Cả Đời Em Chỉ Ăn Cơm Anh Nấu - Chương 1
1.
Phía sau bức tường.
Tôi nghe thấy Phó Hằng đang cầu xin:
“Chú à, chú có thể nhường bộ Hoa Khai cho cháu không?”
Tôi biết bộ Hoa Khai này, một dự án điện ảnh có sự góp mặt của nhiều ngôi sao lưu lượng. Nếu giành được, chắc chắn sẽ đem lại nguồn lợi nhuận khổng lồ.
Người đàn ông kia mở lời, giọng chậm rãi nhưng áp lực dồn dập đến nỗi tôi dường như cũng có thể cảm nhận qua bức tường:
“Cháu lấy gì khiến chú phải nhường?”
Không hổ là người được ông cụ Phó coi trọng.
“Cháu đảm bảo điều kiện sẽ khiến chú hài lòng.” Giọng Phó Hằng đầy tự tin.
Tiếng kim đồng hồ trên tường tích tắc vang lên.
Tôi cũng rất tò mò, với bộ phim mà tôi mất bao công sức mới giành được một chút quyền lợi, Phó Hằng sẽ dùng điều kiện gì để thuyết phục Phó Tân Châu?
Nhưng tôi không ngờ, điều kiện anh ta đưa ra lại là tôi.
“Cháu đưa Thịnh Vãn cho chú.”
Một tiếng bật lửa khẽ vang lên, dường như Phó Tân Châu đang châm thuốc:
“Không hối hận à?”
Phó Hằng không đáp. Khi gần đến cửa, anh ta khựng lại một chút.
Phó Tân Châu khẽ cười:
“Giờ quay đầu còn kịp đấy.”
Sau đó là tiếng đóng cửa nặng nề.
Đó chính là câu trả lời của anh ta.
2..
Tôi và Phó Hằng quen nhau từ đại học, sau 6 năm yêu đương thì kết hôn.
Ban ngày, chúng tôi còn đứng giữa hàng ngàn ánh mắt, đọc lời thề nguyện, trao nhau nhẫn cưới.
Vậy mà đến tối, anh ta lại lấy tôi ra làm điều kiện trao đổi với chú ruột mình.
Từ thời sinh viên đến chiếc váy cưới, tôi vẫn luôn nghĩ mình đã cưới được tình yêu.
Không ngờ ngay đêm tân hôn, tôi lại bị đập cho một cú tỉnh mộng.
Tất cả những ký ức ngọt ngào hóa ra chỉ là ảo ảnh đẹp đẽ mà Phó Hằng cố tình vẽ ra cho tôi.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, nước mắt không kìm được mà lăn dài.
Tim tôi như bị vứt vào hầm băng, nhưng cơ thể lại dần trở nên nóng rực.
Tôi chợt nhớ ra, trước khi rời khỏi tiệc cưới, Phó Hằng đã đặc biệt đưa cho tôi một ly nước cam.
Nếu không phải vô tình đi nhầm phòng, có lẽ giờ này tôi vẫn đang ngồi đợi anh ta trong hạnh phúc mơ hồ.
Tôi lau khô nước mắt. Người như vậy, không đáng để tôi đau lòng.
3.
Ngoài phòng vẫn vang lên tiếng bật lửa.
Phó Tân Châu đang hút thuốc rất mạnh, mùi khói nồng nặc len lỏi vào trong phòng khiến tôi ho vài tiếng.
Tiếng bước chân nặng nề ngày càng tiến lại gần.
Tôi chống tay xuống đất, ý thức mơ hồ:
“Đừng lại gần.”
Người đàn ông kia dừng lại thật.
Không nói lời nào, chỉ đứng yên đó, chờ thời gian trôi đi.
Anh ta vốn nổi tiếng kiên nhẫn.
Phó Tân Châu lặng lẽ nhìn ánh mắt tôi dần trở nên mơ màng.
Anh ta nghiêng đầu, hỏi:
“Cần tôi giúp không?”
Tôi bấu chặt vào đùi mình, cố gắng giữ tỉnh táo.
Phó Tân Châu nhìn thấy, liền bế bổng tôi lên:
“Để tôi đưa em vào phòng tắm?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Mùi khói thuốc sộc lên khiến tôi nhăn mày, định đẩy anh ta ra, nhưng lại không nỡ rời khỏi cảm giác mát mẻ dễ chịu ấy.
Phó Tân Châu căng người, để mặc tôi dựa vào.
Cho đến khi tay tôi chạm vào một điểm nhạy cảm, anh ta mới giữ lấy tay tôi, giọng khàn khàn:
“Đủ rồi.”
Không biết có phải do bản thân quá khó chịu hay không, mà câu nói đó với tôi chẳng có chút lực uy hiếp.
Cơ thể tôi như đang cháy lên, thở dốc, không kìm được khẽ nài nỉ:
“Giúp em…”
Phó Tân Châu cúi xuống, nhìn tôi chăm chú:
“Thịnh Vãn, nhìn cho kỹ, tôi là ai?”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ta, hơi thở phả ra dịu dàng:
“Là… chú.”
Cơ thể anh ta khựng lại, tay vòng lấy eo tôi.
“Gọi tên tôi.”
“Phó Tân Châu…” Tôi nhắm mắt, ngoan ngoãn thốt ra.
Mà không hề biết, ánh mắt anh ta lúc này đã tối sầm lại, sâu thẳm như vực thẳm.
4.
Trời đã sáng rõ.
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Tối qua, tôi và Phó Tân Châu… ngủ với nhau?
Rèm bị kéo mạnh ra, ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng, tôi mới nhìn thấy có người đứng cạnh cửa sổ.
Phó Tân Châu dập tắt đầu thuốc, giọng lười biếng vang lên:
“Tỉnh rồi à?”
Nghe thấy vậy, tôi chỉ muốn độn thổ.
“Em định tính sao với tôi đây?”
Tôi ngẩng phắt đầu, không thể tin vào tai mình:
“Anh… muốn tôi chịu trách nhiệm?”
Phó Tân Châu tỏ vẻ hoàn toàn hợp lý:
“Ừ đấy.”
Thấy tôi có vẻ muốn né tránh, anh ta bước đến bên giường:
“Không muốn chịu trách nhiệm cũng được…”
Tôi mắt sáng lên.
“Vậy thì đồng ý với tôi… mười điều kiện.”
Anh muốn cướp chắc?!
Cuối cùng, tôi không đồng ý.
Mà Phó Tân Châu cũng không ép thêm.
5
Phó Hằng nắm tay tôi trở về nhà cũ thì Phó Tân Châu đã đến rồi.
Ánh mắt anh ta lướt qua bàn tay đang nắm của hai chúng tôi, nhướng mày một cái.
“Vợ chồng son tình cảm thật đấy.”
Tôi không cảm thấy có gì lạ, nhưng Phó Hằng như thể phát hiện ra điều gì đó, lập tức buông tay tôi ra.
Sau đó cung kính chào hỏi:
“Chú.”
Phó Tân Châu gật đầu coi như đáp lại.
“Chú ạ.” Tôi cũng lên tiếng gọi theo.
Anh ta khẽ cong khóe môi, nhìn tôi chăm chú. Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Phó Tân Châu thốt ra một câu chấn động:
“Đêm tân hôn qua không bị ai quấy phá đấy chứ?”
Quấy phá? Tối qua tôi gặp chuyện gì chẳng lẽ anh ta không biết à?
Tôi đang định bịa chuyện để lấp liếm thì Phó Hằng đã lên tiếng thay tôi:
“Mọi người đều biết giữ chừng mực, không có ai làm loạn cả.”
Tôi trừng mắt nhìn Phó Hằng, trên mặt anh ta không hề có lấy một chút chột dạ.
Trước kia sao tôi không nhận ra anh ta giỏi diễn đến thế?
Phó Hằng nhìn tôi đắm đuối:
“Đúng không, Vãn Vãn?”
Đây là đang bắt tôi phối hợp cùng anh ta.
“Quả thực là biết giữ chừng mực.”
Phó Tân Châu nhìn tôi mấy giây, nhàn nhạt đáp:
“Vậy thì tốt.”
Anh ta rời đi rồi, Phó Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
6
Tôi biết Phó Hằng vốn dĩ là người có dã tâm, chỉ là phía trước anh ta còn có ngọn núi to mang tên Phó Tân Châu chắn đường. Anh ta không cam lòng.
Thế nhưng cũng chẳng chịu nhìn nhận năng lực thật sự của bản thân, chỉ biết oán trách ông nội Phó không thích mình. Nếu ông nội thích anh ta, thì anh ta cũng sẽ xuất sắc chẳng kém gì Phó Tân Châu.
Trên bàn ăn, mẹ Phó chủ động mở lời:
“Vãn Vãn, định khi nào thì sinh con?”
Nghe vậy, động tác đưa muỗng canh của tôi khựng lại.
Sinh con?
Dựa vào những gì anh ta đã làm, cả đời này tôi cũng không thể sinh con cho anh ta.
“Cái đó phải xem Phó Hằng thế nào.” Tôi làm ra vẻ thẹn thùng liếc sang Phó Hằng, đá quả bóng sang cho anh ta.
“Mẹ, không vội đâu, bọn con mới kết hôn mà.”
Mẹ Phó đặt đũa xuống:
“Là do mẹ sốt ruột quá rồi.”
Phó Tân Châu bất chợt lên tiếng:
“Thịnh Vãn, tôi nhớ năm nay em vẫn chưa đủ 24?”
“Qua sinh nhật tháng sau là đủ rồi.” Tôi đáp lời.
“Còn trẻ thì nên chơi thêm vài năm, chuyện này không gấp.”
“Nghe lời chú.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.
Ông nội Phó đưa mắt nhìn về phía Phó Tân Châu:
“Thịnh Vãn còn nhỏ, nhưng cháu thì không còn trẻ nữa rồi. Khi nào cưới vợ về đây?”
Ánh mắt Phó Tân Châu đột nhiên chuyển sang tôi.
“Tôi, không vội.”
Tim tôi đập thình thịch.
Phó Tân Châu… không phải là đang thích tôi đấy chứ?
7
Lúc về phòng, mẹ Phó giữ tôi lại.
“Vãn Vãn, lý ra mẹ không nên thúc con chuyện sinh con vội như vậy.” Bà nhíu mày, như có điều khó nói.
“Mẹ cứ nói đi.”
Mẹ Phó thở dài:
“Những năm qua sự nghiệp của Phó Hằng thế nào, con cũng thấy rồi đấy. Nó tính tình hiếu thắng, làm mẹ thì mẹ chỉ mong có thể giúp được gì thì giúp.”
Tôi đại khái hiểu rồi.
Ông nội tuổi đã cao, nên càng thêm coi trọng tình thân.
Đặc biệt hai năm nay, ông không ít lần lộ rõ niềm yêu thích với trẻ con.
“Còn trẻ thì sinh con sẽ hồi phục nhanh.”
Vừa nói, bà vừa đưa cho tôi một túi thuốc viên, còn cẩn thận quan sát xung quanh, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Tối nay lén cho Phó Hằng uống một viên.”
Mẹ Phó rời đi rồi, tôi nghiêm túc nhìn túi thuốc.
Phần công dụng chỉ ghi vỏn vẹn bốn chữ.
Cho Phó Hằng? Không có cửa.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến tối hôm qua.
Nếu viên thuốc này bị Phó Tân Châu uống phải thì hậu quả đúng là khó lường.
Tôi đang định cất đi thì một tiếng động vang lên làm tay tôi run lên, túi thuốc rơi xuống đất. Tôi định nhặt thì có người nhanh tay hơn.
Ngẩng đầu nhìn, là Phó Tân Châu.
Anh ta lật xem túi thuốc một cách thờ ơ, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười:
“Phó Hằng không được à?”
“Tôi đâu biết anh ta có được hay không? Là mẹ đưa cho tôi.”
“Em định… cho anh ta uống thật à?”
Phó Tân Châu nhìn thẳng vào mắt tôi, chờ câu trả lời.
Tôi không né tránh:
“Tất nhiên, anh ta là chồng tôi, cho anh ta uống là điều đương nhiên.”
“Không chỉ cho anh ta uống, sau này tôi còn muốn sinh con cho anh ta.”
Nói những lời đó, tôi không bỏ lỡ biểu cảm của anh ta.
Ngón tay thô ráp của anh ta vuốt nhẹ qua môi tôi, cúi đầu thì thầm bên tai tôi:
“Em định sinh con cho anh ta?”
Giọng anh ta không lộ rõ cảm xúc, nhưng tôi lại nghe ra một tia giận dữ.
“Anh giận à?”
Anh ta nhìn tôi, không phủ nhận:
“Tôi không cho phép.”
Tôi vòng tay lên cổ anh ta, mở miệng:
“Phó Tân Châu, không lẽ anh thích tôi thật rồi?”
“Tôi thích em.”
“Điều này, tôi không phủ nhận.”