởng thôn, nói không chừng mụ điên này chính là kẻ đã gi.ết cháu trai ông đấy.”
“Đúng vậy.”
“Chỗ này thối như thế, nhất định là chứa mấy thứ ô uế bẩn thỉu.”
Dân làng bàn tán sôi nổi.
“Để tôi xem xem, trong giếng này liệu có phải giấu th.i th.ể không.”
Có người bổ sung, sau đó vòng qua trưởng thôn, đến gần miệng giếng.
“Tôi đã nói mọi chuyện dừng lại ở đây, cậu không nghe thấy sao?”
Lúc này, trưởng thôn giống như một con hổ nuốt phải thuốc nổ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta luôn.
Mọi người bị tiếng quát mắng làm cho hoảng sợ.
Bầu không khí rơi vào bế tắc, giằng co kéo dài, bỗng một ánh sáng chói mắt chiếu đến.
Tất cả đều ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi dừng ngay trước nhà thím điên.
Hai ánh đèn pha chiếu rọi khiến tôi nhức cả mắt.