Buông Bỏ Để Hạnh Phúc - Chương 2
03
Có lẽ do mới mang thai nên tôi có chút buồn ngủ.
Sau khi từ bệnh viện về, tôi cứ thế ngủ li bì.
Trong cơn mơ màng, tôi đã mơ rất nhiều giấc mơ.
Ban đầu, đó là khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, đúng lúc gia đình Tề Việt phá sản, anh ta lang thang đầu đường xó chợ.
Tôi và anh ta chen chúc trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, anh ôm tôi vào lòng, quấn tôi trong chiếc áo phao, tựa vào vị trí trái tim anh.
“Thu Ngộ, đợi anh có tiền rồi, nhất định sẽ không để em chịu khổ thêm chút nào nữa.
“Anh ít nhất sẽ thuê năm người, một người nấu ăn cho em, một người giặt đồ, một người gấp chăn…”
Bên tai là nhịp tim rộn ràng của anh.
Tôi đỏ mặt vì những lời tình tứ của anh, ngây ngô tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.
Về sau, anh thật sự vực dậy, công thành danh toại.
Nhưng bên cạnh anh cũng dần có nhiều người hơn.
Những người ấy đến rồi đi, như tình yêu của Tề Việt không cách nào nắm giữ được.
Cuối cùng, trong giấc mơ là cảnh hỗn độn đầy sứ vỡ trên sàn, bàn chân tôi rướm máu, tôi suy sụp bật khóc.
Anh thờ ơ nhìn tôi phát điên, giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc:
“Thẩm Thu Ngộ, em như vậy, thật khó coi.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn anh.
Người từng nắm tay nhau lúc trẻ dại, yêu sâu đậm, giờ đây bỗng trở nên mục nát.
Khi tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối.
Tôi mơ màng ngồi dậy.
Bỗng một giọng nói vang lên, khiến tôi giật mình:
“Nghe nói—
“Em mang thai con của anh, còn đi khắp nơi đồn thổi rằng anh đã chết?”
Tôi giật thót mình, nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Chỉ thấy bên cửa sổ sát đất, một người đàn ông đang nhìn tôi, ánh trăng chiếu xuống, phủ lên bộ vest tối màu của anh một lớp sáng bạc.
Trong phòng không bật đèn, anh ẩn mình trong bóng tối, nếu không lên tiếng, thật sự rất khó nhận ra.
“Hạ Yến Châu, anh định dọa chết người đấy à? Anh quá đáng vừa thôi!”
Hạ Yến Châu bật cười, như bị lời nói của tôi chọc giận.
Anh bước đến bên giường, kéo tôi vào lòng.
Hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tôi…
Giọng nói cất lên, đầy bất lực:
“Rốt cuộc là ai quá đáng đây? Thẩm Thu Ngộ.
“Ngủ với anh xong thì bỏ chạy, bây giờ, em còn định mang theo con của anh mà chạy trốn?”
04
Hạ Yến Châu đoán rất đúng.
Kế hoạch của tôi là mang theo con, tìm một thị trấn nhỏ để an cư.
Rời xa Tề Việt.
Và cũng rời xa Hạ Yến Châu.
Dù sao, giữa tôi và anh ta bắt đầu cũng chẳng vẻ vang gì —
Đó là ba tháng trước, vào ngày sinh nhật của tôi.
Tề Việt chủ động nói rằng, trước khi chia tay, muốn ở bên tôi lần cuối cùng trong ngày đặc biệt này.
Xem như một sự kết thúc tốt đẹp, chia tay trong êm ấm.
Anh ta đã đặt nhà hàng từ rất sớm.
Vị trí gần cửa sổ, từ đó có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
Anh ta đến nhà đón tôi, như thể giữa chúng tôi chưa từng có gì thay đổi.
Anh ta đưa cho tôi chiếc bánh kem, tự tay đặt nến và thắp sáng:
“Ước đi.”
Dưới sự thúc giục của anh ta, tôi phức tạp nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ —
“Điều ước của tôi là…”
Chỉ khoảng mười giây sau.
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy đối diện trống trơn, ngơ ngác một lúc.
Tề Việt đã biến mất.
Tôi tiếp tục chờ thêm một lúc nữa, vẫn không thấy anh ta quay lại.
Cuối cùng, một nhân viên phục vụ đến thông báo:
“Ông Tề vừa nhận cuộc gọi rồi đi ngay. Ông ấy dặn sau khi dùng bữa, cô có thể trực tiếp rời đi.
“Hôm nay mọi chi phí đã được ông ấy thanh toán.”
Tôi nhìn những ngọn nến trên bánh kem cháy dần, lớp kem từ từ sụp xuống.
Dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” biến thành một mảng đỏ xấu xí.
Cuối cùng, tôi bật cười chua chát.
Rời khỏi nhà hàng, tôi bắt taxi đến cảng.
Ngày trước khi còn nghèo, không có tiền đi du lịch, Tề Việt luôn thích đưa tôi đến cảng dạo chơi.
Anh ta luôn nói, dù không thể thấy phong cảnh mới lạ, nhưng được hít thở gió biển cũng không tệ.
Sau này, biển vẫn là biển.
Chỉ có con người đã đổi thay.
Tôi cứ đi bộ vô định như thế suốt một lúc lâu.
Cho đến khi bên cạnh bỗng có người kinh ngạc reo lên:
“Trời ơi, lãng mạn quá!”
Tôi theo ánh mắt của họ nhìn về phía bầu trời đêm trên biển, màn đêm đen kịt, vô số đèn từ máy bay không người lái lấp lánh.
Những ngọn đèn xếp thành dòng chữ mềm mại đầy lãng mạn:
“Bạch Noãn Noãn, anh yêu em.”
Vài giây sau, trên bầu trời đêm nở rộ vô số đóa hoa.
Rực rỡ, xinh đẹp.
Người đi đường xôn xao thán phục:
“Trời ạ, lại là thiếu gia nhà nào đang tỏ tình đây?”
“Haizz, lại là một ngày làm NPC của nhân gian.”
Tôi gần như tự hành hạ mình mà mở WeChat ra.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy bài đăng khoe khoang của Bạch Noãn Noãn:
“Tình yêu đích thực là, bất kể thời gian nào, chỉ cần tôi nói nhớ anh, anh liền dành cho tôi một màn tỏ tình.”
Kèm theo là bức ảnh lúc máy bay không người lái tỏ tình.
05
Khi một người chết tâm đến cực điểm, có lẽ sẽ trở nên chẳng khác nào kẻ điên.
Tôi mua rất nhiều rượu để uống.
Người ở bờ biển quá đông, Tề Việt và Bạch Noãn Noãn bên nhau, bị những người đi đường không biết chuyện vây quanh, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Nhưng tôi lại nhìn họ rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi nhận ra xung quanh mình đã đầy rẫy chai rượu trống không, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.
Tôi ý thức được nếu tiếp tục uống thì không ổn, bèn đứng dậy, lảo đảo rời đi.
Khó khăn lắm mới rời khỏi cảng ồn ào, tôi men theo con đường mà bước, không ngờ lại đâm sầm vào một người.
“Cẩn thận.” Anh ta giữ lấy tay tôi để tôi đứng vững.
Tôi ngẩng đầu lên, nhận ra người trước mặt.
Hạ Yến Châu, đại ca trong giới Thượng Hải, người thừa kế của tập đoàn Hạ Thị.
Những năm gần đây, vì các khoản đầu tư kinh doanh, tôi có chút qua lại với anh ta.
Có thể nói, hai phần ba tài sản của tôi hầu hết là nhờ vào việc dựa vào cây đại thụ này mới kiếm lại được.
Anh ta hoàn toàn trái ngược với Tề Việt, bên cạnh hầu như không có bất kỳ phụ nữ nào.
Giới thượng lưu thường trêu anh ta có phải là gay hay không.
Anh ta cũng chưa từng phản bác.
“Thẩm Thu Ngộ?”
Anh ta đỡ lấy tôi, nhíu mày:
“Sao lại uống nhiều như vậy?”
Hương thơm trên người anh ta rất dễ chịu, sạch sẽ.
Không giống như Tề Việt, lúc nào cũng có mùi nước hoa của Bạch Noãn Noãn.
“Hạ Yến Châu, người ta đều nói anh thích đàn ông, có thật không?”
Chẳng hiểu sao, tôi lại buột miệng hỏi như vậy.
Lưỡi tôi có chút tê cứng, chắc là do rượu gây ra.
Hạ Yến Châu thoáng ngạc nhiên, rồi thở dài bất lực, nhẹ nhàng đỡ tôi lên chiếc Rolls-Royce của anh ta.
Có lẽ vì anh ta trông rất hợp gu của tôi.
Có lẽ vì rượu làm tê liệt lý trí.
Hoặc có lẽ, tôi chỉ đang muốn trả thù Tề Việt theo cách nào đó.
Tôi lặng lẽ lại gần Hạ Yến Châu, chủ động hôn nhẹ lên má anh.
Anh quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử anh rung lên.
Làn da trắng nhợt của anh ửng đỏ nhẹ, mang theo chút hơi nóng.
Giây tiếp theo, tôi to gan lớn mật, ngồi hẳn lên đùi anh.
“Hạ Yến Châu, anh có muốn thử không?”
Khoảng cách quá gần, môi tôi lướt nhẹ qua dái tai anh.
Mềm mại quá.
Tôi liền dứt khoát hôn lên đó.
Tai anh nóng lên.
Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi, có chút khàn:
“Thẩm Thu Ngộ, tỉnh táo lại.”
Tôi cười:
“Tôi đang tỉnh mà.
“Tôi biết, đàn ông các anh đều thích những cô gái trẻ đẹp, chỉ cần nói chán là có thể dễ dàng bỏ rơi họ.”
Cảm giác nóng bức trên người dâng lên, tôi vô thức muốn dựa vào chỗ mát mẻ.
Anh nhíu mày, ánh mắt khó lường.
Tôi lại ngẩng đầu lên, đòi hôn lần nữa.
Lần này, anh không né tránh.
Đôi môi của anh, mát lạnh, có hương bạc hà thoang thoảng.
Thơm quá.
Nụ hôn khiến tôi mê man, gần như nghẹt thở.
Anh lại dùng một tay giữ chặt sau gáy tôi, tay kia nắm lấy eo tôi.
Ép tôi tiếp tục.
“Ưm…”
Tấm chắn trong xe kịp thời nâng lên, ngăn cách hoàn toàn thành một không gian kín.
Anh cuối cùng cũng buông tôi ra, giọng còn khàn hơn lúc trước:
“Thẩm Thu Ngộ.
“Tôi không thích đàn ông.
“Cũng không thích người trẻ.”
Hả? Phản xạ của anh ta đúng là chậm.
Hôn rồi còn nói mấy chuyện này làm gì.
Rượu không đến mức khiến tôi mất trí, nhưng đầu óc tôi quả thật có chút mơ hồ.
Chưa kịp nghĩ thêm, Hạ Yến Châu đã khởi động xe.
Không bao lâu sau, đã đến nơi.
Hạ Yến Châu bế tôi từ ghế sau xuống.
Anh bế tôi ngang qua phòng khách biệt thự, nhanh chóng bước lên lầu vào phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.
Đứng trên cao nhìn xuống, anh đứng bên giường, mắt chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt tôi dán chặt vào đôi môi anh.
Đôi môi vừa hôn lúc nãy, ướt át, có chút sưng đỏ.
Nhìn xuống dưới, hai cúc áo sơ mi của anh đã được mở ra.
Xương quai xanh lộ ra trong không khí, trông anh như một kẻ quyến rũ chết người.
Anh khẽ nhếch môi, nắm lấy tay tôi, đưa vào trong vạt áo sơ mi:
“Thẩm Thu Ngộ, có muốn không?”