Cảm Giác Không Thuộc Về Em - Chương 1
01.
Cảm nhận rõ ràng sự mềm mại kỳ lạ trong tay, tôi bình thản hỏi:
“Giang Hoài, anh nói đang tăng ca đúng không?”
Giọng anh ta cười cười trong điện thoại:
“Đúng mà, hôm nay anh còn nói với em rồi đấy thôi, dạo này dự án căng lắm, sếp bắt cả team phải tăng ca đến mười giờ tối.”
“Với ai?”
“Với mấy đồng nghiệp phòng anh ấy, lão Trương, lão Vương, với mấy đứa thực tập sinh nữa, ngốc lắm, anh phải nhắc tụi nó suốt.”
Tôi đưa ra một yêu cầu: “Giờ anh có tiện bật video call không?”
Giang Hoài hơi khựng lại một chút.
“Cũng hơi bất tiện, anh chuẩn bị vào họp rồi, sếp đang đợi, cuộc họp này ảnh hưởng tới việc anh có được lên chức không đấy. Đợi anh vài phút được không, cục cưng, xong việc anh để em xem gì cũng được.”
Tôi im lặng.
Trong mấy giây tôi không nói gì đó, có vẻ Giang Hoài đã cảm thấy điều gì đó bất thường.
Anh ta cười đùa:
“Em yêu, em không phải đang nghi ngờ anh cắm sừng em đấy chứ?”
“Vậy… anh có cắm sừng em không?”
Tôi hỏi ngược lại.
Giang Hoài giả vờ tức giận phản bác: “Trình Vọng Thư, em đang nói linh tinh gì vậy? Ai mà chẳng biết anh yêu em muốn chết.”
Phải rồi.
Ngày xưa Giang Hoài là nam thần trường học, có cả tá người mê mệt, phong lưu ngông nghênh.
Nhưng anh ta chỉ yêu mình tôi, theo đuổi tôi.
Ai cũng biết điều đó.
Lúc thi đại học, anh ta bỏ luôn câu cuối môn Toán, còn cố tình làm sai bài luận Văn để điểm vừa đủ đậu chung trường với tôi.
Thời đại học, có kẻ cà chớn trêu chọc tôi.
Anh xông ra bảo vệ, cuối cùng bị đ â.m một nhát.
Trong bệnh viện, tôi đỏ mắt, hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh.
“Đừng theo đuổi nữa, em đồng ý làm bạn gái anh rồi.”
Giang Hoài cảm động đến mức kéo rách luôn vết thương vừa khâu.
Chúng tôi yêu nhau.
Tốt nghiệp.
Vì tôi, anh từ chối con đường tương lai mà gia đình đã sắp đặt, ở lại thành phố của tôi làm lại từ đầu.
Mới đây thôi, bọn tôi còn vừa đính hôn ngọt ngào.
Ở khách sạn sang trọng nhất thành phố, tổ chức tiệc cưới, rồi đi đăng ký kết hôn luôn sau đó.
Ai cũng ngưỡng mộ, bảo rằng chàng công tử ngạo nghễ Giang Hoài đã hoàn toàn bị tôi khuất phục.
Tôi cũng từng nghĩ vậy.
Cho đến chiều nay, không hiểu sao, tôi bất ngờ có một năng lực đặc biệt.
Tôi có thể cảm nhận được mọi cảm giác của Giang Hoài.
Chỉ một chiều thôi, tôi biết được mọi hoạt động của anh ta ở công ty.
Cảm giác khi anh ngồi xuống ghế mềm.
Cảm giác ngón tay gõ lên bàn phím.
Cảm giác no nhẹ khi anh uống nước.
……
Tôi từng nghĩ đây là món quà cưới mà ông trời ban tặng.
Có lẽ ông trời thấy chúng tôi yêu nhau sâu đậm quá.
Nên mới để hai đứa càng thêm thấu hiểu, càng thêm hòa hợp.
Chỉ là……
Tôi siết chặt tay trái, cố gắng xua đi cái cảm giác mềm mại và quen thuộc ấy.
Nhưng không thể xua được.
Tôi là con gái, tôi hiểu.
Bởi vì… vị hôn phu của tôi thật sự đang sờ ngực của một cô gái khác.
02
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhẹ nhàng dặn dò:
“Xong việc thì về sớm nhé, chú ý an toàn.”
Giang Hoài vội vàng nói thêm:
“Em yêu, anh xin lỗi nhé, lát nữa anh sẽ mua bánh ngọt và trà sữa vị chanh leo ở phố Tây cho em. Nếu em không buồn ngủ thì đợi anh một chút.”
“Yêu em.”
Anh ấy cúp máy ngay sau đó, nhưng chữ “em” cuối cùng lại rung rung, tựa như đang cố kiềm chế điều gì. Xen lẫn trong âm thanh của anh là một hơi thở lạ, nhẹ nhàng mà xa lạ.
Ngay sau đó, cảm giác trong lòng bàn tay tôi trở nên rõ ràng hơn, không kiêng dè gì nữa. Tôi ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ mới của chúng tôi, cảm nhận mọi thứ mà Giang Hoài đang trải qua.
Họ đã hôn nhau. Đã ôm nhau. Và rồi… họ cùng nhau tắm dưới dòng nước ấm.
Nhiệt độ nước vừa phải, và từng gợn sóng nhẹ nhàng vỗ vào cơ thể mang đến cảm giác dâng trào.
Cuối cùng, tôi không thể chịu nổi. Tôi chạy vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo vì những cảm giác kích thích, cuồng nhiệt nhưng không thuộc về tôi. Nôn đến mức miệng đắng ngắt, mặt tái nhợt, nước mắt và nước mũi hòa quyện.
Sau khi nôn xong, tôi rửa mặt và cố gắng kiềm chế sự khó chịu để gọi một cuộc điện thoại. Sau đó, tôi trở lại ghế sô pha, lặng lẽ chờ Giang Hoài về nhà. Cảm giác trên cơ thể dần tan biến. Có vẻ như anh ta rời khỏi vòng tay dịu dàng đó một cách dứt khoát.
Rồi anh lái xe về nhà, một tay đặt trên vô lăng như thói quen. Tiếp đó, anh mở khóa bằng dấu vân tay.
Một Giang Hoài vẫn tươi tắn và bảnh bao sau một ngày làm việc bước vào, ánh mắt đối diện với tôi. Anh ấy lơ đễnh vuốt ngược tóc, tay cầm cốc trà sữa tôi thích cùng vài món ăn vặt, rồi tiến đến gần.
“Sao thế, em yêu?” Giang Hoài hỏi rồi cúi đầu định hôn tôi như thường lệ.
Tôi lách người tránh né, giả vờ nhường chỗ cho anh ngồi xuống.
“Không sao, em chỉ đang tò mò một chuyện.”
Giang Hoài không nhận ra điều gì, ngồi xuống ghế.
“Chuyện gì vậy?”
“Em tò mò sao hôm nay anh bận tăng ca mà vẫn có thời gian tắm rửa. À đúng rồi, đồng hồ của anh đâu?”
Giang Hoài cười cười:
“Không phải bận cả ngày à, người đầy mùi, đứng trước sếp thì không hay, nên anh ghé khách sạn gần công ty tắm nhanh một chút.”
Nói rồi, anh lắc lắc cổ tay trống trơn, dường như đang nhớ lại:
“Có lẽ anh để quên đồng hồ ở văn phòng, mai đi làm sẽ tìm.”
Lời giải thích của anh hoàn toàn hợp lý.
“Vậy sếp có hài lòng với bài báo cáo của anh hôm nay không?”
“Hài lòng chứ, chuyện thăng chức có triển vọng lắm. Em yêu, sau này em không cần phải áy náy với anh nữa.”
Tôi từng luôn áy náy vì Giang Hoài đã bỏ tất cả để ở lại thành phố này vì tôi, bắt đầu lại từ đầu. Anh luôn an ủi tôi:
“Không sao đâu, em là vợ tương lai của anh. Vì em mà anh sẵn sàng làm mọi thứ, anh tình nguyện.”
“Em không cần phải áy náy, anh sẽ đau lòng đó.”
Trước hôm nay, khi thấy anh mệt mỏi vì làm việc đến khuya, tôi luôn cảm thấy xót xa. Tôi đối với anh, luôn chiều chuộng mọi điều.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy sự châm biếm. Nhìn người đàn ông đối diện, rõ ràng vừa trải qua những giây phút ân ái, đôi mắt vẫn phảng phất sự mãn nguyện, tôi gật đầu.
“Ừ, em không áy náy nữa.”
Tôi sẽ không bao giờ áy náy nữa.
Vì anh ấy đã trở nên dơ bẩn.
03
Tối hôm đó, Giang Hoài không ngừng quan tâm hỏi han, sẵn lòng đón tôi đi làm mỗi ngày, thậm chí lo lắng vì sợ gió to sẽ khiến tôi đau đầu. Anh ấy vẫn duy trì hình ảnh người chồng sắp cưới chu đáo, dịu dàng.
Nhưng đến đêm, trong khi tôi giả vờ ngủ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Ban đầu, anh ta từ chối nghe máy, nhưng cuộc gọi tiếp tục đến lần thứ hai, thứ ba. Giang Hoài lặng lẽ ra ban công, áp giọng xuống, nhưng âm thanh vẫn lọt qua khe cửa:
“Đã bảo anh về nhà rồi thì đừng gọi nữa…”
“… cái đồng hồ thì cầm tạm, ngày mai gặp đưa lại anh, đừng gọi thêm nữa, làm phiền cô ấy ngủ.”
“Đã thỏa thuận là sau khi anh cưới thì chúng ta chấm dứt, tốt nhất đừng gây thêm chuyện.”
Sau đó, anh nhẹ nhàng quay vào, tiếp tục đóng vai người chồng chu đáo bằng cách kéo chăn cho tôi, đặt cốc nước nóng ở đầu giường. Cử chỉ tỉ mỉ ấy chỉ làm tôi thêm tò mò: Người phụ nữ mà anh muốn che giấu rốt cuộc là ai?
Tôi lặng lẽ xâu chuỗi lại mọi điều bất thường. Dòng ký ức ngược dòng về ba tháng trước, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi bảy của tôi. Hôm đó, chúng tôi dự định tổ chức một bữa tối ngọt ngào tại nhà, nhưng Giang Hoài đột ngột nhận được cuộc gọi, nét mặt trở nên nghiêm trọng. Anh giải thích rằng một thực tập sinh trong bộ phận đã làm phật ý khách hàng, và anh cần phải đi giải quyết.
“Em yêu, ngày mai anh sẽ bù lại sinh nhật cho em. Hôn một cái nào.”
Tôi không ngăn anh, còn tiễn anh ra tận cửa. Nhưng đêm đó, Giang Hoài không về nhà, cũng không nghe máy khi tôi gọi.
Sáng hôm sau anh về, ánh mắt lảng tránh, biểu cảm lúng túng. Anh bảo tối qua bị khách ép uống rượu, không còn cách nào khác nên đã ngủ lại khách sạn để tỉnh rượu. Tôi chỉ cảm thấy thương anh, vì công việc mà vất vả như vậy. Tôi giặt quần áo bẩn, nấu canh giải rượu cho anh.
Nhưng từ đêm đó, mọi chuyện thay đổi. Giang Hoài liên tục tăng ca, thường xuyên về muộn. Để tôi không lo lắng, anh còn gọi video về báo cáo.
Tôi không thể hiểu nổi: làm thế nào mà trong lịch trình bận rộn như vậy, anh vẫn tìm được khoảng trống để phản bội tôi?