Bụi Trần Lắng Đọng - Chương 4
12
Hai người đàn ông trong phòng bị người của Thẩm Vọng lôi ra ngoài cửa.
Còn tôi thì bị anh ta kéo ra khỏi chăn, bế thẳng ra khỏi phòng.
Hai gã đàn ông kia đã vội vàng mặc lại bộ đồng phục phục vụ, lúc này đang quỳ rạp trước cửa.
Một trong số đó, trên cổ còn đeo lủng lẳng một chiếc máy ảnh mini.
Tôi thu ánh mắt lại, bảo Thẩm Vọng thả tôi xuống.
“Ai sai các người đến đây?”
Hai kẻ đó nhìn nhau vài giây, sau đó quyết đoán mở miệng:
“Là đại tiểu thư nhà họ Tần.”
“Cô ấy bảo chúng tôi chụp một số ảnh không đứng đắn của cô, còn đặc biệt yêu cầu phải lộ rõ mặt…”
“Nhị tiểu thư, chúng tôi chỉ là làm theo yêu cầu thôi… cô và Thẩm tổng có thể…”
Tôi nở nụ cười lịch sự, xoay người rời đi:
“Thẩm Vọng, báo cảnh sát.”
Tần Dao bao năm qua đã quen với việc đứng trên tôi, quen với chuyện tôi nhường nhịn cô ta.
Hôm tôi về Tần gia, khiến cô ta ngã ngựa một cú đau điếng, thậm chí còn buộc phải rời khỏi Tần gia ngay trong đêm.
Cô ta sao có thể nuốt trôi cục tức này, cứ thế để tôi yên ổn được chứ?
Không nằm ngoài dự đoán, cô ta ra tay không chút khách khí.
Dưới lầu, buổi tiệc đã bắt đầu, không khí ngày càng náo nhiệt.
Trên màn hình lớn cuối lễ đường, những hình ảnh về quãng thời gian thanh mai trúc mã giữa Phương Thừa và Tần Dao đang được chiếu lên.
Rõ ràng trong nhiều cảnh, tôi cũng có mặt.
Rõ ràng có không ít bức ảnh được chụp trong thời điểm mà khi đó, Phương Thừa đang theo đuổi tôi.
Không biết Tần Dao đã dùng lý do gì, hay tận dụng cơ hội nào để chụp được những tấm ảnh này.
Giờ đây, chúng lại biến thành ký ức ngọt ngào của cô ta và Phương Thừa.
Thật thú vị.
Ở góc sân khấu, nghệ sĩ piano đắm chìm trong bản nhạc cưới mộng mơ, hòa cùng những lời chúc phúc ngập tràn khán phòng.
Thẩm Vọng đứng ngay sau tôi, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau:
“Cô ta chắc chắn sẽ rất thích món quà hồi đáp của em.”
Tôi cúi đầu, nhìn gương mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc của Tần Dao trên màn hình, khẽ thở dài:
“Ban đầu, tôi vốn không định tặng nó.”
Đáng tiếc, chị gái tôi quá ngây thơ.
Cô ta một đường lao thẳng về phía vực thẳm, chẳng biết chừa lại đường lui cho bản thân.
Có lẽ là vì những năm qua tôi quá dung túng, nên mới khiến cô ta ngu xuẩn như vậy.
13
Trên màn hình lớn, ảnh chụp lễ đính hôn của Phương Thừa và Tần Dao đang tiếp tục trình chiếu.
Người chủ trì mời hai người họ bước lên sân khấu.
Tần Dao và Phương Thừa khoác tay nhau, mỉm cười đầy tình tứ, xoay người đối diện với toàn thể quan khách, chuẩn bị cất lời.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, từ hệ thống âm thanh hai bên sân khấu, một đoạn hội thoại vang lên.
Giọng tôi và Thẩm Vọng, cuộc trò chuyện không lâu trước đó.
Trên màn hình, vẫn là một mảnh tối đen.
Nhưng giọng nói thì quá mức rõ ràng.
Tôi hỏi nhỏ qua thiết bị giám sát trong hoa tai:
“Anh đoán xem, cô ta sẽ dành cho tôi bất ngờ gì?”
…
Và đến cuối cùng, câu nói của gã phục vụ vang lên—
“Là đại tiểu thư nhà họ Tần đã thuê chúng tôi chụp ảnh nhị tiểu thư với người đàn ông khác trong tình huống mập mờ, còn đặc biệt yêu cầu phải lộ rõ mặt…”
“Nhị tiểu thư, chúng tôi chỉ là làm theo yêu cầu… cô và Thẩm tổng có thể…”
…
Trên sân khấu, sắc mặt Tần Dao tái mét.
Cô ta lập tức túm lấy Phương Thừa, định chạy đến tắt màn hình.
“Ai phụ trách phát đoạn này? Tắt nó đi! Đây là cái gì? Mau tắt hết cho tôi!”
Nhưng đã quá muộn.
Người của Thẩm Vọng đã chặn lối vào phòng điều khiển.
Màn hình tiếp tục phát.
Hình ảnh chuyển cảnh.
Lần này là trong phòng tôi, tôi đang thu dọn đồ đạc, sau đó Tần Dao bước vào với tách cà phê trên tay.
Khoảnh khắc chiếc cốc vỡ tan tành lại tái hiện thêm một lần nữa.
Video kết thúc ngay sau cảnh tôi tiến gần về phía ống kính.
Cả hội trường im phăng phắc trong một thoáng, sau đó là một trận xôn xao nổ ra.
Tần Dao khuỵu xuống, cả người mềm nhũn, nước mắt giàn giụa.
Phương Thừa quỳ xuống cạnh cô ta, ôm lấy cô ta, gương mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Tôi buông tay khỏi lan can, ngả người tựa vào lòng Thẩm Vọng, lười biếng hỏi:
“Tôi suýt quên mất, đoạn tiếp theo là gì nhỉ?”
Màn hình tối sầm trong ba giây, sau đó, giọng nói của Tần Dao vang lên trước khi hình ảnh xuất hiện:
“Tôi thật sự rất thích chiếc cúp này, Triết Triết.”
Hình ảnh dần hiện rõ.
Tần Dao của vài năm trước cầm một chiếc cúp pha lê, tỉ mỉ ngắm nghía.
Nhưng tất cả những ai có mắt đều có thể nhìn thấy rõ—
Trên cúp, tên người chiến thắng không phải Tần Dao, mà là Tần Triết.
Đó là cúp của tôi.
Trong video, tôi ngồi trên sofa, chẳng hề để ý đến Tần Dao.
Nhưng chị ta lại hoàn toàn phớt lờ thái độ của tôi, giơ tay ném mạnh chiếc cúp xuống đất.
Cúp vỡ.
Chị ta khẽ kêu lên một tiếng, sau đó quay sang tôi với vẻ mặt đầy hoảng hốt:
“Xin lỗi, Triết Triết! Đều là lỗi của chị, chị không nên lắm miệng, em đừng giận nhé!”
Ngay sau đó, Tần Chiếu và Diệp Thư Nhiên xuất hiện, vội vàng bảo vệ Tần Dao.
Tần Dao tỏ ra mềm lòng, lên tiếng bênh vực tôi:
“Không phải lỗi của Triết Triết, là chị không nên tò mò về chiếc cúp này trước. Triết Triết không cố ý ném nó vào chị đâu, ba mẹ đừng giận em ấy.”
Nhưng lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Diệp Thư Nhiên chỉ tay vào tôi, giọng điệu tức giận:
“Mẹ không hiểu sao lại sinh ra đứa con như con nữa! Đó là chị gái con đấy…”
…
Màn hình vẫn tiếp tục phát, còn trong hội trường, cánh truyền thông đã sớm không ngồi yên nổi.
Trực tiếp phát sóng được bật lên.
Đèn flash máy ảnh chớp nháy liên tục.
Những khách mời từng vây quanh Tần Dao và Phương Thừa lúc này đều lặng lẽ lùi lại, giữ khoảng cách an toàn.
“Trời ơi, đây mà là chị ruột sao?”
“Trời ơi, đây mà là cha mẹ ruột sao?”
“Biết mặt nhưng chưa chắc đã biết lòng! Nhìn Phương thiếu mà xem, trông như chẳng hay biết gì vậy.”
“Người ngủ cùng một giường, làm sao có thể không biết gì được?”
“Trước đây không phải Phương thiếu đính hôn với nhị tiểu thư sao? Sau đó lại đột nhiên đổi thành đại tiểu thư…”
“Không lẽ Tần Dao ghen tị với em gái mình, nên ngay cả vị hôn phu cũng muốn cướp?”
“Nghĩ mà thấy lạnh sống lưng…”
14
Tiếng bàn tán xôn xao dần lấn át những nhân vật chính trong đoạn video.
Một bữa tiệc đính hôn lẽ ra nên ấm áp, hạnh phúc, giờ đây lại biến thành pháp trường dành cho Tần Dao.
Cô ta ngồi bệt dưới đất, hoảng loạn siết chặt cánh tay Phương Thừa, muốn hắn kéo mình rời khỏi đám đông.
Nhưng Phương Thừa lúc này cũng chấn động đến đờ người, không hề có phản ứng.
Bị hắn bỏ mặc, Tần Dao tức giận đẩy hắn sang một bên, khiến hắn lảo đảo ngã xuống.
Tần Chiếu và Diệp Thư Nhiên cũng bị đám người vây quanh, nhất thời không lo nổi cho cô ta.
Thấy tình thế không ổn, Tần Dao đành giở chiêu cũ, người hơi lắc lư, mắt trợn trắng rồi ngất xỉu.
Khách khứa trong hội trường theo phản xạ lại lùi ra xa, sợ cô ta giở trò đổ vạ, khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
Thẩm Vọng chậm rãi nhận lấy một chiếc micro, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái.
“Cộc, cộc—”
Âm thanh trầm thấp, dễ nghe vang lên trong hội trường, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Các vị.”
Mọi ánh mắt đồng loạt dời sang hướng khác, cuối cùng khóa chặt vào tôi và Thẩm Vọng, đang đứng trên tầng hai.
Anh ta đưa micro đến bên môi tôi.
Tôi nhìn thoáng qua màn hình lớn, giọng điệu bình thản:
“Hy vọng tiết mục hôm nay không khiến mọi người thất vọng.”
Dừng một chút, tôi nhìn về phía Tần Dao.
Cô ta đã được người đỡ dậy, nhưng vẫn cố chấp tiếp tục giả ngất.
Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng trước khi lên sân khấu, giờ đã nhòe nhoẹt.
Tôi khẽ cười, hỏi:
“Không biết… có làm chị hài lòng không?”
…
Tần Dao – người từ nhỏ đã luôn được cha mẹ cưng chiều, ảo tưởng rằng mình là trung tâm vũ trụ, lúc này rốt cuộc cũng bị Phương Thừa lay tỉnh.
Dường như bị đẩy đến bước đường cùng, cô ta trợn mắt nhìn tôi, giọng chói tai đầy căm hận:
“Tần Triết! Là mày?! Mày điên rồi sao?! Mày muốn bức tao…”
Tôi cười nhạt, chậm rãi tiếp lời:
“Bức chị phải chết à?”
Cô ta sững sờ, như thể không hiểu tôi đang nói gì:
“Cái gì…”
Tôi khẽ cười, thực sự cảm thấy buồn cười:
“Chẳng phải đây là câu nói chị thích nhất suốt hai mươi năm qua sao?”
Suốt những năm tháng trưởng thành, sau mỗi lần tôi đạt được thành tích, Tần Dao đều cố tình tránh mặt ba mẹ, lặng lẽ kéo tay tôi, thì thầm:
“Chị thật sự rất ngưỡng mộ em, Triết Triết à. Em lúc nào cũng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, có rất nhiều kỷ niệm đẹp, lại còn chăm chỉ nỗ lực giành được bao nhiêu vinh quang… chị mừng cho em lắm.”
“Nhưng mà, Triết Triết à, chúng ta đều là con gái của mẹ, tại sao em được hưởng tất cả những điều tốt đẹp đó, còn chị thì chỉ có thể bị giam trong nhà, không được làm cái này, không được làm cái kia… chị thật sự rất buồn.”
Rồi sau đó, cô ta sẽ…
Ném cúp và huy chương của tôi xuống đất.
Dẫm nát niềm tự hào mà tôi cố gắng giành được.
Sau đó, giả bộ thất thần nằm giữa đống lộn xộn, yếu đuối cất lời:
“Em quá xuất sắc… em đã cướp đi tất cả của chị…”
“Em khiến chị cảm thấy… sự ra đời của mình chính là một sai lầm.”
“Em luôn dồn chị vào đường chết, Triết Triết à.”
Nhưng thực tế, cô ta chưa từng có ý định chết.
Cô ta không đối xử với tôi như em gái.
Mà giống như… kẻ thù.
Có lẽ, trong lòng cô ta, càng hy vọng tôi chết đi hơn.
Hoặc thậm chí, tốt nhất là tôi chưa bao giờ tồn tại.
…