Cặn Bã Mau Tránh Đường - Chương 2
3.
Sau nhiều suy nghĩ, tôi vẫn cảm thấy Trình Ngữ Vi nhất định phải biết rằng Hạ Chính Thanh dùng một bữa để làm hai việc.
Tôi muốn lột bỏ lớp ngụy trang của Hạ Chính Thanh từng chút một và để Trình Ngữ Vi nhìn thấy mặt đạo đức giả và độc ác của hắn.
Hãy để Trình Ngữ Vi hiểu rằng người đàn ông trước mặt không phải là người yêu của cô ấy.
Để tránh khỏi bi kịch cô ấy bị ép mang thai vào năm thứ nhất, nghỉ học để sinh con và cuối cùng không bao giờ quay lại trường học nữa.
Tôi lấy bằng chứng và suy nghĩ từ ngữ trong đầu, chuẩn bị đến gặp Trình Ngữ Vi.
Vừa gặp nhau, cô ấy đã ôm lấy tôi và hét lên: “Chính Thanh nói sẽ đưa tớ đi xem buổi ra mắt bộ phim mà tớ đã mong chờ bấy lâu nay! A… a… tớ háo hức quá! Phim đó được chuyển thể từ tác phẩm yêu thích của tớ!”
Tôi cau mày, cái gã Hạ Chính Thanh đó đang làm cái quái gì vậy?
“Tớ nhớ buổi ra mắt bộ phim này bắt đầu lúc 11 giờ 30 tối.”
Hết phim thì đã hơn một giờ, ký túc xá nữ đã đóng cửa từ lâu.
Hơn một giờ sáng, một nam một nữ đi đâu được?
Lòng tôi run lên, không hiểu sao lại nghĩ đến đứa con đáng thương mà Trình Ngữ Vi đã mang thai ở kiếp trước.
Tôi lập tức nói: “Tớ rất muốn xem, Vi Vi, hãy đưa tớ đi chung!”
Trình Ngữ Vi có chút ngượng ngùng, có chút xấu hổ, đỏ mặt nói: “Chính Thanh nói đây là hẹn hò riêng tư giữa anh ấy và tớ. Anh ấy không muốn có người khác ở bên cạnh, lần sau tớ sẽ đi cùng cậu nhé?”
Hạ Chính Thanh! Tôi nghiến răng nghiến lợi, hóa ra hắn đã đề phòng trước động thái này của tôi.
Hắn sợ tôi làm gián đoạn kế hoạch nên yêu cầu Trình Ngữ Vi trực tiếp từ chối tôi.
Tôi không thể trực tiếp nói với Trình Ngữ Vi và bảo cô ấy đừng đi.
Hiện tại, cô ấy đang trong giai đoạn ngọt ngào của tình yêu, nếu tôi nói xấu Hạ Chính Thanh thì sẽ có tác dụng ngược.
Lúc này, ngoài việc để cô ấy phát hiện ra bản chất thật của Hạ Chính Thanh, tôi cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Vì thế tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói với cô ấy: “Ồ, quên đi, người yêu của cậu là ưu tiên hàng đầu, tớ sẽ chờ lần sau.”
Trình Ngữ Vi lao tới ôm tôi và cười nói: “Yến Yến là tốt nhất! Yến Yến là người chu đáo nhất! Yến Yến là chị em gái tốt nhất của tớ!”
Hạ Chính Thanh đến đón Trình Ngữ Vi vào khoảng chín giờ tối.
Tôi từ ban công nhìn xuống và thấy hắn đang cầm một bó hoa trên tay, ăn mặc như một người mẫu.
Trình Ngữ Vi hôm nay mặc một bộ váy trắng, dịu dàng và trí thức.
Cô ấy từ tòa nhà ký túc xá đi xuống, lao vào vòng tay của Hạ Chính Thanh, mỉm cười như hoa.
Là một người bạn tốt của Trình Ngữ Vi, làm sao tôi có thể không biết rằng Trình Ngữ Vi yêu Hạ Chính Thanh một cách chân thành.
Ở kiếp trước, bố mẹ của Trình Ngữ Vi đã nhìn thấy bản chất thực sự của Hạ Chính Thanh và kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân giữa hai người.
Nhưng Trình Ngữ Vi lại bị mắc kẹt trong đó, không cách nào thoát ra được, tai và mắt của cô ấy đều bị Hạ Chính Thanh che lại.
Cô ấy không thấy Hạ Chính Thanh bẩn thỉu và kinh tởm đến mức nào!
Mãi cho đến khi hai người gạo nấu thành cơm và đứa trẻ chào đời, Hạ Chính Thanh lộ ra con người thật của mình.
Hắn bắt đầu bộc lộ xu hướng bạo lực và đánh đập, mắng mỏ Trình Ngữ Vi, nhưng đã quá muộn.
Trình Ngữ Vi đã bị Hạ Chính Thanh tẩy não từ lâu và trở thành một người phụ nữ không bao giờ đánh trả hay chống trả lại, suốt ngày quanh quẩn trong bếp.
Tôi còn nhớ lần thứ hai gặp nhau sau khi cô ấy lấy chồng. Trên mặt cô đầy vết bầm tím, tay thì bị băng bó, lúc cầm ly nước, các đầu ngón tay vẫn còn hơi run.
Tôi mắng cô ấy: “Sau tất cả những chuyện này mà cậu vẫn không muốn ly hôn thì cậu thật sự đang muốn gì?”
Trình Ngữ Vi sửng sốt, cô ấy đặt ly nước trong tay xuống, ánh mắt trống rỗng: “Tớ ly hôn rồi thì có thể đi đâu?”
Cô ấy quyết liệt từ bỏ bố mẹ, bán nhà trước khi kết hôn để trả nợ cho Hạ Chính Thanh, chưa học hết đại học, không có bằng cấp, làm nội trợ đã hai ba năm, cô ấy đã xa rời xã hội từ lâu.
“Hơn nữa tớ còn có một đứa con.”
Trình Ngữ Vi cười khổ nói: “Bảo bối của tớ không thể không có mẹ.”
Tôi tức giận đến mức nói chuyện với cô ấy cả buổi chiều, nhưng tôi không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.
Ban đầu Trình Ngữ Vi đối với Hạ Chính Thanh là yêu, nhưng về sau, chính vì yêu đứa trẻ mà cô ấy bị ràng buộc.
Lần này tôi sẽ không để đứa bé này ngăn cản Trình Ngữ Vi nữa.
4.
Tôi lôi quần áo đen mà tôi không thường mặc trong tủ ra, đội mũ và khẩu trang, che chắn kín mít rồi lao ra khỏi cửa ký túc xá mà không hề dừng lại.
Tôi mua vé xem buổi ra mắt ở góc cuối hàng thứ hai đếm ngược.
Không phải tôi bị bệnh tâm thần, chỉ là dựa vào tính cách của Hạ Chính Thanh tôi đoán rằng hắn sẽ mua hàng cuối cùng.
Về lý do tại sao tôi mua góc, đó hoàn toàn là trực giác của cá nhân tôi.
Hóa ra, trực giác của tôi vẫn chính xác hơn bao giờ hết.
Trình Ngữ Vi và Hạ Chính Thanh tình cờ ngồi ngay phía sau tôi.
Tôi cũng nghe thấy Hạ Chính Thanh trầm giọng phàn nàn khi hắn ngồi xuống: “Người bên trên chắc chắn bị bệnh tâm thần. Đội mũ đi xem phim, anh thực sự không nói nên lời.”
Trình Ngữ Vi nghe vậy, lập tức hỏi: “Cái mũ có cản trở anh không? Để em đổi chỗ cho anh, chỗ của em tốt hơn.”
“Không sao.” Hạ Chính Thanh ngồi thẳng dậy.
“Anh cao 1m8, sao người đó có thể chặn được tầm nhìn của anh?”
Tôi cười khẩy nghĩ rằng hắn chỉ cao 1m7, dù nói cao 1m8 thì tôi cũng coi thường hắn.
Bộ phim vừa bắt đầu thì có tiếng xào xạc phát ra từ phía sau tôi.
Hạ Chính Thanh dường như muốn làm điều gì đó thân mật, nhưng Trình Ngữ Vi nghiêm khắc từ chối hắn.
“Chúng ta đang xem phim, đừng làm như vậy.” Trình Ngữ Vi rất muốn xem phim.
“Anh chỉ muốn nắm tay em.” Hạ Chính Thanh thật sự muốn ra tay.
Trình Ngữ Vi không còn cách nào khác đành để hắn nắm tay cô ấy.
Một giây tiếp theo, tay Hạ Chính Thanh không ngừng trượt xuống.
“Đừng!” Trình Ngữ Vi thì thầm, cố gắng ngăn cản hắn, nhưng Hạ Chính Thanh vẫn tiếp tục làm như vậy với nụ cười cợt nhả.
Hạ Chính Thanh đã lợi dụng tính tình hiền lành của Trình Ngữ Vi và chắc chắn rằng cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Tôi nhịn không được nữa, từ hàng ghế đầu quay người lại, giận dữ trừng mắt nhìn Hạ Chính Thanh, hạ giọng chửi: “Động dục như thế thì ra ngoài đi, không nhìn thấy cô gái bên cạnh không muốn sao? Người ta không ta không thích mà anh còn cố ép, không thấy điều đó rất kinh tởm sao? Không thể bình thường xem phim được hay sao? Rạp chiếu phim loạn lên vì lũ đàn ông ghê tởm thích dùng tay chân như các người đó.”
Hạ Chính Thanh tức giận đến mức muốn đứng dậy mắng tôi, nhưng Trình Ngữ Vi ở một bên có vẻ hơi xấu hổ và kéo hắn lại.
Khi bộ phim tiếp tục, Hạ Chính Thanh muốn lén lút nhúng tay vào.
Nhưng Trình Ngữ Vi đã nghe những gì tôi vừa nói.
Lần này cô nghiêm khắc cự tuyệt: “Xem phim không được động tay động chân.”
Hạ Chính Thanh giận dữ chửi rủa.
Hắn căn bản không thích xem loại phim này, hiện tại không có cơ hội làm gì, chỉ là làm bộ mặt khó chịu.
Bộ phim dài một tiếng rưỡi, Hạ Chính Thanh đã ngủ hơn một tiếng.
Mãi đến cuối phim, hắn mới đứng dậy.
Hắn muốn vòng tay ôm lấy Trình Ngữ Vi và đi xuống cầu thang, nhưng hắn không ngờ rằng Trình Ngữ Vi lại xấu hổ tránh đi.
Hạ Chính Thanh đang choáng váng, chân đột nhiên bước hụt và theo quán tính ngã về phía trước.
“Sao em không đỡ anh!” Hạ Chính Thanh lập tức quay người lại, cau mày trách mắng Trình Ngữ Vi vì hại hắn tý nữa thì ngã.
Lại đến nữa nữa. Đúng là tiêu chuẩn kép của bọn đàn ông cặn bã.
Rõ ràng là hắn ta bước hụt là do không nhìn, nhưng hắn lại đổ lỗi cho Trình Ngữ Vi và nói rằng đó là lỗi của cô ấy.
Hắn chỉ muốn Trình Ngữ Vi nghĩ rằng đó là vấn đề của cô ấy.
Sau đó, hắn sẽ giả vờ rộng lượng và chấp nhận lời xin lỗi của Trình Ngữ Vi.
Đây là quy trình thông thường của Hạ Chính Thanh.
Nhưng lần này, hắn sẽ phải thất vọng.
Trình Ngữ Vi đã ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian này, mỗi khi cô ấy rơi vào bẫy ngôn ngữ của Hạ Chình Thanh, tôi sẽ lập tức ra tay để kéo cô ấy trở lại con đường đúng đắn.
Vì thế Trình Ngữ Vi bây giờ tỉnh táo hơn trước rất nhiều lần.
“Đỡ anh?”
Trình Ngữ Vi cũng cau mày nhìn hắn: “Anh đi không nhìn lại trách em không đỡ. Anh thật sự là một nhân tài.”
Hai câu khiến Hạ Chính Thanh đỏ mặt.
Với tư cách là người ngoài cuộc, tôi không khỏi muốn khen ngợi Trình Ngữ Vi.
Thật sự rất hay, nói thì hay lắm, mong cô ấy sẽ nói thêm vài lời nữa.
Nhưng đáng tiếc Hạ Chính Thanh lại cúi đầu nói xin lỗi.
Sau đó, hắn giả vờ đáng thương nói: “Em yêu, anh bị trẹo chân rồi.”
Hắn vừa cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, Trình Ngữ Vi dù vẫn còn có chút tức giận nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn thì cô liền thở dài, đi tới đỡ hắn.
Hạ Chính Thanh cười toe toét và hít một hơi thật sâu khi đến gần Trình Ngữ Vi, trong mắt đầy quyết tâm.
Cả hai ngay lập tức bước đi cạnh nhau một cách thân mật.
Tôi rất tức giận khi nhìn từ phía sau.