Cả Đời Em Chỉ Ăn Cơm Anh Nấu - Chương 2
8
Phó Hằng như ý giành được dự án Hoa Khai.
Con người một khi đắc ý thì rất dễ mờ mắt. Anh ta vậy mà lại chọn Giang Linh Khả làm người đại diện.
Đây là điều tôi không thể nào chấp nhận được.
Hai năm trước, có một thời gian, công ty của Phó Hằng vì chuyện của người đại diện mà thua lỗ nghiêm trọng.
Sau vụ đó, anh ta lấy tiền từ tôi để bù đắp chỗ trống ấy.
Còn tôi thì dùng số tiền đó mua cổ phần công ty của anh ta.
Nếu công ty lại dẫm lên vết xe đổ, thì số tiền tôi đầu tư lúc trước chẳng khác nào ném xuống sông.
Đó là điều tôi không muốn thấy, và cũng là lý do khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào mỗi khi nghĩ về Phó Hằng.
Chỉ là tôi không ngờ, anh ta lại có thể tiếp tục vấp ngã tại chính chỗ này.
“Không thể để Giang Khả Tâm làm người đại diện.”
Tôi đứng trước bàn làm việc, nhìn xuống Phó Hằng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó đứng lên hỏi:
“Tại sao?”
“Cô ta có vấn đề.”
Từ sau lần thua thiệt ấy, chuyện chọn người đại diện đều do tôi và anh ta đích thân chốt lại.
Tôi tưởng sau khi nghe tôi nói vậy, anh ta sẽ tiếp tục hỏi lý do như mọi khi.
“Anh không cảm thấy có vấn đề gì cả.”
“Người của anh điều tra kỹ chưa?”
Ánh mắt anh ta thoáng qua một tia chột dạ, rồi bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.
“Hồi trước khi chọn Kiều Hạc, em nói không được, kết quả cậu ta giúp công ty đối thủ kiếm bộn tiền.”
“Còn Cao Như Tuyên, em cũng gạt đi, giờ thì nổi như cồn rồi, người ta còn chẳng thèm để mắt tới bên mình nữa.”
Phó Hằng càng nói càng thấy mình có lý.
Tôi khẽ gật đầu:
“Anh thấy vui là được.”
Ở bên nhau từng ấy năm, anh ta chẳng hề hiểu cách tôi làm việc.
Nếu người không có vấn đề, tôi sẽ không dùng chắc?
Hai cái tên Phó Hằng vừa nói, là do bên họ đưa giá quá cao. Tôi giữ quy củ, không tung tin ra ngoài, không có nghĩa là họ không có vấn đề.
Dù sao thì suốt từng ấy năm tôi cũng chẳng được lợi lộc gì từ công ty của Phó Hằng, chi bằng giờ rút vốn luôn cho nhẹ người, đỡ phải dính bẩn sau này.
9
Điện thoại bật ra thông báo tin nhắn mới.
Phó Tân Châu gửi lời mời kết bạn.
Tôi chấp nhận.
【Chú có việc gì mà tìm em vậy?】
Đợi hai phút vẫn không thấy trả lời.
Chán quá, tôi xóa bạn – chặn luôn một thể.
Tô Ly: 【Ra ngoài chơi đi.】
【Đợi tớ.】
Gửi xong tin nhắn, tôi lần theo vị trí tìm đến.
Là một buổi tiệc du thuyền.
“Tớ ở đây nè!”
Tô Ly vẫy tay với tôi.
Tôi lao tới, ôm lấy cô ấy, miệng phụng phịu:
“Từ sau khi cậu cưới Thẩm Dục Lễ, tớ chưa được ôm cậu lần nào luôn đấy.”
“Lại đây, hôm nay ôm thỏa thích.”
Người còn chưa kịp làm ấm, tôi đã bị kéo đi mất.
Tôi vừa định nổi cáu, nhìn lên thì thấy là Phó Tân Châu.
Thế là càng không kiêng nể gì.
“Anh làm cái gì thế hả!”
Tôi bị Phó Tân Châu kéo đi một cách thô bạo, Tô Ly đứng phía sau mặt đầy hứng thú:
“Văn học trái đạo đức à?”
“Thú vị ghê.”
Thẩm Dục Lễ đi tới, liếc mắt theo ánh nhìn của Tô Ly, trầm ngâm:
“Tối nay có thể thử xem.”
Tô Ly phản ứng lại, mắng:
“Anh bị biến thái à?”
Thẩm Dục Lễ vòng tay ôm lấy cô ấy, gật đầu:
“Ừ.”
10
“Chú! Bỏ em ra!”
“Phó Tân Châu!”
“Ừ, anh đây.”
“Đồ theo dõi người khác.” Tôi lườm anh ta một cái.
Phó Tân Châu buông tôi ra:
“Nãy giờ Thẩm Dục Lễ cứ nhìn em chằm chằm từ phía sau.”
“Nhìn thì nhìn chứ sao.”
“Ánh mắt cậu ta như thể muốn giết em vậy.”
Suýt nữa thì tôi quên mất, Thẩm Dục Lễ là kiểu người bệnh kiều, có chuyện là dám làm thật.
“Anh tính em nên cảm ơn thế nào đây?”
Ánh mắt Phó Tân Châu mỗi lúc một nguy hiểm hơn, tôi biết điều mà rút lui.
“Cảm ơn anh.”
Tôi quay người chạy thục mạng. Nhưng… theo như kịch bản thường thấy, kiểu tình huống như tôi thì chạy kiểu gì cũng không thoát.
Quả nhiên, bị tóm lại rồi.
“Thêm lại đi.”
“Gì cơ?”
“WeChat.”
“Thêm! Thêm ngay!”
Tôi giơ luôn màn hình điện thoại ra cho anh ta xem:
“Xong chưa?”
“Ừ.”
11
“Thịnh Vãn, chơi Thật lòng hay Thách đấu không?”
Kiều Hạc gọi tôi lại, ánh mắt cợt nhả.
Chính là cậu ấm họ Kiều nhà phá sản rồi đi làm idol.
Tôi nhướng mày:
“Lỗi thời.”
Nói vậy nhưng chân đã tự động bước qua rồi.
“Em thua rồi.” Kiều Hạc nhìn tôi, ánh mắt chẳng có ý gì tốt đẹp.
Tôi lặng lẽ nhìn cái chai đang chỉ đúng vào mình.
“Chọn thật lòng hay thách đấu?”
Thật lòng thì chán òm,
“Tôi chọn thách đấu.”
Mắt Kiều Hạc xoay một vòng.
Tôi chợt nhớ ra, bên dưới tôi có công ty paparazzi từng bắt được phốt của cậu ta, còn nhân cơ hội kiếm được một mớ.
Cậu ta chắc đang định nhân cơ hội trả đũa đây.
“Chọn một người trong số này, hôn 30 giây.”
Một cái thách đấu vô vị đến phát ngán.
Tôi đảo mắt một vòng, chẳng thấy mấy gương mặt quen.
Ánh mắt dừng lại.
“Hay là anh nhé?” Tôi nhìn thẳng vào Kiều Hạc.
Nói cho cùng, cái “phốt” kia của cậu ta cũng chẳng to tát gì.
Chỉ là có một cô bạn gái yêu nhau 5 năm nhưng chưa từng công khai.
Kiều Hạc bề ngoài thì trăng hoa, nhưng thật ra lại cực kỳ thâm tình.
Chuyện đó cũng chẳng sao, chỉ tiếc là… cậu ta là idol – nên mới thành chí mạng.
Kiều Hạc nhìn tôi hai giây, nụ cười cợt nhả biến mất.
“Tôi uống.”
Mấy người xung quanh hiểu chút chút nhưng không rõ ngọn ngành, nghĩ đơn giản là không muốn đắc tội nhà họ Phó.
Thực tế là… cậu ta giữ thân như ngọc thật.
12
Tôi cầm một chai rượu đi ra ngoài, ngồi thổi gió ngắm biển.
Con người cứ hễ rảnh là lại dễ suy nghĩ vẩn vơ.
Yêu Phó Hằng sáu năm, rốt cuộc tôi đã thích anh ta ở điểm nào?
Tôi lắc lắc ly rượu vang trong tay.
Người từng cố gắng chọc tôi cười năm nào, giờ cũng bị lợi ích làm cho mờ mắt.
Gió biển thổi vù vù, bên cạnh có người đứng xuống.
Là Phó Tân Châu.
Tôi đặt ly xuống, hỏi anh ta:
“Chú, người ta có phải đều sẽ thay đổi không?”
Chưa đợi anh ta trả lời, tôi đã tự rót rượu uống.
Người chắc chắn là sẽ thay đổi.
Tôi còn mong chờ điều gì nữa chứ?
Phó Tân Châu cúi đầu nhìn ly rượu, tôi tưởng anh ta cũng định uống.
“Uống không?”
Tôi đưa chai rượu cho anh ta, “Có điều chắc phải lấy ly khác rồi.”
“Không cần.”
Tôi lại rót thêm một ly cho mình.
Mắt càng lúc càng mờ đi, vừa mới nhấp môi, Phó Tân Châu đã nghiêng người lại gần.
“Sẽ không thay đổi.”
“Hả?” Tôi nhìn anh ta, quên cả việc còn đang ngậm rượu trong miệng.
Rượu vang men theo khóe môi chảy xuống theo đường cong cổ.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy yết hầu anh ta khẽ chuyển động.
“Tôi sẽ không thay đổi.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt như dải ngân hà đang dâng lên thành sóng.
13
Phó Tân Châu – người tiêu biểu trong giới của chúng tôi, hình mẫu lý tưởng cho cả một thế hệ.
Chỉ riêng chuyện giữ mình trong sạch thôi cũng khiến bao người phải ngước nhìn.
Huống chi anh ta còn là người được công nhận rộng rãi là người thừa kế của Phó gia.
Trong nhận thức của tôi, Phó Tân Châu là người rất, rất tốt.
Tốt đến mức… thiêng liêng, không dám mạo phạm.
Một người như vậy, lại thích tôi… Tôi có gì mà xứng đáng?
“Anh thích tôi ở điểm nào?”
Tôi nhìn anh ta, không chớp mắt.
“Tất cả…”
Phó Tân Châu còn định nói gì đó, thì tôi bị một âm thanh khác thu hút.
Tiếng nước mờ ám đầy ám muội.
Tôi nhìn kỹ lại – trời ơi, chồng tôi và Giang Khả Tâm.
Đang quấn lấy nhau hôn đến không dứt nổi.
Bảo sao anh ta cứ nhất định đòi chọn Giang Khả Tâm làm người đại diện.
Những chuyện lặt vặt kia của Giang Khả Tâm, Phó Hằng chỉ cần động nhẹ quyền lực của nhà họ Phó là moi được hết ra rồi.
Thì ra là vậy.
Tôi đang định móc điện thoại ra chụp lại, thì phát hiện không mang theo.
Thế là tôi nhìn sang người bên cạnh.
“Chú, cho em mượn điện thoại chụp ảnh.”
“Đừng chụp nhiều, anh thấy bẩn.”
“Rồi, được thôi.”
14
Phó Tân Châu đưa tôi về phòng.
“Tiếp tục chuyện ban nãy.”
Mặt tôi đỏ ửng, nhưng sau màn “ngắt quãng” vừa rồi, đầu óc đã tỉnh táo hoàn toàn.
Rượu vào thì gan to.
Tôi lại uống một ngụm nữa.
“Nói đi.”
Phó Tân Châu tiến lại gần, tay anh ta lướt nhẹ qua xương quai xanh tôi, mắt dán chặt vào môi tôi.
“Ngày tháng còn dài, sau này từ từ nói cho em biết.”
Tôi lắc đầu, “Muốn uống không?”
“Không có ly.”
“Vậy uống không?” Nói rồi, tôi ngậm một ngụm rượu.
Phó Tân Châu hiểu ý, cuối cùng cũng uống rồi.
Chuyện nếm rượu kết thúc.
“Phó Tân Châu.”
“Yêu một người mệt lắm.”
Phó Tân Châu không phủ nhận.
Những ngón tay thon dài của anh ta khẽ gõ lên eo tôi, nhịp nhàng mà lơ đãng.
Đúng là mệt thật, nhưng chẳng phải có câu:
“Khổ tận cam lai” sao?
Phó Tân Châu xưa nay luôn rất kiên nhẫn.
Anh ta chờ được.
15
“Thịnh Vãn, tại sao em rút vốn?”
Vừa mới về đến nhà, màn tra hỏi của Phó Hằng đã lập tức tới nơi.
Giọng điệu đầy bực bội, như đang thẩm vấn tội phạm.
Tôi bực trong lòng, đáp lạnh:
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”
Phó Hằng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Chẳng lẽ là vì tôi chọn Giang Khả Tâm làm người đại diện, em ghen à?”
Tôi… thật sự bái phục lối suy nghĩ của anh ta.
“Ừ.” Tôi qua loa cho xong.
Anh ta vui vẻ nhào tới muốn ôm tôi.
Tôi đẩy ra:
“Bẩn.”
Sắc mặt Phó Hằng lập tức sầm xuống, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại.
“Anh đi tắm.”
‘Đinh’
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Tô Ly: 【Đến Brahma Sound đi.】
Tôi: 【Sẽ tới trong nửa tiếng.】