Cái Kết Cho Sự Phản Bội - Chương 2
5
Cách âm của nhà cũ không tốt, trong hành lang vang vọng tiếng chiến đấu kịch không thể tách rời của hai người họ.
Xong việc, hai người xuống tiệm đồ ăn nhanh dưới tầng ăn uống.
Tôi ngồi ở chỗ cách bọn họ không xa.
Vũ Văn Bân oán oán hận nói, mụ già nhà gã ta luôn cãi nhau với gã ta, chê gã ta không lo làm ăn đàng hoàng, hại cô ta vì kiếm thêm chút tiền chỉ có thể đi làm ở khu khai phá, cuối tuần mới được về nhà.
“Rõ ràng trước kia cô ta rất ủng hộ anh làm nghệ thuật, nếu không anh cũng sẽ không kết hôn với cô ta.”
Gã ta hung uống ừng ực đồ uống, vẻ mặt khó chịu.
Thẹn thùng trên mặt Phương Hiểu Phàm vẫn chưa tan hết, nó say đắm nhìn Vũ Văn Bân, nghiêm túc nói: “Vậy hay là anh ở với em?”
“Nếu là em thì, chắc chắn em sẽ hết lòng hết dạ ủng hộ anh theo đuổi giấc mơ.”
Vũ Văn Bân thở dài một hơi nặng nề: “Em tưởng anh không muốn à? Nhưng nếu như hất con hổ cái kia ra, không đền tiền là không được đâu.”
“Bây giờ anh lại không có thu nhập gì…”
“Xin lỗi nhé Tiểu Phàm, đều tại anh vô dụng.”
Phương Hiểu Phàm nhanh chóng móc ví da ra, đếm một xấp tiền mặt nhét cho gã ta.
“Cầm lấy, tiền thưởng em mới được phát, sợ chuyển khoản có dấu vết, nên em cố ý rút tiền mặt.”
Tôi nghe mà bật cười mỉa mai, nó tuy làm nghề trong sạch, làm ở đó cũng có chút mặt mũi, nhưng lương thưởng không hề cao, huống chi nó còn chưa hết kỳ thực tập, tiền thưởng cái đéo gì.
Tôi đoán, tiền này chắc chắn là kim chủ cho nó.
Có thể khiến Phương Hiểu Phàm tham của nôn ra tiền, xem ra tình cảm của nó với Vũ Văn Bân này không bình thường.
Bên kia, Vũ Văn Bân đã ỡm ờ nhận lấy rồi, còn hôn một cái lên má nó.
“Anh biết ngay mà, người hiểu anh chỉ có em thôi.”
“Đợi điều kiện phía anh tốt hơn rồi, anh lập tức ly hôn cưới em!”
Tôi nghe mà không khỏi cười lạnh lắc đầu.
Trước kia tôi tưởng rằng Phương Hiểu Phàm chỉ là vì tìm kiếm kích thực, thực sự có thể làm được “đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến lá.”
Bây giờ xem ra, đúng là tôi đánh giá cao nó rồi.
Gặp được một tên đẹp trai, ngay tức khắc trở thành đứa yêu đương mù quáng.
Hôm nay là thứ sáu, một lúc nữa vợ Vũ Văn Bân sẽ về đến.
Bọn họ ăn uống no nê xong lại dính lấy nhau một lúc, mới lưu luyến chia tay.
6
Phương Hiểu Phàm không về nhà, mà lại đến một quán cà phê đợi người.
Qua một lúc sau, có một người đàn ông trẻ tuổi đến, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, vành mũ đè thấp xuống, chắc là sợ bị người ta nhận ra.
Nghe giọng nói hẳn là Trương Khiêm.
Trương Khiêm đưa có nó một chiếc túi Chanel màu đen.
“Bé cưng sinh nhật vui vẻ, đây là quà anh bù cho em.”
Phương Hiểu Phàm nhận lấy quà vui vẻ đi thuê phòng với Trương Khiêm.
Qua ba tiếng, hai người mới lén la lén lút chia nhau ra, suýt chút nữa tôi không đợi tiếp được.
Trương Khiêm đi trước, còn Phương Hiểu Phàm cầm lấy túi Chanel đi đến tiệm mua lại đồ hiệu chỗ không xa.
Không cần hỏi, chắc chắn là đi đổi thành tiền mặt rồi.
Sau mấy lần tự mình ra tay theo dõi, tôi mò được được khái tẩy bài của nó.
Nó thích Vũ Văn Bân nhất, cho dù có chi tiền cũng phải gặp gã ta.
Nhìn điều kiện của Trương Khiêm có vẻ không tệ, mỗi lần hẹn nó sẽ đều hẹn ở nhà hàng cao cấp, thuê phòng cũng đều ở khách sạn năm sao.
Hai vị kim chủ còn lại vẫn chưa lộ mặt, có lẽ chỉ đơn thuần là mối quan hệ tìm kiếm kích thích.
Xét thấy ban ngày tôi đi làm, buổi tối lại theo dõi sẽ không chịu nổi, nên tôi thuê thám tử tư theo dõi nói.
Đương nhiên tôi biết tôi có thể đơn giản thô bạo gửi chứng cứ nó làm người thứ ba cho vợ người ta.
Nhưng nhớ đến kiếp trước nó rắp tâm đặt cạm bẫy hại tôi tan cửa nát nhà, mà lúc mọi chuyện bại lộ, chú dì không ngó không ngàng, mất tích ngay lập tức, tôi liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
So với những thứ kia, bị vợ cả đánh một trận há chẳng phải là lợi cho nó quá rồi sao.
Huống hồ, ngoại trừ kẻ thứ ba là nó, đám đàn ông lấy ngoại tình làm vui cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Thậm chí kim chủ số một và số hai còn nhắn tin riêng cho tôi, hỏi tôi có muốn hẹn hay không.
Buồn nôn.
Đám đàn ông cặn bã với người thứ ba đều đáng ghê tởm giống như nhau.
7
Có lẽ phát hiện dạo gần đây tôi trở nên cực kỳ dễ tính, số lần Phương Hiểu Phàm tìm tôi tăng lên rõ rệt.
Kiếp trước, nó xin tôi giúp đỡ che giấu, mười lần thì có tám lần tôi sẽ không đồng ý.
Đặc biệt là liên quan đến kiểu đi qua đêm không vác mặt về.
Bởi vì nó quá xinh đẹp, lại ham chơi, tôi luôn lo sợ nó sẽ bị lừa.
Nhưng kiếp này, đối với loại yêu cầu này của nó, tôi không hề từ chối.
Thế nên bây giờ có chuyện gì nó cũng thích kể với tôi, còn trở nên rất thích khoe khoang.
Kiếp trước, nó có mấy cái túi hàng hiệu, người nhà hỏi đến nó liền nói là hàng giả loại một, không đáng tiền.
Kiếp này, trái lại nó nói sự thật với tôi.
“Chị, chị thấy cái túi LV này của em cũng được chứ?”
Tôi từng nhìn thấy trên tạp chí, một cái khoảng hơn hai vạn.
Trên cơ bản bằng với tiền lương thực tập nửa năm của nó.
Không biết lại là quà của công tử Bạc Liêu nào tặng.
Tôi làm ra vẻ không hề hay biết, ghé lại sờ mó: “Wow, hàng của nhà nào đây, làm khá thật đấy.”
Nó khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Mắt mũi chị kiểu gì đấy, đây là hàng thật trăm phần trăm! Em vừa mang về từ cửa hàng đấy!”
Nói ra thì điều kiện của gia đình tôi tốt hơn điều kiện nhà Phương Hiểu Phàm, nhà tôi cũng luôn săn sóc nhà nó.
Khi xưa dì không nghe lời bà ngoại, nhất định phải gả cho chú từ vùng xa đến thành phố làm công.
Chú làm công nhật, thu nhập cực kỳ bấp bênh, sau đó dì lại mất việc.
Là mẹ tôi thông qua quan hệ tìm nguồn hàng, cha tôi lại dẫn theo mấy người anh em dựng cho bọn họ một cái quầy nhỏ bán hàng tạp hóa.
Chú dì bận làm ăn, bình thường đều là tôi dẫn nó đi học tan học, nấu cơm cho nó, trông nó làm bài tập.
Quần áo tôi chưa mặc được mấy lần cũng sẽ chọn cái đẹp đưa cho Phương Hiểu Phàm.
Thế nên ngoài mặt chú dì đối xử với tôi không tồi, Phương Hiểu Phàm cũng luôn giả bộ khá ngoan ngoãn.
Lần duy nhất cãi vã với tôi, chính là lần kiếp trước tôi vạch trần nó làm người thứ ba.
Nhưng chỉ có duy nhất một lần đó, khiến nó hoàn toàn căm hận tôi, điên cuồng báo thù tôi.
Cha mẹ tôi bệnh nặng, tôi đến tìm dì giúp đỡ.
Bà ta lại nói: “Bọn tôi không có tiền, bản thân cô làm ra chuyện thất đức như vậy, đừng có bám vào người con gái tôi nhé.”
Cho đến khi cha mẹ tôi qua đời, một nhà ba người bọn họ như chết rồi vậy, hỏi cũng không hỏi.
Kiếp này, không báo thù cho đã thì tôi sống lại uổng rồi!
Thế là vẻ mặt tôi ngưỡng mộ hỏi Phương Hiểu Phàm: “Chị nhớ chiếc túi này hơn hai vạn ấy, em thoáng cái em đã có tiền như vậy thế? Có cửa phát tài nào dẫn theo chị với đi?”
Nó dương dương tự đắc: “Ồ, thế nào, bây giờ chị cũng phải dựa vào em chỉ điểm rồi?”
Tôi lấy lòng cười: “Không phải sao, ai bảo em có đường chứ?”
Lúc này nó mới ung dung thong thả mở điện thoại, lắc lư một trang web trước mắt tôi: “Nể tình dạo gần đây chị khá tốt với em, em chỉ cho chị một con đường tươi sáng này.”
Hóa ra đây chính là trang web riêng tư tên đểu kia từng nhắc đến.
Tôi nhìn trang mạng: “Trang web xem mắt? Ấy, sao mà nhiều người lớn tuổi thế, hay là từng kết hôn.”
Nó trợn mắt với tôi: “Làm sao, chị coi thường người đã kết hôn?”
“Chính là từng kết hôn mới kích thích chứ, có tiền, biết cách yêu thương nhưng không hề bám người, cũng không cần nhọc lòng chuyện kết hôn, chơi chán rồi trực tiếp đổi người, không tốt hơn đám con trai cái gì cũng không biết kia?”
“Ừ đấy, trai trẻ cần gì có nấy chưa từng thiếu phụ nữ, cái em mở ra là một đường đua mới, có hiểu không.”
“Nghe em, bước lên đỉnh cao cuộc đời dễ như trở bàn tay.”
“Hiểu rồi, ý tưởng này của em khá được đấy.” Tôi nhân cơ hội nhận được mã giới thiệu, đăng ký tài khoản.
8
Chớp mắt đã sắp đến nghỉ tết.
Nó muốn ra ngoài du lịch với Vũ Văn Bân.
Nhưng mẹ nó lại muốn nó ở nhà phụ giúp trong kỳ nghỉ, du khách trong kỳ nghỉ quá nhiều, hai người họ làm không kịp.
Tuổi của bọn họ lớn rồi, cơ thể không chịu được mệt mỏi.
Huống hồ tiền lương của Phương Hiểu Phàm thấp như vậy, nào có thừa tiền ra ngoài chơi.
Phương Hiểu Phàm hỏi tôi làm thế nào, tôi nói việc này đơn giản.
“Dì tiếc tiền nhất, em cứ nói chị mời, đã giúp em đặt xong vé máy bay và khách sạn rồi, lâm thời không đi người ta cũng sẽ không trả lại tiền.”
Cứ như vậy, Phương Hiểu Phàm dùng tài khoản của tôi đặt vé máy bay và khách sạn, rồi đưa cho mẹ nó xem.
Quả nhiên dì tiếc tiếc, vẫn đồng ý để nó đi rồi.
Đồng thời, thông tin vé máy bay và khách sạn của nó tôi cũng nắm được trong tay rồi.
Buổi tối, Trương Khiêm đột nhiên liên lạc với tôi, hỏi tôi sao dạo gần đây không liên lạc được với Phương Hiểu Phàm.
Tôi đang định liên lạc với anh ta, anh ta đã tự đưa mình đến cửa rồi.
Tôi cố ý tỏ ra vẻ cao thâm.
“Âm thầm nói cho anh biết nhé, Tiểu Phàm đang nghiên cứu nên cho anh một niềm vui bất ngờ thế nào đấy.”
Anh ta không nhịn được tò mò: “Cô nhóc này muốn tạo bất ngờ gì cho anh? Trùng hợp thế, đúng lúc anh cũng có một bất ngờ siêu lớn muốn cho em ấy.”
Tôi hỏi: “Bất ngờ thì thế, có thể nói cho em biết không? Em đảm bảo sẽ không nói, Tiểu Phàm không biết chuyện hai chúng mình liên lạc với nhau.”
“Nếu không thì…” Tôi dừng lại: “Chúng mình trao đổi bí mật?”
Quả nhiên anh ta mắc câu rồi, vội vàng đồng ý.
Tôi gửi thông tin vé máy bay với phòng khách sạn cho anh ta.
“Tiểu Phàm muốn hẹn anh cùng đi du lịch, cậu ấy nói thành phố xa lạ không có ai quen hai người, có thể thoải mái vui vẻ chơi mấy ngày.”
“Cậu ấy nhất quyết phải qua đó trước để bố trí khách sạn, cố gắng cho anh một surprise khó quên.”
Khi đến lượt Trương Khiêm nói, anh ta nói anh ta đã đòi ly hôn với người vợ giàu có lạnh nhạt kia rồi.
Vợ anh ta là một người nổi tiếng trên mạng còn khá có danh tiếng, so với tiền người ta chú trọng đến tầm ảnh hưởng hơn.
Trước đó bọn họ ẩn hôn, có không ít tài sản trong hôn nhân, nếu như ly hôn anh ta cũng có thể được chia không ít tiền.
Anh ta định cầu hôn Phương Hiểu Phàm.
Vốn anh ta cũng muốn thuê khách sạn bố trí một chút, cho nó một bất ngờ.
Kết quả hai ngày này không gọi được điện thoại cho nó, Wechat cũng không trả lời.
Tôi thầm nói, Phương Hiểu Phàm đang đắm chìm trong vòng tay của người đàn ông khác kia kìa, nào có thời gian để ý đến anh ta chứ.
Nhưng tôi nói dối, bói nó cố ý làm như vậy.
“Trước đó cho anh một gáo nước lạnh, mới thể hiện được rõ kích động lòng người ở phía sau chứ.”
“Hai người còn tâm linh tương thông như vậy, đây không phải nghĩ đến cùng một việc rồi sao?”
“Anh dứt khoát qua đó cầu hôn với cậu ấy là được rồi, hai người bất ngờ thêm bất ngờ, đảm bảo đời này khó mà quên được.”