Bước Chuẩn Bị Trước Ngày Tàn - Chương 2
5.
Tang Du đồng ý đi cùng tôi, không biết là bởi vì tôi quá chân thành, hay là bởi vì câu miễn phí kia.
Tôi thuê một y tá làm thủ tục xuất viện cho anh ấy và quay lại căn hộ để lấy đồ.
Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được điện thoại của mợ, vừa mở miệng đã hỏi tôi tại sao muốn bán căn nhà Chu Châu ở, căn nhà đó không phải đã được giao cho Chu Châu rồi sao?
Hả? Tôi đã nói điều này khi nào?
Hay Chu Châu ở miễn phí năm năm liền nên thật sự coi căn nhà kia là của mình.
Tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình đừng giận.
“Mợ, căn nhà kia vốn định tặng cho Chu Châu, nhưng bạn trai con không đồng ý. Hiện tại, con định bán tất cả căn nhà, sau khi kết hôn sẽ mua lại căn nhà, coi như tài sản sau khi kết hôn của con và bạn trai.”
“Thế này thì sao? Con bán rẻ căn nhà cho mợ, con chỉ lấy một nửa số tiền thôi. Đừng nói với bạn trai con, nếu không anh ấy nhất định sẽ không đồng ý.”
Tuy tôi chỉ lấy một nửa số tiền nhưng cũng đủ vét hết tài sản của mợ tôi.
Tiền ở tận thế sơ kỳ tuy rằng bị đả kích lớn, nhưng về sau căn cứ ổn định, tiền công năng lại khôi phục, chỉ là lạm phát lợi hại mà thôi.
Đào hết của cải của bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không thể sống thoải mái như trước khi tôi sống lại.
Khi còn bé, cha mẹ tôi ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp, đem tôi gửi ở nhà cậu, mợ luôn xem thường tôi, cho đến khi mẹ gửi một số tiền lớn tới đây, mợ mới xem trọng tôi một chút.
Tôi vì muốn cuộc sống tốt hơn một chút, tan học trở về liền rửa nồi, quét nhà, lau bàn, đấm lưng, bóp đầu, rửa chân cho bà ta.
Tôi cố gắng lấy lòng mợ, chỉ hy vọng có được khuôn mặt tươi cười của bà ta.
Cho đến khi cha mẹ đón tôi về, tôi nghĩ những ngày lấy lòng người khác đã kết thúc.
Nhưng trên thực tế, tính cách này đã hình thành và ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời tôi.
Lúc tận thế, bà ta biết rõ Chu Châu đối với tôi như vậy, còn hy vọng tôi không ôm thù hận, thành toàn cho Chu Châu và Chương Dương.
Ở trong mắt bọn họ thật sự cho rằng có thể tuỳ ý quyết định cuộc sống của tôi.
Mợ chửi ầm lên:”Lâm Sơ có phải con có bệnh hay không, Chương Dương là người ngoài, chúng ta là cậu mợ của con, con đem đồ cha mẹ để lại cho người ngoài lừa gạt, cũng không muốn cho chúng ta, đầu óc con hỏng rồi sao?”
Bà ta tiếp tục chửi bới, còn tôi thì để chiếc điện thoại ra xa hơn.
Thật lâu sau, chờ bên kia bắt đầu không ngừng gọi tên tôi, tôi mới tiếp tục nói:”Mợ, sự việc chính là như vậy, trước tiệc đính hôn con sẽ xử lý hết tất cả nhà cửa, mợ suy nghĩ một chút đi.”
Tôi tắt điện thoại.
Trong nhóm gia đình, mợ bắt đầu không ngừng gửi tin nhắn tố cáo tôi là “Bị đàn ông lừa”, “Vong ân phụ nghĩa”, “Não yêu đương”.
Chu Châu miễn cưỡng khuyên mẹ cô ta rằng “nói chuyện đàng hoàng với Lâm Sơ.”
Tôi cười, muốn bắt cóc đạo đức với tôi à?
Trải qua trị liệu tâm lý của Tang Du, tôi đã sớm miễn dịch với bọn họ.
Tôi nhắn tin trong nhóm gia đình: [Nhà tôi giá thị trường 3 triệu, nay bán lại 1,5 triệu, ai có thiện chí mua thì add tôi.]
Trong nhóm im lặng một hồi, sau đó nhiều người họ hàng đã add tôi.
Mợ như quỷ hút máu trực tiếp gọi điện thoại tới: “Để nhà cho mợ, hiện tại sang tên ngay lập tức.”
“Được thôi, hôm nay giao tiền, nếu không tôi sẽ bán cho người khác.”
Bà ta hung tợn cúp điện thoại.
Tôi mang theo luật sư đến sở quản lý bất động sản trước khi tan làm, làm xong tất cả thủ tục.
Chu Châu vui vẻ cầm giấy tờ nhà, nhắm mắt cười, mợ tôi trợn mắt, Chu Châu thì thầm vào tai bà ta mấy câu, khiến bà ta dễ chịu lại.
Chu Châu cười nói:”Lâm Sơ, cám ơn chị nha, chị bán nhà có phải vì muốn dỗ anh Chương Dương vui vẻ hay không hả? Em biết ngay chị không buông bỏ anh ấy được.”
Tôi gật đầu:”Đúng vậy, tôi muốn dành bất ngờ cho anh ấy, cô giúp tôi giữ bí mật nha.”
Chu Châu nhìn tôi bằng ánh mắt “đừng lo lắng”.
Cô ta cười nói:”Lâm Sơ, em không giận chị nữa, đưa đồ cho em đi, chị để ở nhà à? Em cùng chị quay lại lấy.”
Tôi nhìn cô ta với vẻ khó tin:”Cái gì? Em nói những thứ đồ xa xỉ phẩm đó à? Chị đã ném chúng vào thùng rác rồi, chị cứ nghĩ em thật sự không cần nữa, thật đáng tiếc! Sớm biết em muốn thì chị đã không ném vào đống rác rồi, nếu không chị nói cho em địa điểm em đến đó tìm?”
Tôi tận mắt nhìn nụ cười trên mặt Chu Châu vụt tắt, trong lòng lại tràn đầy cảm giác thành tựu.
6.
Tôi vừa ra khỏi cục quản lý bất động sản không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Chương Dương, đầu bên kia điện thoại giọng điệu anh ta ngạo mạn.
“Anh nhìn trúng một căn nhà, em đến đây cùng nhau xem một chút. ”
Tôi im lặng, nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ra là muốn nhanh chóng vét sạch tiền mặt trên tay tôi.
Tôi chân trước mới vừa bán nhà, chân sau hắn liền biết, Chu Châu thật đúng là đặc biệt biết giữ bí mật.
Tôi bình tĩnh nói:”Anh biết sai rồi sao?”
“Cái gì?”
Chương Dương sửng sốt.
Tôi nhắc lại lần nữa.
Lần đầu tiên trong đời tôi không nhận sai với hắn, ngược lại để hắn nhận sai, trong mắt hắn có lẽ đang nghĩ tôi thật to gan lớn mật.
Mặc dù cách đường dây điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được lạnh lẽo thấm vào người.
Giọng nói Chương Dương lạnh lùng truyền đến: “Lâm Sơ, tôi cho cô một cơ hội, bây giờ cô tới đây, đưa một nửa tiền đặt cọc, nhà ở thêm tên của cô, nếu không cô cũng đừng nghĩ nữa.”
Tôi cố chấp lặp lại lần nữa: “Nếu anh nói sai thì tôi sẽ qua, nếu không thì tôi sẽ không…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã cúp.
Tôi lắc đầu, dựa theo hiểu biết của tôi về Chương Dương, có lẽ lúc này hắn đã bắt đầu tức giận và trả tiền rồi.
Tuyệt vời, một chiếc ví khác đã trống rỗng.
Cảm giác thành tựu trong lòng tăng gấp đôi, cơn ác khí tích tụ trong lòng tôi rốt cục tiêu tán một ít.
Đến tối, luật sư nói cho tôi biết toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của tôi đã được xử lý xong, toàn bộ khoản thế chấp bất động sản, đồ trang sức xa xỉ bán cho cửa hàng cầm đồ, cổ phần cũng bán rẻ cho đối tác.
Sau bao nhiêu cố gắng, trong tay tôi bây giờ đã có 200 triệu (~664 tỉ VND).
Tôi ngạc nhiên nhìn con số lớn kia, nhưng rất nhanh liền mất hứng thú.
Giá nhà ở Đế đô không rẻ, nhất là nơi ở gần căn cứ tương lai, giá phòng lại càng đắt kinh người.
Mặc dù dựa vào lỗ hổng thông tin để tránh làn sóng zombie, nhưng đồng thời tôi cũng muốn dùng tiền để mua nhà ở Đế đô, đồng thời cũng phải dành một phần tiền để tích trữ đồ đạc.
Nhìn theo hướng này, số tiền trong tay thực sự rất eo hẹp.
Mà đúng lúc này, người môi giới của Đế đô gọi điện thoại tới nói cho tôi biết, có một tứ hợp viện trên không phù hợp yêu cầu của tôi, nhưng chào giá cao, đại khái là 180 triệu, hỏi tôi khi nào thì tới xem.
Tim tôi căng thẳng, khá lắm, sao lại mắc như vậy?
Tôi và anh ta hẹn ngày mai xem nhà.
Nhìn thời gian cũng không còn nhiều, tôi liền bắt đầu thu dọn đồ đạc đi tới sân bay.
Trên đường đi, tôi tiện tay lướt qua nhóm bạn bè, nhìn thấy Chương Dương khoe khoang hợp đồng mua nhà của hắn, hắn viết:
[Phấn đấu vài năm cuối cùng cũng có được ngôi nhà của riêng mình, nhà tuy không lớn nhưng tương lai đầy hứa hẹn.]
Hình minh họa đẹp mắt, có hợp đồng mua bán và tôm hùm cùng rượu vang đỏ.
Tôi lại lướt xuống một chút, liền thấy được nhóm bạn bè của Chu Châu: [Làm việc một năm thì có nhà riêng, cám ơn ba mẹ thân yêu.]
Hình ảnh kèm theo cũng là giấy tờ nhà và tôm hùm cùng rượu vang đỏ.
Họ đi ăn cùng nhau?
Tôi cười nhạo một tiếng, hy vọng ba ngày sau bọn họ còn có thể cười được.
Tôi cho mỗi người một like, gửi hai bình luận không khác nhau lắm.
“Xem anh/ cô cùng em họ tôi/ chồng tương lai của tôi ăn ý như vậy, cảm giác thật sự rất xứng đôi!”
Rất nhanh, khi tôi kiểm tra lại, vòng bạn bè của Chu Châu đã biến mất, chỉ còn lại vòng bạn bè của Chương Dương, vẫn như cũ kiên cố, giống như con người của hắn, chắc vẫn đang chờ tôi đến cầu xin tha thứ.
Đến sân bay, tôi nhìn thấy Tang Du, tôi cẩn thận che chở anh rồi làm thủ tục bay.
Anh ấy cười:”Tôi cũng không có yếu như vậy, có thể tự mình làm, cô nghỉ ngơi một chút đi, cô giỏi chăm sóc người như vậy là bởi vì khi còn bé đã phải chăm sóc người khác sao?”
Trước kia tôi có lẽ sẽ giấu diếm, không muốn để cho người khác cảm thấy tôi đáng thương, nhưng ở trước mặt Tang Du tôi cảm thấy nên bộc lộ con người thật của chính mình.
Tôi gật đầu, sau đó chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Tang Du chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng dẫn dắt tôi nói tiếp, chờ máy bay cất cánh tôi đã nói mình không còn nhiều lắm.
Dọc theo đường đi vẫn giữ im lặng, lúc sắp xuống máy bay, anh ấy hỏi tôi:”Cô có cần tôi giúp cô trị liệu tâm lý không?”
“Không cần!” giọng tôi có chút sắc bén, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Anh ấy nghi hoặc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói xin lỗi.
Tôi cúi đầu xuống trong lòng phập phồng, bác sĩ tư vấn tâm lý duy nhất trong đời tôi không muốn tìm chính là Tang Du.
Bởi vì một trong những đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ tư vấn tâm lý, chính là không thể nảy sinh quan hệ yêu đương với bệnh nhân của mình.
7.
Lúc tận thế tôi từng thích Tang Du, nhưng anh ấy cự tuyệt tôi.
Anh ấy nói tôi chỉ “đồng cảm” vì anh ấy đã giúp tôi giải quyết vấn đề tâm lý.
Tôi cảm thấy anh ấy mạnh mẽ và tôi muốn gắn bó với anh ấy. Đây là một mối quan hệ không công bằng. Anh ấy ở thế mạnh, mà tôi là kẻ yếu. Mạnh đối yếu, tất nhiên sẽ sinh ra áp bức.
Tôi đồng ý với những gì anh ấy nói và bắt đầu tránh xa anh.
Nhưng về sau khi tôi chet, tại sao anh ấy lại phát đ iên cho n ổ tung đầu những người có siêu năng lực đó?
Trong căn cứ cấm tự giet lẫn nhau, giet người có siêu năng lực sẽ bị t ử hình, tại sao anh ấy lại làm vậy?
Lòng tôi tràn đầy nghi vấn, nhưng vĩnh viễn cũng không tìm được đáp án.
Nhưng nếu đã sống lại một lần nữa, tôi sẽ không để mình và Tang Du rơi vào quan hệ bác sĩ và bệnh nhân nữa.
Cả đời này anh ấy cũng đừng nghĩ làm tư vấn tâm lý cho tôi.
Sau khi xuống máy bay, tôi đưa Tang Du đi thẳng đến chỗ người môi giới bất động sản để xem biệt thự 180 triệu.
Đó là một biệt thự nhỏ độc lập, ngay trong phạm vi căn cứ kiếp trước, ở đây còn có một tầng hầm, quan trọng nhất là rất riêng tư, bảo an hạng nhất, cánh cửa lớn duy nhất được khóa lại ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Diện tích biệt thự so ra kém tứ hợp viện bên cạnh, nhưng tôi không dám mua tứ hợp viện kia.
Tứ hợp viện là trung tâm quyền lực của căn cứ trước kia, cho dù tôi mua cũng không ở được, cho nên không cần phí sức.
Tôi đưa ra một yêu cầu, tôi có thể trả tiền ngay lập tức nhưng trong hôm nay phải sang tên cho tôi.
Người môi giới ngây ngẩn cả người, sau đó trở nên phấn khích lập tức giúp tôi liên lạc, rất nhanh liền nói cho tôi biết một tin tức tốt.
Nhà có thể sang tên ngay hôm nay, mà giá cả anh ta đã giúp tôi chủ động giảm giá ưu đãi chỉ còn 170 triệu.
Chờ tôi làm xong thủ tục, anh ta mới nói thật với tôi.
Căn nhà này đã để một thời gian rất dài, giá cả có thể so với tứ hợp viện nhưng diện tích không bằng tứ hợp viện kia, ngoại trừ diện mạo trông hiện đại hơn một chút thì không còn ưu điểm nào, người xem nhiều nhưng người mua không có, anh ta không nghĩ tới tôi thật sự sẽ mua nó.
Tôi nở nụ cười, hiện tại xem ra tôi thật sự phá sản rồi.
Nhưng mà ở tương lai, nơi này sẽ trở thành tấc đất tấc vàng, so với thời thịnh thế còn đắt hơn, nói như thế nào đều có thể kiếm lời được.
Tôi trực tiếp thuê người môi giới giúp tôi làm việc, nhờ anh ta giúp tôi liên lạc với chợ bán sỉ xung quanh.
Anh ta là dân bản xứ đối với nơi này vô cùng quen thuộc, lại có quan hệ, rất nhanh liền giúp tôi liên lạc được.
Anh ta nhìn danh sách hàng hóa tôi đưa ra, cả người ngây dại.
Danh sách vật tư bao gồm một lượng lớn gạo, mì, dầu, rau, thịt, đường, gia vị và các nhu yếu phẩm khác, cũng như các loại đồ hộp, bánh quy nén, kẹo, mì ăn liền, rượu, sữa bột, v.v. có thể dự trữ được trong một khoảng thời gian dài.
Ngoài ra còn có máy phát điện, đèn pin, kính viễn vọng, bật lửa, quần áo, giày dép, ba lô, vật tư y tế, thuốc men, thiết bị bảo hộ và đồ dùng cho mùa đông.
Tất nhiên quan trọng nhất là nước, điện và gas.
Vào thời điểm tận thế, nước và điện bị cắt, phải mất hai hoặc ba tháng để lập lại trật tự.
Tôi trực tiếp mua năm thùng nước quân dụng lớn đặt ở trong sân rồi đổ đầy nước, lượng nước này nếu dùng tiết kiệm đủ chống đỡ đến khi khôi phục trật tự, điện dùng năng lượng mặt trời, gas thì dùng khí hóa lỏng.
Người môi giới đau lòng vô cùng, toàn bộ cảnh quan đẹp đẽ đều bị thùng nước đè bẹp, anh ta liên tục thở dài nhưng vẫn làm theo sự sắp xếp của tôi tìm đội thi công đến lắp đặt.
Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, là nước và thiết bị điện trong biệt thự có thể được sử dụng bình thường ngay cả trong những trường hợp khắc nghiệt.
Tôi trả cho họ gấp năm lần để họ hoàn thành công việc ngay trong đêm.
Hàng hoá lần lượt được chuyển đến, từng xe đồ đạc được công nhân chuyển vào, may mắn người môi giới đã sớm gọi cho quản lý mới có thể thuận lợi như vậy.
Lúc mọi người đi thì trời đã sáng.
Tôi đưa cho mỗi công nhân một lô vật tư, dặn dò bọn họ chính sách có thay đổi có thể sẽ phong tỏa thành phố, để cho bọn họ chuẩn bị thêm một ít đồ ở nhà.
Bọn họ rất do dự nhưng nhìn thấy đồ đạc tôi dự trữ, lại nhìn biệt thự tôi ở, theo bản năng cho rằng tôi là người có quyền lực nên có tin tức nội bộ.
Bọn họ liền hoảng hốt vội vàng trở về.
Biệt thự đã chật kín, trong hầm ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Tôi tính toán một chút, số vật tư dự trữ này đủ cho 500 người chống đỡ trong một tháng.
Mà tiền trên người tôi cũng tiêu sạch như nước chảy.
Tang Du tự động giúp tôi kiểm tra những chỗ bị hỏng và rò rỉ, sau đó kiểm kê vật tư.
Chúng tôi một ngày một đêm không nghỉ ngơi, khuôn mặt tái nhợt của anh ấy hiện lên một vệt đỏ không bình thường.
Tôi cảm thấy có lỗi, anh ấy vẫn là bệnh nhân, mà tôi còn theo bản năng cho rằng anh ấy là một người có siêu năng lực ở tận thế vào kiếp trước.
Nhưng thời gian rất gấp, chúng tôi không có thời gian nghỉ ngơi.
Tôi và anh ấy còn một việc rất quan trọng chưa làm.
8.
Tôi còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Tang Du, anh ấy đã hỏi tôi trước.
“Thật ra là không có thứ gọi là chiêu mộ tình nguyện viên ung thư, phải không?”
“Có chuyện xấu sắp xảy ra sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh, giây phút đó trong lòng không khỏi có chút không dễ chịu.
Tôi sống lại, chuyện này quá mức khó tin, không có cách nào nói ra.
Và tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai sau khi tái sinh. Liệu nó có tiếp tục diễn ra như ở kiếp trước không?
Tôi như kẻ cô độc, chỉ có thể làm một ít chuyện trong khả năng của mình.
Tôi nhờ anh ấy mở hai chai đào đóng hộp, anh một chai, tôi một chai, hai chúng tôi ôm hộp đào ăn, hương vị ngọt ngào làm cho lòng tôi dễ chịu hơn một chút.
Tôi nói: “Đúng là có một loại thuốc có thể trị bệnh cho anh nhưng cũng có một nửa tỷ lệ t ử vong, để tôi thử trước một chút.”
Anh ấy dừng lại: “Cô cũng là bệnh nhân ung thư à?”
“Không!”
Tôi quay lại nhìn anh: “Tôi bị dị ứng với đào.”
Trong mắt Tang Du có vẻ kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế bản thân và trở lại dáng vẻ lịch sự như thường ngày.
Tôi biết mình hiện tại nhất định rất khó coi, tôi sinh ra đã bị dị ứng đào, ăn một miếng đào có thể làm cho toàn thân tôi nổi mẩn đỏ, hiện tại nhất định trên mặt đều là nốt đỏ.
Xấu xí quá rồi!
Hơn nữa còn ngứa ngáy khó chịu.
Tôi không thể làm gì được, sức mạnh của tôi trước khi tái sinh quá vô dụng.
Nói một cách dễ hiểu thì đó là dịch chuyển tức thời, nhưng nó chỉ có thể dịch chuyển hai mét thì có ích lợi gì chứ?
Sau này tôi chăm chỉ luyện tập kỹ năng chiến đấu, nhưng làm sao có thể cạnh tranh với những kẻ có sức mạnh dị năng khủng khiếp đó.
Chương Dương thức tỉnh dị năng kim loại, Chu Châu thức tỉnh dị năng chữa lành.
Dị năng của tôi thường xuyên bị bọn họ cười nhạo, gọi là: [Zombie chuyển phát nhanh.]
Hai zombie đứng xếp hàng, và khả năng dịch chuyển tức thời của tôi tương đương với việc chuyển phát nhanh từ vòng tay của zombie này sang vòng tay của zombie kia.
Sau khi tái sinh, tôi muốn dị năng của mình mạnh mẽ hơn.
Nghiên cứu khoa học thời mạt thế cho thấy, dị năng thức tỉnh của người mắc bệnh nặng thường tương đối mạnh mẽ.
Tôi thân thể khỏe mạnh, ăn cái gì cũng được, không mắc bệnh nan y thì chỉ có thể làm cho mình dị ứng nghiêm trọng một chút, sau đó lại uống thuốc, hy vọng như vậy có thể làm cho dị năng thức tỉnh của tôi mạnh hơn một chút.
Tang Du giữ chặt tôi: “Đừng uống nữa, theo tôi đến bệnh viện.”
“Chờ một chút, tôi có thuốc, mang thuốc tới đây giúp tôi.”
Tôi có chút không thở nổi, vẫn ngoan cố đưa miếng đào cuối cùng vào miệng.
Trong đời tôi chưa bao giờ nếm được một quả đào nào.
Đào thật ngon…….
Tang Du tức giận cười lớn, anh ấy nhanh chóng lấy thuốc ra, chỉ nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người.
“Đây là thuốc trị ung thư, không phải thuốc trị dị ứng.”
“Mang đến đây đi, nó có thể trị cho tôi, đi bệnh viện cũng không kịp, nếu không muốn tôi chết thì đưa cho tôi, anh tin tôi đi.”
Cả người tôi nóng lên, tôi phát sốt nhưng vẫn kiên định nhìn anh.
Tang Du dưới sự thúc giục liên tục của tôi mới hạ quyết tâm, nhanh chóng mở thuốc ra, đưa tới cho tôi.
Tôi vội uống.
“Không đủ, mang thêm thuốc tới đi.”
Thức tỉnh dị năng không chỉ uống một hai chai là đủ, mà phải uống trong thời gian dài.
Tôi đã uống mười chai liên tiếp.
Tôi cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, như thể có hai lực tranh giành quyền kiểm soát trong cơ thể, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác nóng lạnh xen kẽ biến mất.
Tôi mở mắt ra nhìn thấy nốt đỏ trên cánh tay mờ đi, da dẻ mịn màng, thị lực mắt rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, tôi di chuyển từ ghế sofa đến cửa sổ gần cửa ra vào, khoảng cách này là năm mét.
Tôi có cảm giác tôi có thể dịch chuyển xa hơn, nói không chừng có thể tới mười mét.
Khoảng cách này, không còn là [Zombie chuyển phát nhanh] nữa.