Cả Công Ty Giúp Tôi Thành Người Tình Của Chồng - Chương 2
06
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Thư ký Tôn chợt nêu ra một vấn đề quan trọng:
“Sếp, chúng ta ở khách sạn nào đây?”
Cả đoàn hành động vội vã đến mức quên luôn chuyện đặt khách sạn.
À không đúng, chúng tôi đến đây để tổ chức tiệc tất niên!
Sếp nhìn tôi:
“Cô biết chồng cô đang ở khách sạn nào không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, chị Trương đã cướp lời trước.
“Cặp cẩu nam nữ đó chắc chắn đề phòng Trần Tiêu. Để Tiểu Hứa ra tay, hack điện thoại bọn họ, xem định vị khách sạn.”
Tiểu Hứa vừa vứt ba lô xuống, định bật laptop, thì bị tôi giữ lại.
“Không cần, đi theo tôi!”
Tôi hiên ngang đi trước dẫn đường, cả công ty theo sau, chia nhau lên ba chiếc xe taxi, thẳng tiến đến khách sạn.
Đến nơi, tôi xuất trình chứng minh thư và giấy đăng ký kết hôn.
Nhờ vậy, lễ tân khách sạn tra được số phòng của Tề Vĩ.
Chị Trương há hốc mồm nhìn tôi đầy thán phục:
“Tiêu Tiêu, cô chuyên nghiệp thế? Ngay cả khách sạn cũng điều tra rõ ràng như vậy?”
Tôi mở WeChat của Triệu Tiểu Kỳ ra, đưa album ảnh cho chị ấy xem.
Chín tấm ảnh, tất cả đều là ảnh tự sướng của cô ta và Tề Vĩ trong khách sạn.
Cả hai cười tươi như hoa, khoe hạnh phúc giả tạo đến phát buồn nôn.
“Con ngốc này còn cố tình khoe ảnh với tôi.
Nhưng cô ta không biết, nhờ mấy bức ảnh này, tôi dễ dàng tra ra địa điểm khách sạn.
Chỉ cần chụp màn hình ảnh nền trong ảnh, quét bằng Douyin, sau đó dùng Gaode Map tra cứu vị trí, lập tức tìm ra địa chỉ.”
Chị Trương vỗ vai tôi khen ngợi.
“Đỉnh lắm! Đi nào, các chị em, chúng ta cùng đi dạy cho cặp đôi khốn nạn này một bài học!”
Tôi dùng thẻ phòng dự phòng quẹt khóa.
Chị Trương hùng hổ lao vào, tung một cú đá, cửa bật mở.
Tiếng động lớn khiến tất cả mọi người giật mình.
Cảnh tượng trước mắt càng khiến ai nấy sững sờ.
Quả nhiên, Triệu Tiểu Kỳ không nói sai.
Giây phút này, cô ta đang cưỡi trên người Tề Vĩ, say sưa tự sướng.
Nhìn thấy tôi, cằm cô ta suýt rơi xuống đất.
“Cô… Cô— Cô sao lại ở đây?!”
07
Chị Trương xắn tay áo, hùng hổ lao lên.
“Cặp cẩu nam nữ, hôm nay chính là ngày tận số của bọn mày!”
Tôi và Thẩm Vi vội giữ chặt chị ấy lại.
“Chị Trương, đánh người là phạm pháp đấy, đừng kích động!”
Dưới sự khuyên can của chúng tôi, chị Trương mới dần bình tĩnh lại.
Trong lúc đó, Tề Vĩ và Triệu Tiểu Kỳ đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng đối diện với chúng tôi.
Tề Vĩ chỉ tay về phía tôi, mặt đầy tức giận.
“Trần Tiêu, cô bị điên à? Không có việc gì làm thì đến đây gây chuyện cái gì?”
Triệu Tiểu Kỳ dựa sát vào hắn, ánh mắt đắc ý.
“Chẳng lẽ cô còn vương vấn tình cũ, theo đến tận đây để cầu xin quay lại sao?”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Vương vấn tình cũ? Với cái loại như Tề Vĩ ấy hả? Hắn xứng sao?”
“Tôi theo đuổi hắn vì cái gì? Vì hắn già hơn tôi? Hay vì hắn bị yếu sinh lý, phải xịt thuốc kéo dài thời gian mới khiến cô hài lòng?”
“Cái thứ rác rưởi mà tôi vứt bỏ, chỉ có loại như cô mới coi như báu vật!”
Cả hai không ngờ tôi lại mắng thẳng đến mức này, lập tức đứng sững tại chỗ.
Đặc biệt là Tề Vĩ, bị vạch trần bí mật ngay trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Triệu Tiểu Kỳ vẫn chưa chịu thua, cố gắng phản công.
“Nếu không còn tình cảm, vậy cô mò đến đây làm gì?”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Đương nhiên là để vạch trần bộ mặt thật của hai người rồi.”
“Giờ cô không có tư cách nói chuyện ở đây đâu.”
Dứt lời, tôi đẩy mạnh cô ta sang một bên.
Cô ta định nhào lên cãi lại, nhưng bị chị Trương và mấy đồng nghiệp chặn đứng.
Mọi người nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường, từng câu mỉa mai nối tiếp nhau vang lên.
“Xấu có thể phẫu thuật, nhưng tâm địa xấu xa thì không có thuốc chữa đâu.”
“Người hèn hạ như cô mà không đem nghiên cứu làm áo chống đạn thì đúng là lãng phí.”
“Không biết cái cống nào không đậy nắp, để loại rác rưởi như cô chui ra nữa!”
Triệu Tiểu Kỳ tức tối, lập tức xù lông, bắt đầu chửi bới.
Miệng lưỡi cô ta vừa bẩn vừa tục, chửi đến mức ai nghe cũng nóng mặt.
Chị Trương mạnh về tay chân, nhưng khoản khẩu chiến thì không đấu lại được.
Tiểu Lệ còn trẻ, cũng không phải đối thủ của Triệu Tiểu Kỳ.
Thấy tình thế đang bất lợi, tôi chuẩn bị lên giúp một tay.
Nhưng chưa kịp ra mặt, chị lao công đã xông lên.
Cô ấy chống một tay lên hông, tay còn lại chỉ thẳng vào Triệu Tiểu Kỳ, giọng vang như sấm.
“Con ranh kia, mở mồm chửi thì phải động não trước đã!”
“Coi lại bộ dạng của mày đi! Mũi vẹo, miệng méo, cổ như cổ vịt, ngực như gà mái, đầu như cái chày gỗ, người thì gầy như cái đinh.
Ba mày canh mộ, mẹ mày làm bảo vệ, còn mày thì tối mò ra đường trộm trụ điện—”
Một tràng chửi như vũ bão khiến Triệu Tiểu Kỳ đứng đực tại chỗ, há miệng thở dốc, không biết đáp trả thế nào.
Trình độ này, đúng là khiến người ta khâm phục sát đất!
Sau khi xử đẹp Triệu Tiểu Kỳ, tôi cùng Thẩm Vi bước đến trước mặt Tề Vĩ.
“Giới thiệu với anh, đây là luật sư tôi mời đến.”
“Giờ có hai lựa chọn: ký vào đơn ly hôn hoặc ra tòa. Anh tự chọn đi.”
Tề Vĩ cười khẩy, khinh thường đáp:
“Ly hôn thì được thôi, chẳng phải tôi đã đưa đơn cho cô rồi sao? Cô cứ ký đi, tôi lập tức cùng cô đến Cục Dân Chính.”
Thẩm Vi không nói gì, chỉ lạnh lùng ném trước mặt hắn một xấp tài liệu.
Trong đó là toàn bộ chứng cứ tôi vừa thu thập được theo cách Tiểu Lệ hướng dẫn:
Giao dịch đặt phòng khách sạn của hắn và Triệu Tiểu Kỳ, ảnh trích xuất từ camera trên xe, tất cả đều rõ rành rành.
Đưa xong tài liệu, Thẩm Vi nghiêm túc lên tiếng:
“Anh Tề, hành vi ngoại tình của anh đã có đầy đủ bằng chứng. Trong vụ ly hôn này, lỗi hoàn toàn thuộc về anh.”
“Thân chủ của tôi, cô Trần Tiêu, không chỉ có quyền ưu tiên giành quyền nuôi con, mà còn có thể yêu cầu phân chia tài sản theo hướng có lợi hơn, thậm chí đòi bồi thường tổn thất tinh thần.”
“Chưa kể, trong thời gian hôn nhân, tất cả các khoản chi tiêu và quà tặng anh dành cho cô Triệu đều thuộc tài sản chung của hai người. Chúng tôi có quyền yêu cầu hoàn trả.”
“Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi phát ngôn.”
Tề Vĩ sững sờ, mãi mới lắp bắp nói được một câu:
“Trần Tiêu, cô làm thật đấy à?”
“Cô kéo cả một đám người đến đây, định dồn tôi vào đường chết sao?”
Tôi khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ khiến anh nhìn rõ hiện thực là sai à?”
Đúng lúc này, Triệu Tiểu Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng kéo tay Tề Vĩ, thì thầm vào tai hắn.
“Đừng lo, anh họ tôi sắp đến rồi.”
“Anh ấy là trùm ở đây, chỉ với mấy người này thì làm gì được chúng ta? Tôi đảm bảo bọn họ bước vào thì sẽ phải bò ra!”
08
Triệu Tiểu Kỳ nói đầy chắc nịch.
Tôi không khỏi lo lắng cho đồng nghiệp.
Bọn họ vì tôi mà đến đây, tôi không thể để họ bị tổn thương vì chuyện của mình.
Tôi ghé sát sếp, khẽ khàng khuyên nhủ:
“Sếp, hay là anh dẫn mọi người rời đi trước đi.”
Thẩm Vi khí thế đáp ngay:
“Chị em à, thời đại này là xã hội pháp trị, cô sợ gì?”
Anh Trương vỗ vai tôi đầy trấn an.
“Đừng sợ, có chị đây!”
Vài phút sau, bốn, năm gã đàn ông cao to, mặt mày dữ tợn bước vào.
Triệu Tiểu Kỳ lập tức nhào tới, bám vào cánh tay của một người đàn ông cầm đầu.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến! Có người bắt nạt em!”
Người cầm đầu chính là anh họ của cô ta, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to đùng, giữa trán còn có một vết sẹo dài, trông có phần hung dữ.
“Hừ, đứa nào dám bắt nạt em gái tao?”
Triệu Tiểu Kỳ nở nụ cười đắc ý, giơ tay chỉ thẳng vào tôi.
“Anh, chính là con tiện nhân này!”
Anh họ cô ta nheo mắt, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Con ranh kia, mau quỳ xuống xin lỗi em gái tao ngay, nếu không thì đừng hòng bước ra khỏi khách sạn này.”
Nhìn cái đám ngu ngốc này, tôi chỉ muốn thở dài.
Thời đại nào rồi còn bày đặt giở trò xã hội đen?
Bọn họ không biết chiến dịch trấn áp tội phạm dạo này gắt gao lắm sao?
Tôi móc điện thoại ra, định gọi cảnh sát.
Triệu Tiểu Kỳ thấy vậy, vội hét lên:
“Anh, con tiện nhân này định báo cảnh sát!”
Anh họ cô ta lập tức vung chân, đá bay điện thoại của tôi.
Tình huống xảy ra quá nhanh, ai nấy đều chưa kịp phản ứng.
Gã ta gằn giọng:
“Con ranh, hôm nay tao cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Hắn xông thẳng về phía tôi.
Chị Trương phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tôi ra sau lưng.
Thấy chị ấy định ra tay, tôi vội ngăn lại.
“Chị Trương, hay là… Chúng ta cứ báo cảnh sát đi?”
Tôi không muốn chị ấy vì tôi mà bị thương.
Chị Trương liếc tôi một cái, ra hiệu cứ yên tâm.
“Vi Vi, chị ra tay có tính là tự vệ chính đáng không?”
Thẩm Vi sảng khoái gật đầu.
“Chuẩn rồi, không có gì phải lăn tăn!”
Anh họ Triệu Tiểu Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Một lũ đàn bà, còn dám cứng đầu với ông mày? Để xem tao có bao nhiêu chân, chúng mày cứ đợi mà bò ra khỏi đây đi!”
Hắn giơ tay tát thẳng vào mặt chị Trương.
Nhưng vừa chạm đến vạt áo chị ấy, tay hắn đã bị túm chặt.
Ngay sau đó—
Một cú quật vai đẹp mắt!
Gã đàn ông to xác đập mạnh xuống đất, chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết.
“A a a… Đau chết tao rồi!”
Hắn lồm cồm bò dậy, quay sang quát đồng bọn.
“Chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Lên hết đi!”
Bốn gã đàn ông đồng loạt lao đến.
Tôi lo lắng, định nhấc ghế xông lên hỗ trợ.
Nhưng chị Trương mạnh mẽ đẩy tôi ra sau.
“Đứng xa ra, cẩn thận máu văng trúng mặt đấy!”
Ngay sau đó, bốn tên đàn ông lực lưỡng cũng chẳng phải đối thủ của chị ấy.
Chị Trương đứng giữa, đôi chân dài tung cước mạnh mẽ, từng cú đá như vũ bão.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả bốn tên đã bị đánh đến nỗi ôm đầu khóc thét.
Cái danh hiệu quán quân võ thuật của chị Trương, đúng là danh bất hư truyền!
🌸
Truyện rất hay cam ơn tác