Cả Đời Tìm Nàng - Chương 1
1
Xuân Nguyệt Lâu đột ngột xuất hiện một nhóm thị vệ, dáng vẻ hối hả, tìm kiếm một cô nương còn giữ thân trong sạch.
Tú bà khẽ cười khổ, đáp:
“Các vị đại gia, trong thành Liêu Đông này nữ tử đâu thiếu, nhưng chỗ chúng tôi là nơi buôn bán, nào còn ai thanh bạch?”
Đám thị vệ mặt mày cau có, đang cân nhắc thì ta ôm bó củi từ bếp đi ngang qua.
Một người trong số họ chỉ vào ta, hỏi:
“Nha đầu kia thì sao?”
Tú bà giật mình, khóe miệng khẽ run, nói:
“Nàng ấy đích thực là một nha đầu còn thanh bạch, nhưng chỉ là kẻ nhóm lửa trong bếp, e rằng các ngài chẳng để mắt tới.”
“Chính là nàng. Công tử trúng độc, không thể chậm trễ.”
Lời vừa dứt, mấy thị vệ không nói thêm, lập tức đưa ta lên xe ngựa.
Trên đường, xe ngựa lao nhanh như gió cuốn, không một phút dừng lại.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của bọn họ, cùng ánh đao sáng loáng bên hông, ta kinh sợ, không dám thốt nửa lời.
Xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ lớn.
Người đứng đầu nhóm liếc nhìn ta một cái, cau mày nói:
“Sao lại tìm đến một nha đầu thế này? Quả thật uất ức cho công tử.”
“Thời gian cấp bách, chỉ còn mỗi nàng ta.”
Người kia tuy tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn dẫn ta vào trong phòng.
Phòng tối om, ánh sáng le lói.
Ở góc phòng, trên giường, một nam tử đang ngồi.
Vừa nhìn thoáng qua, ta liền sững người.
Từ khi sinh ra đến nay, ta chưa từng gặp ai đẹp đến thế.
Lông mày dài như được vẽ, làn da trắng ngần như ngọc, tóc đen mềm mại như tơ lụa buông xõa.
Môi hồng nhạt, đuôi mắt thoáng sắc đỏ, tựa như được điểm chút son.
Chàng khoác một chiếc áo dài trắng, thân người tỏa khí chất thanh cao, tựa tuyết liên mọc trên đỉnh núi, cao quý mà lạnh lùng.
Nhưng cơ thể chàng lại đang run rẩy, lồng ngực phập phồng, tựa hồ cố gắng chịu đựng cơn đau.
“Công tử, người đã đưa tới.”
“Đã nói rõ với nàng chưa? Đừng ép buộc nàng.”
Giọng chàng khàn khàn, ngắt quãng theo từng nhịp thở.
Người dẫn đầu nhóm thị vệ giải thích vài câu, lúc này ta mới hiểu rõ sự tình.
Người trên giường là đại công tử của phủ thừa tướng, tên gọi Bùi Thanh Hằng. Chàng từ kinh thành đến đây điều tra vụ án, nhưng đêm nay lại bị ám toán, trúng phải loại độc tình dược chí mạng.
Nếu trong vòng một canh giờ không giải độc, e rằng tính mạng khó giữ.
Ta ở Xuân Nguyệt Lâu làm nha đầu nhóm lửa đã hai năm, tai nghe mắt thấy không ít chuyện nam nữ, hiểu rõ cách giải độc tình dược này.
Công tử trước mặt tựa ánh trăng trên cao, cao quý mà thanh khiết, làm sao có thể để ý đến một kẻ thấp hèn như ta, giữa cát bụi nhân gian?
“Nghe rõ chưa? Ngươi có đồng ý không?”
Thấy ta vẫn ngơ ngác, thị vệ đứng đầu lên tiếng, giọng thêm phần gấp gáp.
Ta do dự một lúc, sau đó khẽ hỏi:
“Nếu ta đồng ý, các vị có thể cho ta hai mươi lượng bạc không?”
Mẹ ta bệnh ngày một nặng, ho ra máu không ngừng. Đại phu bảo cần nhân sâm để bồi bổ, nhưng một gốc nhân sâm giá đến hai mươi lượng bạc. Suốt đời nhóm lửa tại Xuân Nguyệt Lâu, ta cũng chẳng kiếm được ngần ấy tiền.
Thị vệ đứng đầu hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Đúng là nha đầu quê mùa. Nếu ngươi cứu được công tử, đừng nói hai mươi lượng, hai trăm lượng cũng chẳng tiếc.”
Nghe vậy, ta lập tức gật đầu, đáp:
“Được, ta đồng ý.”
2
Thị vệ đầu lĩnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và chàng.
Chàng cúi đầu tựa vào giường, mái tóc bên thái dương khẽ rung theo từng nhịp thở gấp gáp. Thân nhiệt chàng nóng rực, độc trên người lại kéo dài thêm chút nữa, chắc chắn sẽ không thể cứu vãn.
Vì hai mươi lượng bạc, ta cắn răng, học theo dáng vẻ của các cô nương ở Xuân Nguyệt Lâu, tiến tới tháo dải lưng trên áo chàng.
Khi đầu ngón tay ta vừa chạm vào, thân mình chàng khẽ run rẩy, theo bản năng lùi lại.
Ta vội nở một nụ cười lấy lòng, khẽ nói:
“Công tử chớ lo, ta sẽ hầu hạ chu đáo, giúp công tử giải độc.”
Nghe ta nói, chàng lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn ta. Đôi mắt đỏ rực vì trúng độc, nhưng lại đẹp đẽ đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.
Ta hít sâu một hơi, tiếp tục thử tháo lớp áo ngoài của chàng. Lần này, chàng không né tránh nữa.
Từng tấc da thịt trắng ngần, rắn chắc của chàng dần hiện ra trước mắt ta.
Khi lớp áo cuối cùng được tháo xuống, đột nhiên chàng vòng tay ôm lấy eo ta, kéo thẳng ta lên giường, đè xuống dưới thân mình.
Hơi thở nóng hổi của chàng phả vào cổ ta, khiến da thịt ta ngứa ngáy. Chàng khàn giọng hỏi:
“Ngươi tên gì? Nếu đau, cứ nói với ta.”
Chỉ hai câu nói ngắn ngủi ấy, nhưng đủ khiến lòng ta khẽ rung lên.
Trong bóng tối mịt mùng, có những lúc chàng mất kiểm soát, không còn lý trí, nhưng khi thấy ta rơi lệ, động tác của chàng lại chậm lại, nhẹ nhàng hơn.
Tình độc quả thực đáng sợ, từng đợt rồi lại từng đợt, kéo dài suốt cả một đêm.
Đến khi ánh bình minh vừa ló rạng, chàng mới dừng lại. Chàng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, hơi thở dần đều đặn.
Mệt mỏi, ta thiếp đi trong lồng ngực ấm áp ấy.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi mở mắt, ta thấy chàng đã ngồi bên cửa sổ.
Đầu đội ngọc quan, y phục chỉnh tề, từng cử chỉ toát lên phong thái cao quý.
Ánh sáng ban mai phủ lên gương mặt như họa của chàng, tựa thần tiên hạ thế, không vương chút bụi trần.
Ta nhìn chàng ngây ngẩn, tự hỏi liệu những gì xảy ra đêm qua có phải chỉ là một giấc mộng.
Thấy ta tỉnh, ánh mắt chàng thoáng dao động, nhưng giọng nói vẫn thanh lãnh:
“Cứ nghỉ thêm một lát, ta sẽ sai người đưa ngươi về.”
Nói xong, chàng đứng dậy, không ngoảnh lại, bước ra khỏi phòng.
Ta đưa tay về phía bóng lưng ấy, nhưng ngay cả một vạt áo cũng chẳng thể chạm tới.
Quả nhiên, minh nguyệt trên trời không phải thứ mà một nha đầu nhóm lửa tầm thường như ta có thể với tới.
3
Ta chẳng nằm lâu, liền chống người dậy chỉnh trang y phục.
Thị vệ đầu lĩnh hôm qua đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, vẫn là dáng vẻ khinh miệt như cũ, đưa cho ta một túi bạc.
Nhận lấy túi bạc nặng trĩu trong tay, ta ngẫm nghĩ rồi nói:
“Xin hãy nấu cho công tử một bát canh ngũ quả, thêm chút xuyên khung và hoàng kỳ, sẽ rất bổ khí huyết.”
Ánh mắt đầu lĩnh thoáng động, nhưng không nói gì, chỉ kéo ta đi về phía hậu viện, lạnh giọng:
“Bếp ở đây, ngươi tự mình nấu đi.”
Ta ở Xuân Nguyệt Lâu đã quen nấu canh ngũ quả. Mỗi sáng đều dâng một bát cho khách nhân ở lại qua đêm, ai uống xong cũng đều khen rằng toàn thân sảng khoái.
Hôm nay, nấu cho Bùi Thanh Hằng, ta càng dụng tâm hơn.
Tự tay canh bếp, đợi đến khi thuốc nhừ nhuyễn, ta mới nhấc nồi lên. Trên đường sợ nguội mất, ta ôm chặt hũ canh vào lòng, chạy một mạch đến thư phòng.
Đặt bát canh cẩn thận lên bàn, ta lại lo sợ chàng không hài lòng, bèn lui về sau hai bước, khẽ nói:
“Đây là canh ngũ quả, công tử nên uống lúc còn nóng.”
Chàng khẽ chớp hàng mi dài, ánh mắt lướt qua ta rồi dừng lại trên người thị vệ đầu lĩnh đang đứng phía sau, giọng thanh lãnh vang lên:
“Trường Huyền, chuyện này là thế nào?”
“Thưa công tử, trước khi đến Liêu Đông, người từng nói nơi đây lạnh lẽo khắc nghiệt, không mang theo thị nữ. Thuộc hạ đều là kẻ thô kệch, chẳng biết hầu hạ, chi bằng giữ lại nha đầu này, lo việc ăn uống, sinh hoạt cho công tử.”
Thị vệ Trường Huyền rõ ràng có ý giữ ta lại.
Lòng ta bỗng chốc đập thình thịch, đến cả thở cũng chẳng dám, chỉ sợ Bùi Thanh Hằng sẽ từ chối.
Nhưng chàng không nói gì, chỉ tùy ý phất tay.
Ta mơ hồ đi theo Trường Huyền ra ngoài, không nhịn được hỏi:
“Ý công tử là giữ ta lại sao?”
Trường Huyền nhướng mày, đáp:
“Công tử không từ chối, tức là đã đồng ý rồi. Ngươi ở Xuân Nguyệt Lâu mỗi tháng được bao nhiêu công? Ta trả gấp mười lần.”
Ta vội lắc đầu, đáp:
“Ngài đưa bạc ban sáng đã quá nhiều, ta không cần thêm nữa.”
Số bạc ấy không chỉ đủ để mẹ ta dưỡng bệnh, mà còn dư sức mua một căn viện mới, thêm nhiều vật dụng khác.
Còn ta, lại có thể tiếp tục nhìn thấy ánh trăng vốn xa vời ấy, lòng đã cảm thấy mãn nguyện.
4
Bùi Thanh Hằng mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Dù đêm đã khuya, chàng vẫn thường đọc sách, viết chữ, không chịu nghỉ ngơi.
Đêm ở Liêu Đông vừa khô vừa lạnh, đôi tay chàng bị nứt nẻ, máu tươi rịn ra từng vết.
Thương xót, ta thức cả đêm nấu dầu lợn, dầu vừng, hòa cùng mật hoa, chế thành một loại cao mềm.
“Công tử chớ chê, đây là phương thuốc dân gian, rất hiệu nghiệm.”
Chàng nhìn ta chăm chú một hồi, rồi chậm rãi đưa tay ra.
Ta lấy một ít cao, nhẹ nhàng bôi lên những vết thương trên tay chàng.
Tay chàng thật đẹp, khớp xương rõ ràng, làn da trắng ngần như ngọc.
Chẳng giống tay ta, vừa thô ráp, vừa đầy những vết sẹo lớn nhỏ.
“Ngươi cũng dùng thứ này bôi vào tay bị nứt sao?”
Giọng nói thanh nhã của chàng vang lên, khiến ta giật mình, chỉ biết thật thà đáp:
“Nhà ta nghèo khó, đâu dám dùng thứ tốt thế này.”
Thấy chân mày chàng khẽ nhíu lại, ta vội vàng giải thích:
“Nhưng ta từng làm loại cao này cho các cô nương ở Xuân Nguyệt Lâu, tay họ đều trở nên trắng mịn, không một chút vết sẹo.
Công tử, xin tin tưởng ta, ta làm rất tốt. Nếu… nếu thật sự không hiệu nghiệm, thì ngài cứ… cứ…”
Nhìn thấy chân mày chàng càng nhíu chặt hơn, ta hoảng loạn, cuống quýt giải thích đến suýt khóc.
Đột nhiên, chàng vươn tay nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“Từ nay về sau, tự mình cũng bôi nhiều một chút, đừng để bị thương nữa.”
Ta sững sờ nhìn chàng, mặt nóng bừng, tai cũng đỏ ửng, ngây ngốc chẳng biết đáp thế nào.
Chàng thở dài, buông tay ta ra.
“Trời đã khuya, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thời gian dần trôi, từng ngày nối tiếp ngày.
Ta luôn tận tâm chăm sóc Bùi Thanh Hằng, càng cố gắng đối tốt hơn, chỉ mong có thể nhìn thấy chàng nở một nụ cười.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy, ta vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được.
Dạo gần đây, trời càng ngày càng lạnh, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi.
Ta chuẩn bị một nồi canh nấm tùng nhung, chờ Bùi Thanh Hằng trở về.
Nhưng đến tối, chỉ thấy Trường Huyền toàn thân bê bết máu lao vào, lớn tiếng hô:
“Tối nay gặp thích khách, ta và công tử bị tách ra, mau theo ta tìm công tử!”
Nghe vậy, ta kinh hãi, vội khoác áo choàng chạy ra ngoài.
Tuyết ở Liêu Đông hễ rơi là phủ kín mọi dấu vết, chẳng thể phân biệt phương hướng.
Trong thời tiết như vậy, nếu qua một đêm ở ngoài trời, chắc chắn sẽ bị đông cứng đến chết.
Gió tuyết gào thét dữ dội, chẳng bao lâu ta cũng bị lạc mất những người khác.
May mắn thay, sinh ra và lớn lên tại Liêu Đông, ta miễn cưỡng còn nhận ra đường.
Không biết đã đi bao lâu, ta nhìn thấy trên đất có một hàng dấu chân còn mới, chưa bị tuyết lấp kín.
Lần theo dấu chân, ta tìm đến một hang núi nhỏ.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, ta trông thấy một người co ro trong hang – chính là Bùi Thanh Hằng.
“Bùi công tử, tỉnh lại, tỉnh lại đi!”
Mặc ta gào gọi thế nào, chàng vẫn không nhúc nhích.
Ta lo lắng đến phát khóc, bỗng nhớ đến lời mẹ từng nói:
“Dùng da thịt áp sát nhau, mượn hơi ấm cơ thể, có thể cứu người bị đông lạnh.”
Không kịp nghĩ ngợi, ta cởi áo, ôm chặt lấy chàng.
Cơ thể chàng lạnh như băng, khiến ta run rẩy, nhưng ta cắn răng chịu đựng, ghì sát mình vào chàng.
Không rõ đã bao lâu, ta nghe thấy chàng khẽ thì thào:
“Hoa Nhi, là nàng sao?”
Ta mừng rỡ, vội đáp:
“Công tử, đừng ngủ nữa, để ta đưa ngài về.”
Chàng chậm rãi mở mắt, ánh nhìn dần trở nên tỉnh táo.
Chàng nghiêng đầu, khẽ hỏi:
“Tiểu Nhi, sao ngươi lại ở đây?”
“Bùi công tử, bên ngoài tuyết lớn, nhưng ta vẫn nhận ra đường. Mau về thôi.”
Nói rồi, ta vội vàng chỉnh lại y phục, đỡ lấy tay chàng, dẫn đường trở về.
Dọc đường, ta mấy lần muốn hỏi, “Hoa Nhi” là ai.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn chẳng đủ dũng khí.