Bỗng Chốc Thành Vương Phi - Chương 5
Bố cáo Định Bắc vương phủ dán ra lập tức chấn động trong ngoài kinh thành , mặc dù không biết người nào trong vương phủ bị bệnh , nhưng trong bố cáo viết rõ , nếu có người có thể chữa khỏi hẳn bệnh cho người này , sau trọng thưởng mười vạn lượng hoàng kim , trong khoảng thời gian ngắn , dân chúng tranh nhau đến , người người chạy theo xu thế .
Đúng lúc trước một ngày bố cáo dán ra , Cận Minh Lôi có việc gấp xuất thành , Cận Minh Kỳ vừa tránh được một kiếp thì lại bị đám người chen chúc đến hù sợ , may mà có Hàn đại phu trấn thủ ở Định Bắc vương phủ , cuối cùng đem một đám người lừa bịp này tống khỏi cửa lớn vương phủ .
Hai ngày sau , sau khi biết lừa bịp không dễ , quả nhiên đám người tới cửa giảm mạnh , chỉ còn lại một số ít đại phu hiểu sơ hoặc hiểu biết chút ít đến nhận điều trị , nhưng rất nhanh cũng đều bị Hàn đại phu đuổi trở về . Hàn đại phu vốn đương nhiên cũng không có kết quả rồi .
Ngày thứ ba tin tức lại truyền ra , nhưng hiện tại căn bản là không ai dám đến nhận điều trị, Cận Minh Lôi ngày hôm nay cũng trở lại kinh thành .
Sau khi Cận Minh Lôi biết tình hình ba ngày này thì sắc mặt xanh mét , sau mấy lần hung dữ trừng mắt nhìn bào đệ* liền phẩy tay áo bỏ đi , xem như ngầm đồng ý .
* Bào đệ : Em ruột thịt
***
Cốc Tử Dung theo sau Hàn đại phu dẫn đường ở phía trước , đi theo sau là Cốc Thiếu Vân . Đi trên hành lang uốn khúc trong Định Bắc vương phủ , cuối cùng nàng cũng để những phẫn nộ tích tụ mấy ngày qua âm thầm thở ra một hơi , buồn bực trong lòng cũng giải trừ đi một ít .
Từ lúc nàng quyết định biến cách ăn mặc của đệ đệ già đi một ít rồi ra ngoài hành y , kiếm lấy chút ngân lượng , nhưng không ngờ cho dù cho Cốc Thiếu Vân mặc đồ đen , làm tiếng nói của hắn thấp xuống , cũng vẫn vô ích .
Không nghĩ tới quan niệm của cổ nhân , chỉ có tuổi cao , mặt đầy nếp nhăn giống như Hàn đại phu dẫn đường nàng trước mặt đây , mới được cho là có y thuật cao siêu để người khác tin tưởng , đây là đạo lý quái quỷ gì chứ?!
Cho nên không thể lấy được sự tín nhiệm của người khác , cho đến khi bản thân lại vì tình thương mà đi cứu trợ một ít dân nghèo có bệnh trong người , không chỉ đại kế kiếm tiền trong đầu bị tắc nghẽn , còn bị lỗ số vốn nhỏ bé hai tỷ đệ tích góp được .
Đủ loại chuyện không như ý muốn khiến nàng buồn bực trong lòng , có chí khó làm . may mà bản thân tinh mắt , trong lúc vô tình nhìn thấy bố cáo của Định Bắc vương phủ , mà tiền thưởng trên bố cáo này hấp dẫn ánh mắt của nàng .
Ngẫm lại , chỉ cần y thuật chữa khỏi bệnh cho vị kia , đến lúc đó số hoàng kim đáng kể kia nhập túi , thì cuối cùng nàng không cần vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm gì để kiếm được một số quỹ để gây dựng sự nghiệp .
Lúc này Cốc Tử Dung không khỏi vui mừng vì ban đầu trộm học trộm thuật châm cứu Đông y , nếu không thân ở niên đại này , nàng chẳng phải ngồi chờ chết sao , sao nói được cái gì mà tự thân cố gắng .
***
Hàn đại phu khâm phúc Cốc Tử Dung rõ ràng là nữ giả nam trang đi ở phía sau , trong lòng thật sự không cách nò tin nổi , chỉ bằng nàng tuổi còn nhỏ như vậy thế nhưng có thể hiểu biết nhiều hơn so với lão già cả đời học y thuật như y , nhưng sự thật xảy ra trước mắt , khiến cho y không thể không tin phục .
Y dẫn hai người phía sau đi qua cổng vòm , bước vào Tinh Vân cư , theo hành lang uốn khúc đi qua một hoa viên rộng lớn , cuối cùng đi đến cửa phòng vợ chồng Định Quốc Công Cận Chính Minh .
Đúng lúc , hai huynh đệ Cận Minh Lôi và Cận Minh Ký đẩy cửa đi ra .
“A? Hàn đại phu , sao ông lại tới đay , chẳng lẽ đã tìm được đại phu có thể chữa bệnh cho nương ta?” Cận Minh Kỳ gấp gáp hỏi Hàn đại phu , sau đó nhìn thân ảnh một cao một thấp sau lưng y , hai mắt dâng lên hi vọng .
“Vâng , Vương gia , Cận thiếu gia , vị này chính là Cốc Tử Dung , ta tin rằng nàng có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh .” Hàn đại phu bước sang bên cạnh một bước , lộ ra thân ảnh nhỏ xinh của Cốc Tử Dung .
“Là đứa nhóc này ?” Cạn Minh Kỳ thất thanh nói , vẻ mặt kinh ngạc . “Hàn đại phu , ngươi hồ đồ không? Nhìn hắn tuổi còn trẻ vậy , có thể hiểu gì về y thuật cơ chứ?”
Mới đầu Cốc Tử Dung còn nhìn thẳng , đã bởi vì hai người cường tráng cao lớn trước mắt mà tâm lý không thăng bằng , nghe vậy càng thêm khiêu khích đến cơn bực chưa biến mất trong lòng , nhất thời hất mặt lên , gần như là đem cả mặt xông tới chỗ phát ra tiếng .
“Nghe nói người thân có bệnh không tiện nói ra , cảm xúc thường không khống chế được , bởi vì hắn chỉ dám ngồi một chỗ trong buồng . Ta không ngại điều trị cho ngươi trước đâu.” Giọng điệu Cốc Tử Dung lạnh lùng giễu cợt , ánh mắt liếc nhìn vẻ khinh thường .
“Ngươi…” Cận Minh Kỳ ngay nhất thời tức đến đỏ mặt , hai mắt hung dữ trừng lên nhìn nàng .
“Không tin sao ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu – không thể nhìn người qua tướng mạo sao?” Tiếp tục giễu cợt nhìn nói lại , trong lòng càng thêm tức giận . Trẻ tuổi không được sao ? Dáng người thấp bé thì không được sao ? Đúng là một tên sa trư* ! Chỉ có châm chọc hắn vài câu hai đấm liền nắm lại rồi .
* Sa trư : Ám chỉ người bảo thủ
“Hàn đại phu , vị cô nương này y thuật rất giỏi?” Cận Minh Lôi đứng ở một bên trầm mặc không nói đột nhiên lên tiếng hỏi , con ngươi đen thâm sâu nhìn người nhỏ xinh trước mắt , đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc .
Hắn liếc mắt một cái lập tức biết cô là nữ nhân . Khuôn mặt thanh linh mê người bao nhiêu , còn ẩn chứa nét thông minh , nhất là lúc này , đôi mắt trong trẻo bởi vì tức giận mà sáng lên , quả thực là sáng trong rực rỡ vô cùng , khiến trái tim hắn không thể không rung động dữ dội , tim đập nhanh một trận , một cảm giác quen thuộc vọt thẳng xuống bụng , mà hắn hiểu được cái này đại biểu cho điều gì — hắn muốn nàng !
Tiếng nói trầm thấp lãnh liệt truyền vào trong tai Cốc Tử Dung , nàng lập tức nhìn về phía thân ảnh cao lớn của người kia .
“Thế nào ? Ngươi cũng có ý kiến ?” Nàng chưa hết giận nói , đồng thời thấy rõ diện mạo của người này .
Oa ! Không ngờ ở cổ đại cũng có loại khốc nam này , đôi con ngươi thân thúy lạnh lùng cơ hồ có thể đông cứng người khác ! Đáng tiếc ở thế kỷ 20 nàng đã sớm có thói quen nhìn diện mạo lạnh lùng của Nghiêm Siêu , hiện tại tuyệt đối đã không còn chịu ảnh hưởng .
Khí thế uy nghiêm tôn quý phát ra trên người này đoán đến tám phần chính là Định Bắc vương gia đứng đầu Định Bắc vương phủ này .
Cốc Tử Dung bĩu môi khinh thường , cho dù bộ dạng của hắn có đẹp hơn so với người khác thì sao ? Nàng đến đây là để kiếm tìn , không phải đến để xem mắt .
“Này ! Người bệnh rốt cuộc là ở đâu ?” Nàng thấy đối phương chỉ nhìn mình chằm chằm mà không đáp , thẳng thắn quay lại hỏi Hàn đại phu.
Hàn đại phu đang đờ người giật mình thanh tỉnh , “Vương gia , vị Cốc Tử Dung này y thuật trên cả ta , sao không mời nàng vào khám thử cho lệnh đường một lần chứ?”
Con ngươi lạnh băng chợt sáng lên , Cận Minh Lôi nói : “Được , nhờ Hàn đại phu đưa nàng vào trong phòng , ta và Minh Kỳ ở sảnh ngoài đợi!” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm .
“Coi như ngươi thức thời!” Cốc Tử Dung nhịn không được lẩm bẩm , xoay người đi theo Hàn đại phu vào trong phòng , trong lòng bởi vì ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối không rời kia mà ngợi lên một tia khác thường .
***
Cốc Tử Dung vừa vào trong phòng , lập tức nhìn thấy một người nam tử trung niên ngồi ở bên giường , trên khuôn mặt rắn rỏi xuất chúng ẩn chứa sự lo lắng , ánh mắt bất lực nhìn nữ tử đang ngủ say trên giường , đứng sau hắn là hai nữ tử mặc đồ thị nữ .
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường , từ cách ăn mặc của nàng , thận phận không thấp.
“Hàn đại phu , ngươi …” Nghe thấy tiếng động Cận Chính Minh quay đầu lại hỏi , tò mò nhìn Cốc Tử Dung bên cạnh y .
“Bẩm Trấn quốc công , vị Cốc cô nương này tới khám bệnh cho phu nhân.” Hàn đại phu kính cẩn trả lời , còn trực tiếp chỉ ra Cốc Tử Dung là một cô nương .
“Nàng ?” Cận Chính Minh có chút kinh ngạc .
“Vâng , Trấn quốc công , Cốc cô nương y thuật cao minh , có lẽ có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh của phu nhân.”
“Thật sự ?” Cận Chính Minh không hề do dự , ánh mắt đong đầy hi vọng nhìn về phía Cốc Tử Dung , “Vậy nhờ Cốc cô nương khám bệnh cho phu nhân ta.”
Cốc Tử Dung gật đầu , tiến lên ngồi xuống ở mép giường , cẩn thận bắt mạch nơi cổ tay nữ tử nằm trên giường .
Lát sau , ấn đường của nàng khẽ nhướn lên . Mạch tượng luân lưu không hề ngừng giao động , ấn đường của nàng lại cau chặt , cố gắng suy nghĩ .
Loại mạch tượng này , nàng hình như đã đọc qua ở đâu đó .
Đột nhiên nàng linh quang lóe lên , máy dãn ra .
A ! Nghĩ ra rồi!
“Trấn quốc công , ta muốn thêm một bước kiểm tra thân thể phu nhân , có màn che không ? À , đúng hơn là mời nhưng người khác đi ra ngoài trước !” Nhìn thấy Cận Minh Kỳ đang có chút nghi hoặc , nàng vội vàng sửa lời .
“Ta cũng không thể lưu lại sao ?” Cận Chính Minh vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui ra , dò hỏi .
“Có thể , ngươi là chồng của nàng , à … tướng công , ngươi có thể giúp ta .” lại nói sai , Cốc Tử Dung nhịn không được khẽ mắng mình , cũng may Cận Minh Kỳ vì lo lắng cho người nằm trên giường nên cũng không chú ý .
***
Cận Minh Lôi , Cận Minh Kỳ cùng Cốc Thiếu Vân , ba người ngồi ở sảnh ngoài .
Sau một hồi yên lặc không nói tiếng nào khá lâu , Cận Minh Kỳ mới mở miệng , “Ngươi nói ngươi tên Cốc Thiếu Vân , còn người bên trong kia là thân tỷ ngươi Cốc Tử Dung?” Hắn cuối cùng cũng biết tên vị cô nương kia là Cốc Tử Dung .
“Ừ” Cốc Thiếu Vân có chút bất an gật đầu .
“Y thuật của nàng thật sự giỏi sao ?”
“Hả … Chắc là vậy!” Cốc Thiếu Vân trả lời có chút quanh co , thầm nghĩ tỷ tỷ đích thực đã khiến cho hắn khỏe hơn lúc trước rất nhiều , y thuật hẳn là không tồi mới đúng .
“Ngươi không biết ?! Cái gì gọi là chắc là vậy ?” Cận Minh Kỳ kêu lên , hai mắt lập tức tràn ngập thần sắc hoài nghi .
“À…” Cốc Thiếu Vân càng bất an hơn .
“Điều này cũng phải suy nghĩ lâu như vậy sao ? Đúng thì là đúng , không đúng thì là không đúng , nam tử hán đại trượng phu nói chuyện sao phải ngập ngừng ấp úng , cũng không phải là nữ nhân!” Cận Minh Kỳ nói .
“Là nữ nhân thì liên quan đến ngươi sao ? Một nam tử hán đại trựơng phu như ngươi lại chỉ toàn đi kiếm chuyện bắt nạt một đứa trẻ!”
Tiếng nói mềm mại đáng yêu nói ra những lời khinh thường hung dữ , Cốc Tử Dung song song đẩy cửa đi vào sảnh ngoài , Cận Chính Minh đi theo phía sau .
Cận Minh Kỳ nghe vậy , nhất thời á khẩu , không biết phản bác như thế nào .
Cận Chính Minh đi theo sau Cốc Tử Dung gấp gáp hỏi , “Cốc cô nương , Vân Nhi rốt cuộc bị bệnh gì ?”
“Phu nhân không bị bệnh , chỉ là …”
“Ngươi y thuật kiểu gì vậy ?! Không bệnh nương ta sao lại thành như vậy ? Không biết thì không biết , đừng ra vẻ!” Cận minh Kỳ lớn tiếng cắt lời Cốc Tử Dung , cười nhạo muốn báo thù riêng .
Người hầu đứng trong góc sảnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Cốc Tử Dung khinh thường liếc mắt nhìn Cận Minh Kỳ một cái rồi nói tiếp , “Phu nhân không bệnh , chỉ là trúng độc.” Nàng nhìn thấy sắc mặt mọi người lộ ra vẻ kinh hãi , còn đang thỏa mãn đột nhiên khóe mắt nhìn thấy nữ tử vốn đang ở bên trong phòng thần sắc khác thường , nhưng không nói gì chỉ để trong lòng .
“Sao lại vậy ? Độc gì ?” Sắc mặt Cận Chính Minh xám xịt, sốt ruột hỏi .
Ánh mắt mọi người cũng bắn thẳng đến Cốc Tử Dung .
Cốc Tử Dung mất tự nhiên tránh đi ánh mắt nóng cháy của mọi người quay lại nhìn thẳng Cận Chính Minh .
“Nếu ta phán đoán của ta không nhầm , phu nhân hẳn là hẳn là trúng phải một loại gọi là ‘cô tiên thảo’ , hơn nữa thời gian đã nửa năm , mới có thể đến nông nỗi không đi lại được.”
“ Cô tiên thảo ? Ta chưa từng nghe có thứ này …” Hàn đại phu lẩm bẩm nói .
“Ta từng xem qua một ít y thư tuyệt học , trong đó có ghi Cô tiên thảo là loại thực vật sinh trưởng ở cùng sơn tích lĩnh , như ở cao nguyên Thanh Tạng … Khụ ! Ta là nói nó sinh trưởng ở trên núi cao cực nam , nghe nói là một loại thực vật mà chim ưng rất thích ăn, nhưng chưa từng được chứng thực , kỳ lạ chính là , nếu chỉ đơn giản là dùng cô tiên thảo , cũng sẽ không thể tạo thành thương tổn cho thân thể , nhưng nếu cho thêm một vị thuốc , vậy thì không giống nhau”
“Vậy Vân Nhi có thể cứu không ?” Cận Chính Minh nghe mà ngây người , sắc mặt càng thêm lo âu .
“Có , Cô tiên thảo thêm Lê giã vụn , mỗi ngày ăn một ít, một năm sau , người ăn thân thể sẽ hoàn toàn tê liệt cũng không thể đi lại , không thể dùng dược vật cứu chữa , cho nên Cô tiêu thảo tuy nói là vật độc , cũng không đến nỗi hại mạng người , sẽ chỉ khiến người khác cả đời nằm trên giường thôi . Phu nhân có bệnh trạng này chưa được một năm , cho nên không nguy hiểm gì đến tính mạng .” Cốc Tử Dung vừa nói vừa nghĩ , nữ tử cổ đại không dễ dàng đắc tội người khác giống người hiện đại , nhưng hình như có người muốn cho vị phu nhân địa vị cao thượng này sống những ngày khốn khổ , xem ra người hạ độc này tâm tư không phải ác độc đơn giản .
Trầm tư một chút , ánh mắt Cốc Tử Dung đảo qua từng người trong phòng , đến khi tiếp xúc với ánh mắt Cận Minh Lôi thì nhìn thấy mắt hắn tỏa ra một cỗ phẫn nộ , nàng không khỏi sửng sốt . Chẳng lẽ hắn cũng nghĩ đến điểm này ?
Biết tính mạng ái thê không đáng ngại thì Cận Chính Lôi lộ ra vẻ vui sướng , trong chốc lát lo lắng hỏi , “Cốc cô nương , vậy hiện tại phải làm thế nào loại trừ độc trên người Vân nhi?”
Cốc Tử Dung sau khi định thần đáp lại : “Cô tiên thảo mặc dù sinh trưởng ở đỉnh núi cao , nhưng may mà giải dược của nó lại vô cùng đơn giản , chỉ cần đem thập vị thảo hoang dại thêm một ít dược liệu sắc thành nước , mỗi ngày dùng một lần , thêm vào ta dùng ngân châm phối hợp châm cứu đả thông huyết mạch , khoảng ba tháng có thể hoàn toàn khỏi hắn , độc thanh thân kiện.”
“Thập vị thảo?” Hàn đại phu ở một bên ngạc nhiên không thôi . “Đây không phải là dược thảo trị phù chân sao ?”
“Đúng a ! Chỉ cần đem nó phối lên dược liệu riêng biệt là có thể giải độc của Cô độc thảo , ừm … Ít nhất thì trong y thư viết như vậy , ta vốn đang bán tin bán nghi đây .” Cốc Tử Dung sau khi trả lời nhịn không được lè lưỡi . Kỳ thật sách kia vốn là y thư cổ , nàng còn thấy quái trên đời này thật sự có loại kỳ hoa dị thao này sao ? Không ngờ thật sự có .
Cử chỉ mờ ám của nàng bị Cận Minh Lôi nhìn thấy rõ ràng .
“Cốc cô nương , y thư kia … À … Y thư kia …” Hàn đại phu nhịn không được khát vọng ham học hỏi .
“Hàn đại phu , thật xin lỗi , y thư kia cũng không ở bên cạnh ta , nhưng nếu ông có hứng thú , ta có thể nói cho ông biết nội dung của nó.”
Hàn đại phu nghe vậy , cao hứng nói ; “Cám ơn ngươi , Cốc cô nương” Y khẽ khom người , lòng cảm kích không cần nói cũng hiểu .
“Không cần khách khí.” Cốc Tử Dung nói , sau đó chuyển hướng Cận Chính mInh , “ Trấn quốc công , trước mắt ta sẽ viết vài hợp dược có thể kết hợp với Thập vị thảo để ngươi chuẩn bị tốt , tìm người báo cho ta một tiếng , mỗi ngày ta sẽ đến một chuyến châm cứu cho phu nhân , cho đến khi nàng khỏi hẳn mới thôi.” Hơn nữa cũng có thể bắt được sự nghiệp lập quỹ . Đương nhiên , những lời này nàng chỉ nói ở trong lòng .
“Cốc cô nương muốn đi?” Cận Chính Minh có chút ngạc nhiên .
“Sao không ở luôn trong phủ , không phải mất công quay lại mỗi ngày.” Cận Minh Lôi đột nhiên lên tiếng , ánh mắt sáng lên nhìn Cốc Tử Dung .
“ Đúng a ! Cốc cô nương sao không ở lại ?” Một câu làm bừng tỉnh Cận Chính Minh , y vội vàng nói phụ họa .”
“À…” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cần phải vậy sao ? Đây cũng không lại nhà nàng .
“Chẳng lẽ trong nhà Cốc cô nương còn có thân nhân cần chăm sóc ?” Cận Chính Minh quan tâm hỏi .
“Thật ra thì không có , nhà ta chỉ có hai người ta và đệ đệ”
“Vậy ở lại” Cận Minh Lôi mở miệng , khẩu khí mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt , đáy mắt lại thoáng hiện lên một nét thương tiếc.
“Đệ đệ của ta cũng có thể ở lại đây ?” Cốc Tử Dung nhướn mày . Ở thì ở , ai sợ ai !
“Đương nhiên.” Cận Minh Lôi đồng ý .
“Cốc cô nương là ân nhân cứu mạng Vân Nhi , đương nhiên phải ở lại để chúng tôi hảo hảo tiếp đón mới phải.” Cận Chính Minh khách khí nói xong , cùng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo .
“Được rồi ! Trấn quốc công , ta đây và Thiếu Vân đành quấy rầy.” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cũng tốt , ở lại đây còn có thể tiết kiệm ít tiền .
“Thật tốt quá ! Người đâu , đưa Cốc cô nương và Cốc công tử đến Duyệt Nghênh các nghỉ tạm.” Cận Chính Minh vui mừng gọi người hầu .
“không , để bọn họ ở Hướng Tinh tiểu lâu đi!” Cận Minh Lôi lên tiếng .
Cận Chính Minh sửng sốt , đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó nói : “Đúng , đúng … Hướng Tinh tiểu lâu thích hợp hơn , hai tỷ đệ sẽ không tách ra quá xa , phòng ở Duyệt Nghênh các cách xa nhau quá , cũng là con suy nghĩ chu đáo .”
Cốc Tử Dung hoài nghi liếc mắt nhìn Cận Minh Lôi một cái , lập tức nhún vai cầm lấy tay Cốc Thiếu Vân đang ngẩn ra , đi theo người hầu rời khỏi Tinh Vân cư .