Cắt Đứt Quan Hệ Mười Năm, Mẹ Chồng Muốn Tôi Dưỡng Già - Chương 4
Lo mà chăm sóc bà mẹ chồng tốt bụng của cô đi.”
Vương Tú Phân run lẩy bẩy, chỉ tay vào tôi:
“Con… con dám ly hôn?
Con lớn tuổi như thế rồi mà không biết xấu hổ à?
Ly hôn cái gì, mất mặt chết!
Con không được ly hôn!
Con phải chăm sóc mẹ, hầu hạ mẹ lúc về già!
Dựa vào đâu mà đòi ly hôn?
Mẹ không cho! Con không được phép!”
Bà ta xông đến túm lấy áo tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh, khiến bà ta ngã nhào xuống sofa.
Tôi bước tới, đứng trước mặt bà ta, nhìn xuống đầy khinh bỉ.
“Vương Tú Phân, bộ mặt thật của cả nhà bà còn kinh tởm hơn cả mấy lời xì xầm của người ngoài.
Ván bài dưỡng già lần này, bà thua rồi.
Bà cũng thấy đó, hai đứa con mà bà yêu thương nhất, hình như… chẳng ai định lo cho bà cả.
Ngày tháng sau này của bà, chắc chắn… sẽ rất thú vị.
Bà cứ từ từ mà tận hưởng đi.”
Ánh mắt Vương Tú Phân ngập tràn nỗi sợ hãi.
Con người mà, đến tuổi rồi thì mới bắt đầu biết quý tình thân.
Nhưng sắp chết rồi mà vẫn bị chính con cái ruột thịt đâm sau lưng…
Thì còn gì đau đớn hơn?
Ký ức ùa về, thứ còn lại với bà ta chỉ là nỗi hối hận và tuyệt vọng vô bờ.
Vương Tú Phân hoảng loạn đến nghẹt thở, chỉ một hơi không kịp hít vào, đã ngất lịm tại chỗ.
Cả đám người hoảng hốt, cuống cuồng đưa bà ta đến bệnh viện.
11
Nhờ buổi livestream lần này, tôi tăng mấy chục vạn lượt theo dõi.
Hộp tin nhắn riêng cũng hiện 99+ tin chưa đọc.
【Chị ơi, chị thật sự quá đỉnh! Chị mới là hình mẫu của người phụ nữ bản lĩnh thực thụ.】
【Chị em ghen tỵ quá trời, chị thoát được khỏi bể khổ rồi. Em thì vẫn còn đang bị nhà chồng bắt nạt.
Thấy chị dám mạnh mẽ tính toán cho bản thân như vậy, em như có thêm dũng khí để đối mặt.】
【Chị em à, ly hôn tuổi trung niên cũng chẳng sao cả.
Cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.】
Cũng có vài lời chỉ trích vang lên.
【Chị tưởng chị thông minh lắm à? Tính toán với người già như vậy.】
【Tưởng chiêu gì ghê gớm, hóa ra là coi người ta như kẻ ngốc mà chơi?】
【Chắc phía sau chị có cả một ekip rồi ha, dựng kịch bản ghê thật.】
Một số bình luận tôi có trả lời, một số thì không.
Tôi chính thức khép lại mối hận kéo dài mười năm.
Trò chơi dưỡng già rốt cuộc cũng hóa thành mây khói.
Cuộc sống thật ra chẳng cần mưu kế cao siêu gì.
Trước mặt những kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, bạn không cần phải giở trò cao tay.
Chỉ cần ném ra một chút mồi, họ sẽ lao vào như lũ sói đói khát, tranh giành cắn xé.
Mục đích của cú phản công này, ngoài việc cắt đứt tính toán dưỡng già, cũng là để tự kết thúc nỗi vướng mắc mười năm trong lòng tôi.
Tôi mở điện thoại, là tin nhắn của con gái gửi tới.
【Mẹ ơi, sao rồi? Những chiêu “điệu hổ ly sơn”, “mượn dao giết người”, “tọa sơn quan hổ đấu” của mẹ có thành công không?】
Tôi gửi lại một biểu cảm “đánh đòn”.
【Đồ ranh con, lo học hành cho đàng hoàng đi.】
Tôi và Chu Minh đã làm thủ tục ly hôn từ một tháng trước.
Là Chu Minh chủ động đề nghị, anh ra đi tay trắng.
Anh nói, mười năm trước anh đã nợ mẹ con tôi quá nhiều.
Chăm sóc cha mẹ là trách nhiệm không thể trốn tránh của anh – nhưng đó là trách nhiệm của anh,
không phải của tôi.
Cho nên, anh lựa chọn ly hôn.
Một mình lo cho mẹ ruột của mình.
Còn tôi, chỉ cần chăm sóc tốt cho con gái chúng tôi,
để con lớn lên trong một môi trường ấm áp, là đủ rồi.
12
Chuyện lùm xùm về việc dưỡng già lần này lan truyền khắp mạng, rầm rộ một thời gian dài.
Chu Chính và Lưu Hiểu Lệ, vì muốn giữ lấy danh tiếng và công việc, cuối cùng buộc phải đảm nhận việc phụng dưỡng Vương Tú Phân.
Sau đó Chu Minh nói với tôi, anh và Chu Chính đã ký một thỏa thuận – mỗi người thay phiên nhau chăm sóc mẹ một tháng.
Hôm đó, khi tôi đưa con gái đi khám sức khỏe, tình cờ đi ngang qua phòng bệnh của Vương Tú Phân.
Lưu Hiểu Lệ đang cầm một cây gậy tre, chỉ thẳng vào bà ta:
“Bà già rồi còn xấu với hổ cái gì? Tự cởi quần ra đi!”
Trong phòng còn có nhiều ông già và mấy thanh niên trẻ, đặc biệt là mấy ông, ánh mắt đầy háo sắc nhìn chằm chằm vào Vương Tú Phân.
Bà ta nằm đó, quần áo xốc xếch chẳng che nổi thân thể.
Bà vừa khóc vừa van xin:
“Hiểu Lệ, con kéo hộ mẹ cái rèm được không? Ở đây nhiều người quá…”
Nhưng Lưu Hiểu Lệ lại thấy phiền, thẳng thừng mắng lại:
“Không cởi thì cứ mặc mà chịu, thối cũng đâu phải tôi!”
Vương Tú Phân đành phải lột bỏ bộ quần áo bẩn thỉu của mình.
Từ xa, tôi cũng cảm nhận được sự nhục nhã đắng cay nơi bà ấy.
Tôi gọi cho Chu Minh.
Anh tức giận nói:
“Tuần trước anh vừa mới mua đồ mới cho mẹ, chắc lại bị Chu Hồng lấy đem về cho mẹ chồng cô ta rồi.
Em đừng quan tâm nữa, gửi định vị cho anh, anh đến đón bà về.”
Vương Tú Phân bệnh đã nặng, và đến ngày cuối năm, bà qua đời.
Chu Minh xử lý xong hậu sự, rồi trong gió tuyết cuối năm vội vã trở về nhà đón giao thừa.
Tôi và con gái đã nấu xong bữa cơm tất niên, ngồi trước bàn đợi anh về.
Anh phủi tuyết trên người, cười nói:
“Chờ anh làm gì, hai mẹ con ăn trước đi, đừng để đói bụng.
Đừng dọn nữa, ngồi xuống ăn nào.”
Chu Minh ngồi xuống, ăn lấy ăn để.
Anh vẫn cười, nhưng tôi biết trong lòng anh rất khó chịu.
Quả nhiên, đang ăn, anh bỗng bật khóc, nghẹn ngào:
“Mẹ anh, lúc bà mất, trong tay vẫn nắm chặt hai viên kẹo.
Bà nói… một viên cho Chu Chính, một viên cho Chu Hồng.”
Tôi nắm lấy tay anh, không nói gì.
Anh lau nước mắt, mắt đỏ hoe nhìn tôi:
“Bà ấy không thương anh, anh biết mà.
Nhưng bà đi rồi, trong lòng anh vẫn cứ trống trải.
Dù gì… bà cũng là mẹ anh.
Giờ anh không còn mẹ nữa rồi, anh thấy… hụt hẫng quá.”
Tôi hiểu, tôi hiểu tất cả.
Tình thân, vốn dĩ được kết nối từ huyết thống, cần gì phải tính toán nhiều đến thế?
Chu Minh luôn khao khát một chút tình mẫu tử.
Nhưng đâu phải ai cũng có may mắn chạm tới cái gọi là “tình thân”.
Tôi bị lôi vào ván cờ dưỡng già suốt bao năm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải Chu Minh… cũng bị vậy hay sao?
Lúc này, con gái đi tới, ôm lấy cả hai chúng tôi:
“Ba mẹ ơi, chúng ta mãi mãi sẽ sống hạnh phúc bên nhau, cả nhà mình sẽ luôn luôn ở cạnh nhau.”
13
Tôi và Chu Minh đã đi làm lại giấy đăng ký kết hôn, con gái cũng ngày một trưởng thành.
Trước khi nó lấy chồng, tôi bắt đầu thấy sợ.
Tôi sợ nó về nhà chồng không được đối xử tốt.
Tôi sợ nó bị bắt nạt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện nó sắp kết hôn, là tôi lại trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.
Bà thông gia như thể nhìn thấu lòng tôi, nắm tay tôi, cùng thức suốt một đêm để trò chuyện.
“Bọn mình thời xưa làm dâu, ít ai tránh khỏi cảnh bị mẹ chồng hành hạ.
Nhưng những khổ sở mà bọn mình từng chịu, thì đừng để lũ trẻ phải gánh nữa.
Còn chuyện dưỡng già, một nhà thì có gì mà phải tính toán nhiều.
Tôi già rồi, chắc chắn phải nhờ bọn trẻ chăm sóc.
Hiện giờ còn giúp gì được thì tôi sẽ giúp hết sức.”
Nghe đến đây, lòng tôi cũng nhẹ đi phần nào.
May mà sau khi con gái lấy chồng, cuộc sống của nó rất ổn định, bình yên.
Có lẽ do từng bị tổn thương bởi những tính toán dưỡng già năm xưa, nên về già tôi lại thích xem mấy chương trình hòa giải.
Tôi không ngờ sẽ thấy Lưu Hiểu Lệ xuất hiện trên một chương trình như vậy.
Cô ta cũng già rồi, tóc hoa râm, chẳng còn dáng vẻ chanh chua sắc sảo như năm nào.
Có một cô gái trẻ, trông chẳng khác gì hình ảnh cô ta lúc trẻ, đang chỉ tay vào mặt cô ta mà mắng:
“Tôi đâu phải con gái ruột của bà, dựa vào đâu mà tôi phải nuôi bà chứ?”
Con trai cô ta nấp sau lưng vợ, khẽ nói:
“Mẹ à, hồi đó mẹ cũng có chăm bà nội mấy đâu.
Giờ sao lại đòi vợ con chăm mẹ?”
Còn Chu Chính, sau khi Vương Tú Phân mất, như bị tâm ma quấn lấy, tinh thần sa sút, công việc tụt dốc không phanh.
Lưu Hiểu Lệ ngày nào cũng mắng anh ta là đồ vô dụng, không có tương lai.
Anh ta nghĩ quẩn, uống thuốc tự sát.
Chu Hồng thì sống ở nhà chồng cũng chẳng khá gì.
Dù cô ta mang hết những gì tốt đẹp về nhà chồng, nhưng lại chẳng được coi trọng.
Từ vài năm trước, chồng cô ta đã đòi ly hôn.
Con trai thì từ nhỏ được nuông chiều, sinh hư, còn trẻ đã phạm pháp, bị tống vào trại giam.
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại reo.
Là con gái gọi đến.
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ chồng con nấu nhiều món ngon lắm.
Ba mẹ dọn dẹp xong thì qua nhà tụi con nhé!”
“Được rồi.”
Cúp máy, tôi nở nụ cười nhẹ nhõm.
May mà gia đình tôi vẫn êm ấm, thuận hòa.
Người ta hay nói “gia hòa vạn sự hưng”, nhưng thường quên mất những vế đầu.
Cha yêu thì mẹ yên, mẹ yên thì con an, con an thì nhà mới hòa.
Nhà hòa, vạn sự mới hưng.
-Hết-