Cẩm Nang Sinh Tồn Của Cung Nữ - Chương 1
1.
Lúc thi 💀 của một cung nữ bị quấn chiếu khiêng ra ngoài, ta còn đang tính xem là nên đào địa đạo trốn cung hay giả làm thái giám đi chợ thì khả thi hơn.
Lứa cung nữ chúng ta mới vào cung được 3 tháng mà gần như đã bị bạo quân ấy giết sạch.
Nghe nói lần này, chỉ vì nàng ấy tay run khi cắt tim đèn, để ánh nến dao động lọt vào mắt hoàng đế, mà lập tức bị hắn rút kiếm chém chết ngay tại chỗ.
Tính ra, hôm nay đến lượt Thanh Quất, năm ngày nữa đến lượt ta.
Ta còn đúng năm ngày để tìm đường sống.
“Trường Hoan, chuẩn bị đi, đêm nay ngươi vào hầu hạ trước điện.”
“Cái gì?!”
Ta kinh ngạc, túm lấy tay ma ma quản sự hỏi:
“Không phải ngày mai mới đến lượt ta sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt ta đã liếc thấy trong tay áo bà ta phồng lên một túi tiền.
Thanh Quất ở bên còn liếc bà ta một cái đầy ẩn ý.
“Thanh Quất được điều đến cung Thần phi rồi, không đến lượt ngươi thì là ai?”
Ma ma quản sự vỗ vỗ tay ta, qua loa trấn an:
“Ngươi cũng đừng sợ quá, biết đâu nay tâm trạng bệ hạ tốt, không giết người thì sao?”
Ha hả.
Ngươi đùa ta đấy à.
Ta vào cung hai tháng rồi mà chưa từng nghe thấy chuyện bệ hạ có tâm trạng tốt.
“Ngươi dung mạo thanh tú, biết đâu bệ hạ để mắt đến, một bước thành quý nhân cũng nên?”
Ngươi cũng biết ta chỉ thuộc hàng thanh tú thôi đấy.
Chẳng lẽ bạo quân kia hôm nay muốn đổi khẩu vị nhẹ nhàng?
Ta lườm một cái, hất tay bà ta ra.
Muốn sống sót thì vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
Bạo quân tuy tàn bạo, nhưng nếu ta cẩn trọng từng chút, làm như không tồn tại, không phạm sai lầm nào, thì việc sống sót qua một đêm cũng không hẳn là không thể.
Tối đó ta chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ.
Vậy mà vừa bưng trà tới cửa tẩm điện của hoàng đế, bên trong đã vang lên tiếng gầm giận dữ:
“Người đâu! Lôi hết đám nô tài vô dụng này ra chém đầu!”
Rồi là tiếng kêu khóc van xin vang dậy cả điện.
Một đám cấm quân xông vào, mỗi người áp giải một kẻ, tiện thể… kéo cả ta đi luôn.
?
Gì thế này?!
Ta mới vừa đến thôi mà!
Ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất:
“Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng!”
Rốt cuộc lại là vì lý do gì mà muốn giết người nữa chứ!
Ý chí sinh tồn của ta trỗi dậy mãnh liệt, nghĩ thầm lỡ đâu bạo quân đúng thật thích kiểu như ta thì sao?
Ta vừa lăn vừa bò vào trong, chuẩn bị biểu diễn một màn lệ rơi như mưa, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, liền chết trân tại chỗ.
2
Hiện tại, bệ hạ mới mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn ta ba tuổi.
Giờ phút này, hắn đang bực bội đi đi lại lại trước điện, sắc mặt âm trầm độc lệ.
“Đó là thứ cuối cùng mẫu phi để lại cho trẫm, đi đâu mất rồi…”
Mà bên cạnh hắn lại có ba hồn ma lượn lờ.
Một phụ nhân toàn thân mặc áo vải đơn sơ nhưng vẫn toát lên vẻ quý khí, đang nhìn tiểu hoàng đế mà rơi lệ đau lòng:
“Hài nhi của ta, con như vậy, nương sao có thể yên lòng đây…”
Một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, ngả người trên ghế quý phi lười biếng trách móc:
“Đệ đệ của ta chẳng phải ngốc rồi sao? Một thanh kiếm gỗ con nít chơi mà ngày nào cũng mang theo thì thôi đi, ban ngày để quên ở ngự thư phòng, giờ lại không nhớ ra?”
Còn một thiếu niên áo đen, co một chân ngồi phè phỡn trên bậu cửa sổ.
Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt hoảng sợ của ta, quay đầu nhìn sang.
Ta vội vã dời tầm mắt.
…
Nếu ta không nhìn lầm thì, ba người đó… không phải người sống.
Ta bẩm sinh có đôi mắt âm dương.
Nhìn thấy được những thứ mà người khác không thấy, chính là hồn ma.
Nhưng ta có thể sống đến giờ cũng là nhờ vào một nguyên tắc: Thấy cũng phải làm như không thấy, tuyệt đối không được chõ mũi vào chuyện không liên quan.
Những hồn ma như vậy tụ quanh người sống là vì trong lòng còn vướng bận chưa dứt, một khi phát hiện ta thấy được bọn họ, chắc chắn sẽ bám riết lấy ta, mà bị quỷ ám thì làm sao có chuyện tốt được?
Trong lúc ta còn ngẩn người, tiểu hoàng đế đã phát hiện ra ta.
“Khóc khóc lóc lóc trông chướng mắt! Lôi ra ngoài chém!”
Ta vội ôm chặt lấy cây cột bên cạnh.
“Bệ hạ! Thần biết đồ người cần tìm đang ở đâu!”
“Dừng tay!”
Hắn lập tức quát ngăn đám cấm quân đang nhào tới lôi ta.
“Ngươi biết?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn nhíu mày:
“Trẫm chưa từng gặp ngươi, sao ngươi biết trẫm làm mất thứ gì?”
“…Là một thanh kiếm gỗ?”
Tiểu hoàng đế lập tức mở to mắt, vội vã lao tới quỳ thụp trước mặt ta hỏi:
“Ở đâu?!”
Ta ho nhẹ một tiếng.
Lôi hai đồng xu từ trong tay áo ra, làm bộ làm tịch tung lên rồi lẩm bẩm mấy câu linh tinh.
“Ở phía đông nam, bệ hạ có phải chiều nay đã tới phía đông nam, ngự thư phòng?”
Ba hồn ma nọ nhìn ta như có điều suy nghĩ, ta vờ như không thấy.
Tiểu hoàng đế nhíu mày nghĩ ngợi.
Sau đó mừng rỡ:
“Trẫm nhớ ra rồi! Trẫm để bên cạnh nghiên mực!”
Tiểu hoàng đế mặt mày rạng rỡ, vội vàng chạy về phía ngự thư phòng, trước khi rời đi còn quay đầu dặn:
“Ngươi cũng giỏi đấy. Đợi trẫm quay lại.”
Sau khi hoàng đế rời đi, mỹ nhân đang ngả trên ghế quý phi vừa nãy liền tò mò lượn quanh ta hai vòng:
“Sao ta lại không biết trong cung còn có người như ngươi…”
Ta ngoáy tai làm bộ ngơ ngác.
“Mẫu phi, ta cảm thấy cô ta có gì đó kỳ lạ…”
Nàng ta chưa nói hết câu đã bất ngờ nhào về phía ta, ta nghiêng đầu né đi.
Ta chỉ vào ánh nến mà làm ra vẻ thần thần bí bí:
“Nến này… thật sáng…”
“Ê? Còn muốn thử thêm với ả…”
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Nếu ta đoán không sai…
Thì nàng chính là An Hòa trưởng công chúa, người từng đi hòa thân sang Bắc Nhung, chết nơi tha hương.
Người nàng gọi là mẫu phi, chính là Thái phi họ Từ – sinh mẫu của bệ hạ, bệnh mất ba năm trước.
Còn thiếu niên kia là ai thì ta không rõ.
Nhưng bất kể là ai, cũng đều không phải người mà ta có thể đụng vào!
Chỉ có thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy.
Tiểu hoàng đế ôm thanh kiếm gỗ yêu quý của mình cuối cùng cũng quay về.
“Ngươi giúp trẫm tìm được kiếm, trẫm muốn thưởng cho ngươi!”
Hắn nhìn quanh, tiện tay chọn một con cóc vàng nhét vào tay ta:
“Cái này thưởng cho ngươi, sau này theo hầu trẫm đi.”
3
Sáng sớm hôm sau, khắp tiền điện đã lan truyền tin tức: có một cung nữ không những không chết, còn lọt được vào mắt xanh của hoàng đế, e là tiền đồ vô lượng.
Ta vác một bọc vàng bạc trở về, cả người vẫn còn ngẩn ngơ.
Con cóc vàng là hoàng đế ban cho, còn những thứ khác đều là đám thái giám, cung nữ hối lộ ta, ta không từ một món.
Thanh Quất vừa lau xong nền, bước ra, vừa thấy ta liền như thấy quỷ hiện hình.
Thấy ta không chết, nàng ta như hơi thất vọng, bĩu môi lầm bầm:
“Đúng là chó ngáp phải ruồi, con gái lão kể chuyện thì mệnh tiện, đến Diêm Vương cũng lười thu.”
Câu chưa dứt.
Tiểu thái giám đi theo sau lưng ta đã tiến lên, tát thẳng một cái.
“Lớn gan! Ngươi dám nói chuyện như thế với Hoan tỷ à?!”
“Sao?” – Thanh Quất trừng to mắt. – “Vì sao đánh ta!”
Chưa kịp nói thêm, quản sự ma ma cũng vội chạy tới, lại thêm một cái bạt tai:
“Láo xược! Đến Đức công công trước mặt bệ hạ mà cũng không nhận ra à?!”
Thanh Quất không hiểu mô tê gì, bị tát hai cái, vội quỳ rạp xuống đất, không dám hé răng.
Đức công công bảo từ nay ta sẽ đến hầu hạ bên cạnh hoàng đế, giờ chỉ quay lại lấy ít đồ.
Dưới ánh mắt chấn động xen lẫn hâm mộ của mọi người, ta ngẩng cao đầu rời đi.
Trước khi đi, quản sự ma ma kéo ta sang một bên, nịnh nọt hỏi:
“Trường Hoan à, ngươi giỏi thật đấy. Ngươi làm cách gì khiến bệ hạ ưa thích vậy?”
“Dựa vào mặt.”
Bà ta nhìn gương mặt thanh đạm của ta:
“….”
Sảng khoái thì có sảng khoái đấy, nhưng ta hình như lại càng gặp nguy hiểm hơn.
Đêm hôm sau, tiểu hoàng đế lại bắt đầu giở trò.
Hắn ra lệnh cho đám thái giám cung nữ chúng ta xếp hàng, lần lượt kể chuyện cho hắn nghe.
Ai khiến hắn bật cười thì được thưởng một thỏi vàng lá, còn không… thì được thưởng một trận đánh.
Vài người kể trước đều ăn trọn đòn, tiếng khóc gào thảm thiết ngoài điện khiến tim ta như nghẹn lên cổ họng.
Thái phi thở dài:
“Ây, khi Khải nhi còn nhỏ, mỗi đêm ta đều kể chuyện cho con nghe, chắc nó nhớ mẹ rồi.”
An Hòa công chúa bị mấy chuyện vừa rồi chọc cười đến nghiêng ngả:
“Ta thấy cũng buồn cười đấy chứ, hắn lại không cười?”
“Khải nhi từ nhỏ đã mê đọc thoại bản, từng sai người sưu tầm đủ loại chuyện dân gian, mấy chuyện đó tám chín phần là nó đã nghe rồi.”
Ta nghẹn họng, câu chuyện vừa chuẩn bị xong đành nuốt ngược vào bụng.
Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm ta:
“Sao ngươi không nói?”
Có rồi.
Ta ho nhẹ một tiếng:
“Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng, một ngày nọ, lão hòa thượng kể chuyện cho tiểu hòa thượng nghe…”
An Hòa công chúa mặt đầy ghét bỏ:
“Ta còn mong nàng ta kể được cái gì thú vị, ai dè lại là cái chuyện mốc meo này…”
Mấy người khác cũng nhìn ta với ánh mắt vừa chấn kinh vừa thương hại.
Như thể ta đang liều mạng đánh cược, phen này bị đánh là cái chắc.
Tiểu hoàng đế bắt đầu nhíu mày.
Ta nói tiếp:
“Lão hòa thượng kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một tên… thái giám.”
Tiểu hoàng đế ngẩn người, đợi mãi chưa thấy có gì thêm:
“Rồi sao nữa?”
“Rồi… hết rồi.”
…
Không khí lập tức im phăng phắc.
An Hòa công chúa ở trên ghế quý phi cười đến ngả nghiêng.
Tiểu hoàng đế hồi thần lại, ôm bụng cười sặc sụa:
“Thú vị! Thú vị lắm!”
Đám cung nữ cũng phá lên cười.
Chỉ có bọn thái giám là cười không nổi.
Ta không dám nhìn vào mắt họ.
Thứ lỗi cho ta đường đột.
Nhưng mà… ta cũng chẳng còn cách nào khác, còn sống đã rồi tính sau, không phải sao?
Tiểu hoàng đế vốc một nắm vàng lá to nhét vào tay ta:
“Thưởng!”
Ta muốn cười, nhưng không cười nổi.
Đáng sợ quá, ngày nào cũng thế này, ta sớm muộn cũng bị cái tên tiểu bạo quân này hành cho chết mất.
Vẫn phải tìm đường tẩu thoát thôi.
Trước khi chạy, phải gom thêm chút tiền đã.
Ngay lúc ấy, Thái phi nhìn đĩa vàng lá rồi thở dài, An Hòa công chúa liền hỏi bà sao vậy.
Bà u sầu nói:
“Con còn nhớ khi nhỏ con với đệ đệ hay đu dây dưới gốc lê ở viện ta không? Năm đó phản quân tấn công, để phòng bất trắc, ta từng chôn ba rương báu dưới gốc lê, tiếc là bây giờ chẳng ai biết nữa rồi…”
Mắt ta lập tức sáng bừng lên.