Cái Kết Cho Sự Phản Bội - Chương 1
1
Tôi đột ngột ngồi dậy, suýt chút nữa thì quăng luôn laptop.
Một giây trước, cảm giác mất trọng lực khi rơi nhanh từ trên cao xuống gây kích thích làm trái tim đập như trống bỏi.
Sờ cơ thể hoàn hảo vẫn đang lành lặn, tôi thầm cảm thấy kỳ lạ, không phải tôi nhảy từ trên sân thượng xuống rồi sao?
Lúc này, máy tính ting lên một tiếng, âm báo nhận được tin nhắn mới.
Đập vào mắt là câu nói quen thuộc lại lộ liễu.
[Lão quỷ, hôm nay mụ già kia có nhà không?]
[Người ta không chịu nổi nữa rồi đó, không chờ được mà muốn ăn anh.]
Trên khung thoại Wechat là hình đại diện của em họ Phương Hiểu Phàm, nó đang nói chuyện cùng một người đàn ông tên Trương Khiêm.
Trương Khiêm trả lời: [Bé cưng em đang ở đâu? Anh đến đón em.]
[Không chờ được thì anh làm em ở trong xe, he he.]
Lúc này tôi mới phát hiện, tôi sống lại rồi.
2
Em họ Phương Hiểu Phàm của tôi có vẻ ngoài trong sáng đáng yêu, nhưng nó có một ham mê đặc biệt —- chỉ thích đàn ông đã có vợ.
Kiếp trước, nó đến nhà tôi chơi, điện thoại nó hết pin liền dùng laptop của tôi.
Sau khi nó về, tôi phát hiện nó chưa thoát đăng nhập Wechat trên máy tính.
Trên màn hình ngập tràn lời nói ân ái lộ liễu, mập mờ.
Tên ghi chú của đối phương được viết rõ ràng là: [Trương Khiêm, 26 tuổi, kết hôn chưa lâu, ra tay hào phóng, vợ nhạt nhẽo.]
Đây… vậy mà nó dám chen chân vào gia đình nhà người ta!
Tôi biết rõ dây dưa với đàn ông đã có vợ chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Thế là lập tức gọi điện thoại cho Phương Hiểu Phàm, nói với nó tôi đã phát hiện bí mật của nó rồi.
Dì bị nghỉ hưu non, chú không có công việc ổn định, hai người thức khuya dậy sớm bán tạp hóa nuôi nó học đại học.
Hai năm qua buôn bán không tốt, dì lại phải lấy ra mấy vạn tiền tiết kiệm đăng ký cho nó một lớp bồi dưỡng.
Hai tháng trước nó mới nhậm chức, trước mắt vẫn đang trong thời kỳ thử việc.
Công việc khó khăn lắm mới thi vào được, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng bởi việc này.
Với lại đám đàn ông ngoại tình, có thể là đồ tốt sao?
Song em họ lại khịt mũi coi thường lời khuyên của tôi, cho rằng trai trẻ không biết cách yêu thương, lại không có năng lực kinh tế.
Túi xách nó thích lấy đại một cái cũng hơn một vạn, bọn họ mua nổi sao?
Nó còn nói, cái cảm giác kích thích khi ở cạnh đàn ông đã kết hôn, thử qua một lần liền không quên được.
Tôi không hiểu ham mê này của nó là gì, nhưng không thể bỏ mặc không quan tâm.
Tôi nói việc này cho dì biết.
Dì gọi nó về nhà ngay lập tức, hung hăng dạy dỗ nó một trận.
Lại để nó xóa hết liên lạc của đám đàn ông đó trước mặt chúng tôi, hơn nữa còn tịch thu điện thoại của nó.
Phương Hiểu Phàm không cam tâm mà cắn môi, hốc mắt ngấn lệ.
Nhưng vẫn thấp giọng nhận sai.
Dì vui mừng nói: “Xưa nay Hiểu Phàm luôn hiểu chuyện, chắc chắn nó hiểu con làm vậy là vì tốt cho nó.”
Quả nhiên, một khoảng thời gian sau, em họ tự mình gọi điện nói cảm ơn tôi..
Nó nói nó còn nhỏ tuổi, nhất thời hồ đồ.
May là nghe lời khuyên của tôi, ghìm cương trước vực.
Nếu không người vợ kia đánh ghen cũng khiến nó ăn đủ rồi.
Tuần sau nghỉ tết nó về quê với cha, mời tôi đến chơi cùng.
Tôi đồng ý rồi, nó còn chu đáo giúp tôi đặt xong khách sạn.
Kết quả, ngày vào khách sạn, tôi tắm rửa xong đi ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy một người đàn ông chỉ mặc quần lót nằm trên giường.
Tôi sợ hãi kêu to.
Còn chưa kịp báo cảnh sát, đã một một đám người phá cửa xông vào.
Người phụ nữ dẫn đầu kia chộp lấy tóc tôi, tát tôi điên cuồng.
Tôi bị đánh đến mức máu mũi giàn giụa, nổ đom đóm mắt.
Một đám người túm lấy khăn tắm trên người tôi, còn chĩa ống kính chửi tôi là hồ ly tinh, kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Người phụ nữ kia vừa đánh tôi vừa mắng: “Tuổi còn trẻ mà không biết xấu hổ như vậy, làm người thứ ba còn đòi tiền. Mày có gì khác gái bán dâm đâu?”
Người xung quanh cũng ùa vào: “Con này một lần hẹn là năm trăm, đúng là có tiền!”
Lúc này tôi mới biết, đây là cạm bẫy Phương Hiểu Phàm thiết kế.
Vì để trả thù tôi, nó dùng ảnh và tên của tôi quyến rũ một người đàn ông đã có vợ ở trên mạng.
Sau đó nói cho vợ của người đàn ông đó dẫn người đến bắt gian tại giường.
3
Đối phương mua hot search đưa video tôi trần truồng bị chính thất đánh mắng lan truyền trên mạng với tốc độ tên lửa.
Tuân theo định luật “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm”, không đến một ngày, cha mẹ họ hàng bạn bè của tôi đều biết rồi.
Cha mẹ tôi tức đến đau tim, cả hai được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Đồng thời địa chỉ nhà, địa chỉ công ty và chức vụ của tôi cũng bị lộ ra ngoài.
Điện thoại của công ty bị cư dân mạng gọi đến cháy máy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày.
Lãnh đạo công ty hỏi tội, bộ phận nhân sự liền lấy lý do phá hoại hình ảnh công ty nhanh chóng đuổi việc tôi.
Nhà tôi bị tràn ngập rác thải cùng những lời chửi rủa của cư dân mạng cả nước, hàng xóm thấy thế thì trách than liên tục.
“Nhìn kìa, Lý Man nhà 305 kia kìa, quyến rũ đàn ông đã có vợ, bị vợ người ta đánh cho đấy.”
“Đáng đời! Đánh nó còn nhẹ đấy, nếu là tôi, tôi kiện nó phải bồi thường mới được!”
Bọn họ không hề tránh né mà chỉ trỏ tôi, trên mặt viết đầy chán ghét.
Tôi không dám ra ngoài, không dám gặp người, thậm chí không dám mở điện thoại.
Trong một đêm, tôi thấm thía cảm nhận được cái gì gọi là “cái chết xã hội.”
Tôi tức giận tìm em họ, nhưng nó lại cười khiêu khích.
“Lý Man, tôi chướng mắt chị từ lâu rồi, luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng dạy dỗ tôi, chị là cái thá gì!”
“Nói tôi hãm hại, chị có chứng cứ không?”
“Nếu chị mà đánh tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt chị đó, đến khi đó cha mẹ của chị càng không có người trông nom rồi!”
Sau đó, cuối cùng cha mẹ tôi vẫn không cứu được, sống sờ sợ bị chọc cho tức chết.
Thậm chí tôi còn chưa kịp giải thích với họ rằng tôi bị hãm hại.
Còn cả nhà em họ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, đừng nói xin lỗi, đến tang lễ của cha mẹ tôi cũng không lộ mặt.
Không chi trả được tiền chữa bệnh đắt đỏ, tôi không thể không bán nhà.
Đến nông nỗi này, tôi đã không còn gì nữa.
Trong lúc ngẩn ngơ tôi đi lên sân thượng, nhắm mắt quyết tâm nhảy xuống.
4
Tiếng chuông điện thoại của Phương Hiểu Phàm cắt ngang ký ức của tôi.
Giống như kiếp trước, nó nói trong điện thoại: “Chị, chị gọi đến đúng lúc quá, tối mai em hẹn bạn thân đi chơi, buổi tối ở lại nhà cô ấy, chị nói với mẹ em em ở nhà chị rồi nhé, tránh mẹ em lại cằn nhằn.”
Nếu là trước kia, nhất định tôi phải hỏi cặn kẽ kỹ càng.
Nhưng lần này tôi sảng khoái trả lời: “Được nha, không thành vấn đề, chơi vui nha”
Cuộc nói chuyện trên màn hình laptop vẫn đang tiếp tục.
Lần này đổi một người đàn ông khác.
Ghi chú viết là: “Vũ Văn Bân, 28 tuổi, nghệ thuật gia, là vợ chồng cuối tuần* với vợ, rất đói khát.”
*Hiểu nôm na là do công việc hoặc cuộc sống nên cả hai chỉ có thể gặp nhau lúc cuối tuần.
Phương Hiểu Phàm hỏi gã ta: [Anh yêu, em nhớ anh lắm, ngày mai tan làm em mời anh ăn cơm được không?]
Vũ Văn Bân trả lời: [Được đó, ăn cơm xong vừa hay đến nhà anh qua đêm, cứ nói với mẹ em ở lại nhà chị em là được rồi.]
Hay lắm, không ngờ nó không chỉ tán tỉnh mỗi một tên đàn ông đã có vợ à.
Tôi mở danh sách tin nhắn, tìm được mấy ghi chú tương tự.
Đại gia số 1 Trương Thiên, 30 tuổi, tài sản mấy chục triệu, ra tay hào phóng nhưng bị vợ quản rất nghiêm.
Đại gia số 2 Lý Xuân Thành, 32 tuổi, giám đốc công ty, có hai con, ghét ăn cay.
…
Nhân lúc nó chưa thoát máy tính, tôi ghi lại Wechat và phương thức liên lạc của mấy gã đàn ông này.
Ngày hôm sau, tôi đăng ký một tài khoản phụ, kết bạn với đám người này.
Thông qua gài lời tôi mới biết được, bọn họ có một trang web đặc biệt, ngoài mặt là trang web kết bạn thông thường.
Cần phải điền mã giới thiệu mới đăng ký được, bên trong toàn là dân ngoại tình.
Trong mấy tên đàn ông qua lại với Phương Hiểu Phàm, người tên Trương Khiêm là trẻ nhất, cũng lạnh nhạt với tôi nhất.
Anh ta nói quả thực mới bắt đầu là vì tìm kiếm kích thích, nhưng dạo gần đây anh ta đã tìm được tình yêu đích thực rồi, dự tính rút lui.
Tôi thầm tính toán trong lòng, tình yêu đích thực?
Chắc chắn không phải vợ anh ta.
— Lẽ nào là Phương Hiểu Phàm sao?
Thế là tôi làm rõ thân phận, nói tôi là bạn thân của Phương Hiểu Phàm.
Phương Hiểu Phàm thật lòng với anh ta, lại không rõ tâm ý của anh ta, rất khổ não.
Tôi mới đăng ký một tài khoản phụ đến thử thách anh ta.
Quả nhiên dự cảm của tôi không hề sai.
Tình yêu đích thực trong miệng Trương Khiêm quả thực là nói nó, thậm chí còn muốn ly hôn vì nó.
Tôi giả thành giọng điệu bị tình yêu đích thực làm cho cảm động, nói với anh ta tôi sẽ giúp anh ta.
Tôi dặn đi dặn lại, tuyệt đối đừng nói với Phương Hiểu Phàm.
Trong lúc anh ta vui vẻ thoải mái đồng ý với tôi.
Qua mấy hôm, Phương Hiểu Phàm lại gọi điện thoại đến cho tôi, bảo tôi giúp yểm trợ lừa mẹ nó.
Tôi vẫn cực kỳ thoải mái đồng ý rồi.
Ngày hôm sau, tôi đeo kính râm, đội tóc giả, đeo khẩu trang, chạy đến cổng công ty Phương Hiểu Phàm ngồi chờ.
Thời gian tan làm vừa đến, nó đi ra ngoài, chạy về phía một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Người đó cao cao gầy gầy, ăn mặc thời thượng, trông khá đẹp trai.
Tôi mở hình ảnh trong vòng bạn bè ra đối chiếu một phen, ừm, người này chắc là Vũ Văn Bân kia.
Hai người thân mật ôm nhau, chen lên một chiếc xe buýt.
Phương Hiểu Phàm vẫn chưa lên chính thức, chỉ có tiền lương cơ bản.
Bình thường nó sống rất keo kiệt, thường xuyên chạy đến chỗ tôi ăn ké.
Nhưng thực ra nó vô cùng yêu tiền, không ăn không uống cũng phải mua được quần áo với mỹ phẩm đắt tiền.
Tên Vũ Văn Bân này nhìn không giống người có tiền, chẳng trách hẹn qua đêm ở nhà gã ta, đến tiền thuê phòng cũng dè xẻn.
Điều khiến tôi thấy lạ là, thế mà Phương Hiểu Phàm cũng có thể đồng ý?
Tôi gọi xe đi theo chiếc xe buýt kia.
Hai người họ cũng không đi đâu, đi thẳng đến nhà Vũ Văn Bân.
Một khu nhà kiểu cũ ở nơi phố xá sầm uất, không có bảo vệ cũng không khóa cửa, tôi lẻn vào cực kỹ dễ dàng.