Cảm Ơn Vì Đã Bỏ Rơi Tôi - Chương 3
Ngược lại, Sở Du lại vội vàng bước lên, giọng đầy ai oán:
“Chị Giang, sao chị có thể đánh anh ấy? Anh ấy chỉ lo cho em thôi, chị hiểu lầm rồi…”
Chát!
Tôi vung tay tát cô ta thêm một cái.
Làn da cô ta không được rắn rỏi như Tống Dự Nam, cú tát này khiến Sở Du ngã thẳng xuống đất, gương mặt xinh đẹp lập tức sưng đỏ.
“Giang Uyển Ý, em điên rồi sao?” Tống Dự Nam hốt hoảng quát lên.
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Đúng, tôi điên rồi.”
“Gửi thẳng giấy ly hôn đến địa chỉ của tôi đi. Nhìn thêm một giây nào nữa, tôi chỉ thấy buồn nôn.”
Nói rồi, tôi bước lên, cúi xuống nắm chặt mái tóc dài của Sở Du, lạnh lùng hỏi:
“Cướp chồng người khác, cảm giác có hấp dẫn lắm không? Thú vị lắm sao?”
Cô ta bị tôi túm đến mức khuôn mặt méo mó, nước mắt lăn dài, nghẹn giọng nói:
“Tôi không có… tôi chỉ muốn nhờ anh ấy giúp một chuyện thôi…”
Tôi cười khẩy:
“Vậy sao? Trên đời này có biết bao nhiêu luật sư, tại sao cô cứ phải tìm đến người yêu cũ, mà còn là người đã có gia đình?”
“Nhưng mà thôi kệ, tôi cũng chẳng quan tâm nữa.”
Tôi buông tay, giọng lạnh lẽo:
“Cô thích nhặt rác thì cứ việc lấy đi.”
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi, không buồn ngoái lại.
“Giang Uyển Ý, em có thể bình tĩnh lại một chút không?!” Tống Dự Nam hét lên phía sau tôi.
Bình tĩnh?
Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi.
07
Tống Dự Nam vẫn muốn cản tôi lại, nhưng bị tôi đá thẳng vào đầu gối, đau đến mức khụy xuống.
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, giọng lạnh tanh:
“Đồ chó săn si tình, cút ra chỗ khác.”
“Cút hết cho bà!”
Ba ngày sau, giấy ly hôn được gửi đến tay tôi.
Không chút do dự, tôi ký ngay lập tức rồi gửi trả lại vào hôm đó.
Ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Tôi chụp ảnh giấy chứng nhận ly hôn, thẳng tay đăng vào nhóm chat bạn học cũ, không khách sáo mà gắn thẻ cả Sở Du và Tống Dự Nam, kèm theo dòng trạng thái:
“Chị đây đã tự do rồi. Chúc mừng chị Sở lên ngôi, mong hai người trăm năm hạnh phúc, khóa chặt nhau mãi mãi.”
Bọn họ không còn biết xấu hổ, tôi cũng chẳng cần nể mặt ai nữa.
Nhóm chat lập tức bùng nổ, ai cũng xôn xao hỏi chuyện gì xảy ra, Sở Du thật sự là tiểu tam sao? Tống Dự Nam ngoại tình trong hôn nhân?
Sở Du vội vã gửi liên tiếp mấy đoạn tin nhắn thoại dài 60 giây, nhưng tôi còn chẳng buồn bấm vào nghe.
Tống Dự Nam thì bị hàng loạt tin nhắn gắn thẻ làm cho không thể trốn được, đành phải miễn cưỡng lên tiếng:
“Không có chuyện đó, bọn tôi chia tay trong hòa bình.”
Tôi bật ghi âm, chỉ nói đúng một câu:
“Hòa bình cái đầu nhà anh.”
Nhóm chat lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Sau đó, tôi xin nghỉ phép, tự thưởng cho mình một chuyến du lịch để xua tan mọi uất ức.
Bảy năm thanh xuân, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Tôi thực sự cần một cách nào đó để giải tỏa hết những điều đè nén trong lòng.
Đúng dịp không phải mùa cao điểm du lịch, nơi tôi đến không đông đúc chen chúc, thời tiết cũng rất đẹp, tôi tận hưởng những ngày rong ruổi vô cùng thoải mái.
Trong đoàn du lịch có một chàng trai trẻ, cầm máy ảnh giúp tôi chụp vài bức hình.
Anh ta đưa điện thoại cho tôi xem, hỏi:
“Thế nào?”
Trong ảnh, cô gái mặc váy hoa dịu dàng đứng trên bờ biển, nghịch chân trên cát, mái tóc bị gió cuốn nhẹ, để lộ gương mặt thanh tú, khóe môi luôn vương nụ cười.
Vẫn là một khuôn mặt không son phấn, nhưng hóa ra, khi vui vẻ hay không vui vẻ, trông lại có thể khác nhau đến vậy.
Điện thoại trong túi tôi rung lên, tôi ngẩng đầu, chân thành nói:
“Rất đẹp, cảm ơn anh.”
Anh chàng kia cũng cười, để lộ một chiếc răng khểnh, hỏi tôi:
“Tôi có thể lấy bức ảnh này… đổi lấy một lần kết bạn WeChat với cô không?”
Tôi liếc nhìn anh ta một chút, mỉm cười:
“E rằng hơi khó đấy.”
Anh ta không hề nản chí, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy sự phấn khích:
“Không sao, chuyến đi còn dài mà.”
08
Thế là suốt chuyến du lịch, anh chàng kia cứ mải miết chụp ảnh cho tôi.
Những bức ảnh đó thực sự rất đẹp.
Trong ảnh, tôi tươi tắn, rạng rỡ, thậm chí còn có phần ngông nghênh. Nhìn vào, tôi cứ có cảm giác như mình đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Tôi yêu thích những bức ảnh đó đến mức liên tục đăng lên mạng xã hội.
Trong khoảng thời gian tôi vui vẻ tận hưởng chuyến đi, vụ ly hôn giữa Sở Du và Đoàn Sâm cũng đã chính thức đưa ra tòa.
Trên đường về, ngay khi vừa xuống máy bay, tôi đã nhận được tin nhắn từ một người bạn, kèm theo một bức ảnh chụp tại tòa án.
Trong bức ảnh, Đoàn Sâm mặc vest hàng hiệu, ngậm điếu thuốc, gương mặt ngang ngược, ánh mắt tràn đầy sự đe dọa.
Tống Dự Nam chắn trước mặt hắn ta, còn Sở Du thì đứng phía sau, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng sợ hãi, cả người yếu đuối như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể quật ngã cô ta.
Bạn tôi nhắn:
“Cậu không tận mắt chứng kiến cảnh đó đâu, Đoàn Sâm thật sự quá hống hách. Nghe nói hắn còn liên tục gọi điện quấy phá công ty luật của Tống Dự Nam, ép anh ta phải nghỉ việc, thậm chí còn dùng tiền để dụ dỗ các bên. Bây giờ anh ta thảm lắm.”
Tôi chẳng quan tâm lắm.
Nhưng đến tối hôm đó, khi tôi đang lướt xem bình luận dưới bài đăng ảnh du lịch của mình, thì thấy một cái tên quen thuộc—
Tống Dự Nam.
Anh ta để lại một bình luận:
“Ai chụp ảnh cho em?”
Tôi không trả lời. Chuyện đó thì liên quan gì đến anh ta chứ?
Sau khi ăn xong, tôi quay lại xem thì phát hiện bình luận kia đã bị anh ta xóa đi, thay bằng một dòng khác:
“Chúc em đi chơi vui vẻ.”
Không lâu sau, một tin nhắn thoại từ anh ta gửi đến.
Đoạn ghi âm dài hơn ba mươi giây, nửa đầu chỉ có tiếng gió thổi lẫn tạp âm, đến cuối cùng, giọng nói của anh ta mới vang lên, nồng nặc hơi men:
“…Vợ ơi.”
“Nhà trở nên yên tĩnh quá.”
“Mỗi ngày, anh đều rất mệt mỏi… Không ai ủng hộ anh, không ai công nhận anh.”
“Anh cảm thấy như mình đã quay trở lại quá khứ.”
Tôi nghe xong, im lặng trong vài giây.
Rồi dứt khoát chặn tài khoản của anh ta.
Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh ta bây giờ—
Khi tôi đang thỏa sức vui chơi, giải tỏa những áp lực của mình, thì anh ta vẫn sống trong căn nhà cũ, nơi cửa sổ bị đập vỡ, căn nhà trống trơn không còn lấy một món đồ nào của tôi.
Sau khi phân chia tài sản xong, tôi đã nói được làm được—ngay cả một tấm thảm, tôi cũng không để lại cho anh ta.
Sự nghiệp gặp trắc trở, không ai tin tưởng, không ai công nhận, anh ta cảm thấy như bị đẩy về những ngày tháng khốn khó của quá khứ.
Nhưng tôi thì nhớ rất rõ—
Lúc mới tốt nghiệp, chẳng ai tin rằng anh ta có thể đi xa trên con đường luật sư, chẳng ai đánh giá cao anh ta.
Ngoại trừ tôi.
Chỉ có tôi là tin tưởng tuyệt đối rằng anh ta nhất định sẽ làm được.
Tôi ở bên động viên, ủng hộ anh ta, khi anh ta bị sếp ép phải uống rượu đến mức loét dạ dày, tôi nấu canh giải rượu rồi đưa anh ta đến bệnh viện.
Khi chẳng ai chịu chọn anh ta, tôi cùng anh ta đi từng công ty một, cúi đầu cầu xin họ cho anh ta một cơ hội.
Khi anh ta thắng vụ kiện đầu tiên, tôi đã dùng gần hết số tiền tiết kiệm của mình để chuẩn bị quà chúc mừng cho anh ta.
Tất cả những điều đó, quá nhiều, quá nhiều.
Chỉ là sau này tôi mới hiểu ra một điều—
Đừng bao giờ đồng cam cộng khổ với một người đàn ông.
Bây giờ, khi anh ta rơi xuống đáy vực một lần nữa, khi không còn gì cả, anh ta mới nhớ lại tôi đã từng đối xử với anh ta tốt đến nhường nào.
Nhưng điều đó không thể thay đổi một sự thật—
Sau khi thành công, anh ta là người đầu tiên ruồng bỏ tôi.
Bảy năm thanh xuân, mất trắng.
Anh ta cảm thấy hoài niệm, còn tôi chỉ thấy buồn nôn.
Ngày kết thúc chuyến du lịch, anh chàng nhiếp ảnh cuối cùng cũng toại nguyện, được đổi lấy cách liên lạc với tôi.
Sau khi thêm bạn bè, tôi mới phát hiện, hóa ra cậu ta vẫn còn là sinh viên.
Cậu ấy tên Trì Thành, đang học cao học, nhiếp ảnh chỉ là sở thích.
Lúc hỏi tôi có bạn trai chưa, cậu ta trông căng thẳng vô cùng, trông đến là đáng yêu.
Nhưng tôi chỉ khẽ xoa đầu cậu ta, nhẹ nhàng nói:
“Em còn nhỏ lắm, nhóc con.”
Trì Thành trông có vẻ không phục, nghiêm túc nói:
“Chờ đấy!”
Tôi cười mà không đáp.
Lời hứa hẹn là thứ dễ thay đổi nhất, ở bên Tống Dự Nam, tôi đã hiểu quá rõ điều đó.
09
Chỉ tiếc là, Tống Dự Nam vốn không hiểu được đạo lý này.
Ngày tôi trở về tỉnh nhà, vừa kéo hành lý xuống máy bay, vừa nhận được cuộc gọi từ một người bạn.
Chuyện xảy ra đúng là đầy kịch tính.
Sở Du quyết định… không ly hôn nữa.
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng tóm lại, là do cô ta và Tống Dự Nam bị chụp ảnh thân mật.
Thời điểm xảy ra chuyện, chính là vào cái đêm mà Tống Dự Nam gửi tin nhắn thoại cho tôi.
Hóa ra, lúc đó hai người bọn họ đang uống rượu trong quán bar.
Sau đó, họ cùng nhau về nhà, trong cơn say… lăn lộn trên giường.
Giữa chừng, Tống Dự Nam dường như có một khoảnh khắc tỉnh táo, liền gửi cho tôi đoạn tin nhắn thoại đầy chua xót.
Nhưng đáng tiếc, anh ta đã bị tôi chặn từ lâu.
Tóm lại, bọn họ đã bị Đoàn Sâm bắt quả tang.
Sau khi có trong tay những bức ảnh, Đoàn Sâm tỏ ra vô cùng hào phóng, sẵn sàng đồng ý ly hôn, thành toàn cho đôi “uyên ương hoang dã” kia.