Bỗng Chốc Thành Vương Phi - Chương 13
Bước vào cổng vòm ngăn cách Hướng Nhật cư cùng với khác viện khác , Cốc Tử Dung im lặng đi theo người dẫn đường ở phía trước , một đường đi thẳng vào sâu trong đình viện.
Hướng Nhật cư là nơi ở của Cận Minh Lôi , ngày thường ngoài người làm quét dọn ra , những người khác vốn không được phép tuỳ tiện đi vào , đây cũng là lần đầu tiên Cốc Tử Dung bước vào , bởi vì đều là Cận Minh Lôi chủ động đến Hướng Tinh tiểu lâu tìm nàng , mà nguyên tắc của nàng là không tuỳ tiện xâm phạm riêng tư của người khác , cho nên cũng chưa bao giờ đến Hướng Nhật cư tìm hắn .
Tuy nói không muốn quan tâm vào việc riêng tư của người khác , nhưng khi Cốc Tử Dung tiến vào Hướng Nhật cư , vẫn là nhịn không được nghĩ muốn hiểu rõ chỗ ở của người nam nhân vướng víu tâm nàng một chút , kết quả nàng nhìn cả nửa ngày , phát hiện ra trong đình viện đẹp đẽ này ngay cả một bông hoa cũng không có , sân trong được xanh hoá , cây xanh , bồn hoa xanh , nhưng đều không có hoa , màu xanh dạt dào khắp nơi này là cách bài trí nam tính , thể hiện chủ nhân ở đây cá tính cứng rắn tác phong không đổi.
Cốc Tử Dung bĩu môi khinh thường .
Một cái đình bát giác xây trên mặt nước xuất hiện trước mắt , trong gian đình buông màn tơ trong suốt , ngồi trong đình là ban am tử.
Nện bước dần dần tiếp cận , Cô Tử Dung thấy hai huynh đệ Cận Minh Lôi , Cận Minh Kỳ , cùng với một nam tử chưa từng gặp qua , ba người hình như đang sôi nổi bàn chuyện gì đó .
Trong lúc nói chuyện , Cận Minh Lôi ngẩng đầu nhìn thấy Cốc Tử Dung bước vào bên trong đình , đôi mắt bỗng chốc hiện lên một tia sáng ấm áp nhu hoà , không một chút để ý đến thần sắc kinh ngạc trong mắt nam tử xa lạ kia .
“Dung Nhi , lại đây.” Cận Minh Lôi mang theo thái độ cưng chiều đứng lên , kéo Cốc Tử Dung ngồi xuống bên cạnh mình.
“Tìm ta tới có chuyện gì sao?” Cốc Tử Dung cũng không kiêng dè ngồi bên cạnh hắn , liếc xéo hắn một cái sau đó thuận miệng hỏi , tiếp theo ánh mắt lại chiếu về phía nam tử xa lạ đối diện, rồi lại nhìn một cái bình có tạo hình kỳ lạ đặt trên bàn .
“Dung Nhi , ta giới thiệu một người với nàng trước , vị này chính là Kiều Kiếm Vân , một trong tứ đại tổng quản của Minh Ký thương hành , phụ trách ghi chép công việc làm ăn ở vùng Tây Bắc , cũng là sư đệ đồng môn của ta.” Nói xong , Cận Minh Lôi chuẩn nhìn về phía Kiều Kiếm Vân , “Kiếm Vân , vị này chính là Cốc Tử Dung , cũng là đại phu y thuật tốt trị khỏi bệnh cho mẹ ta mà ta vừa nhắc đến.”
Kiều Kiếm Vân nghe vậy , lập tức lộ ra ánh mắt khâm phục , nhìn nữ tử mảnh mai đẹp như thiên tiên trước mắt , chắp tay làm lễ “Hân hạnh , Cốc cô nương, vừa rồi có nghe Vương gia nhắc tới y thuật kinh người của cô nương , thực là làm người khác kính nể , Kiều Kiếm Vân ở đây cảm tạ ân cứu mạng của cô nương đối với Cận phu nhân .”
“Không cần , ngươi quá đa lễ rồi, “Cố Tử Dung vội vàng xua tay , ngăn cản hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt , trên mặt là một bộ biểu tình không dám gật bừa , miệng lầm bẩm “ Xin người , cổ nhân nói chuyện sao đều đặt văn như vậy , thật là khiến người ta chịu không nổi.”
“Cổ nhân ?” Cận Minh Kỳ lặp lại hỏi , trên mặt xuất hiện tia nghi hoặc khó hiểu , hai người khác cũng vậy .
“Không có việc gì !” Cốc Tử Dung cười gượng hai tiếng , tính toán giả ngu né tránh câu hỏi , vì thế chuyển hướng sang Cận Minh Lôi “Minh Lôi , ngươi gọi ta đến chỉ là muốn giới thiệu Kiều Kiếm Vân quen biết ta?”
“Không phải.” Trong lòng Cận Minh Lôi tuy có nghi vấn , nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Cốc Tử Dung “Kiếm Vân mới từ vùng Tây Bắc chuyển một lượng hàng hoá về kinh , thuận tiện đem cho ta mấy bình rượu quý , ta tính đêm nay ở Hướng Nhật cư làm tiệc tẩy trần cho Kiếm Vân , cùng rượu ngon đẳng cấp này , cho nên tìm nàng theo cùng.”
“A ! Thì ra là thế , tốt thôi!” Cốc Tử Dung nhún nhún vai , hào phóng đồng ý .
“Vậy nàng có thể đợi chút được không , người hầu đang mang thức ăn lên , ta còn có chút việc công muốn thảo luận cuảng Kiếm Vân một chút.”
“Không sao , mời ngươi , ta có thể ở đây dự thính.”
Sau đó , Cận Minh Lôi lập tức chuyên tâm bàn luận cùng Kiều Kiếm Vân chuyện làm ăn một chuyến này hắn đi lại vùng Tây Bắc cùng vấn đề hắn gặp phải trên đường đi .
Cốc Tử Dung dự thính nửa ngày , cuối cùng nhịn không được mở miệng ngắt lời “Thật xin lỗi , quầy rầy các ngươi thảo luận.” Nàng thấy ba người dừng miệng không nói , ánh mắt nhìn về hướng Kiều Kiếm Vân ‘Ngươi vừa mới nói , trên đường ngươi áp tài hàng hoá về kinh , thỉnh thoảng có người ác ý muốn cướp hàng , phải không?”
Kiều Kiếm Vân gật đầu “Có điều , ta đã cẩn thận suy nghĩ qua , thật sự không nghĩ ra có địch nhân nào lại lớn mật như thế , còn muốn cướp hàng hoá của Minh Ký .”
“Theo tình hình người vừa miêu tả , ta cho rằng người tới đều không phải là muốn cướp hàng hoá , trái lại hành vi khiêu khích này là nhằm vào các ngươi mà đến.”
“Hả?!” Kiều Kiếm Vân ngạc nhiên kêu nhỏ một tiếng , nhanh chóng nhớ lại ! Phát hiện lời nói của Cốc Tử Dung hình như là đúng .
“Ngươi từng đắc tội với người nào sao?” Cốc Tử Dung nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của hắn , hỏi.
Kiều Kiếm Vân nghe vật hơi hoang mang , không khỏi nhíu mày lại , vắt trán suy nghĩ thật lâu sau đó mới lắc đầu “Hẳn là không , cho dù là hồi trước hay sau khi ta tiếp nhận chức tổng quản Minh Ký thương hành , ta cũng chưa từng có xung đột với người khác , nhất là sau khi vào Minh Ký , ta luôn dùng cách dĩ hoà vi quý , tuyệt đối không khơi mào chiến tranh .
Cốc Tử Dung suy nghĩ cẩn thận nhìn lên Kiều Kiếm Vân anh tuấn nho nhã trước mắt , đột nhiên linh quá loé lên “Kiều Kiếm Vân , ngươi từng nói sau khi người đụng chạm đến ngươi rời đi , nhặt được một thứ , đưa ta nhìn một chút được không?”
“Đương nhiên có thể.” Kiều Kiếm Vân lập tức từ trong hầu bao lấy ra một vật sáng trong đưa cho Cốc Tử Dung .
Cốc Tử Dung nhận lấy đồ vật , đặt ở trong bàn tay nhìn kỹ , phát hiện đây là viên bảo thạch được dát vàng xung quanh , phía trên còn có mối nối giống như bị lôi kéo mà có chút biến dạng , chắc là do vàng có thể kéo dài và dát mỏng , khiến nó không chịu nổi bị ngoại lực tác động kéo ra mà thành .
“Đây là một phần hoa tai của nữ nhân . Các người nhìn xem…” Cốc Tử Dung đưa bàn tay vươn ra giữa bàn , để cho ba người cẩn thận quan sát “Bên trên có phần hơi biến dạng hẳn là chỗ tiếp nối với vật nào đó , mà kích cỡ của viên bảo thạch này chỉ thích hợp dùng cho khuyên tai , cho nên ta suy đoán vật này chắc là không cẩn thận rơi từ trên người nữ nhân xuống .” Dứt lời , nàng nhìn Kiều Kiến Vân đầy hứng thú.
“Kiều Kiếm Vân , có phải ngươi từng đắc tội với nữ nhân , mới có thể bị người ta cố ý khiêu khích?”
Kiều Kiếm Vân nghe đến phỏng đoán của Cốc Tử Dung thì ấn đường nhíu lại , nghe được câu hỏi của nàng , ấn đường lại càng giống như mấy trăn nút thắt buộc chặt trán lại .
“Không thể nào !” Cận Minh Kỳ kinh ngạc hô nhỏ “Một nữ nhân có biện pháp làm ra việc này sao?”
“Không biết !” Cốc Tử Dung lập tức lanhj lùng cười giễu một tiếng , “Ngươi cho là mỗi nữ nhân chỉ xứng ở nhà thêu hoa , bắt bướm , chuyện gì cũng không biết làm sao?”
“Ta có nói như vậy sao ?” Cận Minh Kỳ cũng trừng mắt.
“Ý tứ trong lời nói của ngươi không phải là thể hiện rõ như vậy sao .” Cốc Tử Dung khinh thường liếc xéo hắn , không chịu nổi quan niệm kỳ thị nữ nhân này của hắn .
“Ngươi…”Cận Minh Kỳ sao có thể chịu được nàng nhiều lần khiêu khích , đang định nói lại nàng vài câu , thì không ngờ nghe được tiếng kêu nhỏ của Kiểu Kiếm Vân , lời đến miệng lập tức nuốt trở về , quay đầu nhìn thần sắc kinh ngạc hiện lên trên mặt Kiều Kiếm Vân .
“Nghĩ ra điều gì sao ?” Cận Minh Lôi mở miệng trước .
Trên mặt Kiều Kiếm Vân hiện lên vài phần phức tạp , muốn nói lại thôi , nửa ngày mới khó xử mở miệng “Vương gia , ta nghĩ Cốc cô nương nói đúng , chỉ có điều ta hi vọng Vương gia không nên hỏi trước , ta sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện này , sau đó sẽ đem sự tình báo cáo Vương gia.”
“Được” Cận Minh Lôi không chút do dự đáp.
“Thật sự là nữ nhân gậy nên …” Cận Minh Kỳ không dám tin tự nói.
“Nữ nhân , nữ nhân , không phải ngươi cũng do nữ nhân sinh ra sao , tại sao lại xem thường nữ nhân như vậy , đúng là kỳ quái .” Cốc Tử Dung đắc chí vì suy luận chính xác của mình , châm chọc cười nhạo Cận Minh Kỳ .
“Ngươi nói cái gì ?!” Cận Minh Kỳ tức điên , hắn chưa từng gặp qua nữ tử nói năng lỗ mãng giống như nàng .
Cận Minh Lôi bật cười ôm chầm Cốc Tử Dung , ngăn cản nàng nói tiếo , cũng đem ánh mắt ném về phía bào đệ.
“Minh Kỳ , đừng tức giận , ngươi xem người hầu bưng đồ ăn đến cũng không dám bước về phía trước đấy.” Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho người hầu đứng cách đó không xa đi đến. “Có lời gì , dùng xong bữa tối nói sau.”
“Đúng vậy , thiếu gia , dùng bữa trước đi!”Kiều Kiếm Vân cũng lên tiếng nói.
Cận Minh Kỳ nghe vậy , đành phải bực mình im lặng , nhưng hai mắt vẫn không cam tâm trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Cốc Tử Dung đang rúc trong lòng đại ca.
***
“Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên.Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, duy khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn…”*
Một bình rượu xuống bụng , Cốc Tử Dung hơi say nhìn chén lưu ly trong tay , không kìm được nhớ đến cuộc sống ở thế kỷ 20 , cho nên lẩm bẩm đọc lên câu chữ trong trí nhớ , hoàn toàn không phát hiện ra ba người đang ngồi dùng ánh mắt kinh ngạc thán phục nhìn nàng .
Thì ra rượu quý mà Kiều Kiếm Vân mang về từ hành trình Tây Bắc , chính là rượu nhỏ có thể mua được đầy đường ở thế kỷ 20 . Mà màu rượu đỏ tươi ở trong chén lưu ly , lại càng gợi lên ký ức nàng ở thế kỷ 20 chịu huấn luyện nghiêm khắc , cho dù khổ nhiều hơn vui , nhưng vẫn khiến tâm tình của nàng trầm xuống , bất giác đem một ly rượu uống xuống bụng .
Trong bữa tiệc , Cận Minh Lôi vốn đang bàn chuyện của cửa hàng cùng Kiều Kiếm Vân , trong lúc đề tài vừa ngừng lại thì chợt nghe lấy Cốc Tử Dung từ đầu đến cuối đều trầm mặc lại đột nhiên đọc ra một câu này , còn đôi mắt đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thì khép hờ , vẻ mặt yêu kiều chân thành càng là hình ảnh hắn chưa từng thấy qua .
Cận Minh Lôi nhìn chén lưu ly trên tay nàng , ánh mắt lại nhìn lên trên bàn , bất ngờ phát hiện máy bình rượu trên bàn chỉ trong một thời gian ngắn đã uống hết một bình .
“Nàng uống say rồi , Dung Nhi.” Cận Minh Lôi đưa tay đỡ lấy thân thể hơi choáng váng của Cốc Tử Dung , một tay cẩn thận dịch chuyển bình rượu bên tay nàng .
“Ai nói !” Cốc Tử Dung đẩy cánh tay đỡ lấy người mình ra , đột ngột đứng dậy , không ngờ chất cổn đã hoàn toàn gạt bỏ bản tính nghiêm khắc tự kìm chế ngày thường , mạch suy nghĩ rõ ràng của nàng bị rối loại . Nàng giơ chén rượu trong tay lên đung đưa vài cái với hai người đối diện “Ta còn chưa cùng Cận tiểu đệ và Kiều Kiếm Vân hảo hảo uống hai chén đâu!”
Cận tiểu đệ ! Cận Minh Kỳ nhất thời đen mặt , còn khuôn mặt anh tuấn của Kiều Kiếm Vân thì nổi lên ý cười.
Cận Minh Lôi thấy ánh mắt Cốc Tử Dung mơ hồ ngà ngà say nhìn chằm chằm Cận Minh Kỳ và Kiều Kiếm Vân ngồi đối diện , trong lòng đột nhiên không vui , ánh mắt lạnh đi , lập tức bắn ra hai luồng sáng lạnh về phía đối diện , một tay lại kéo thân hình nhỏ xinh đứng thẳng của Cốc Tử Dung ủ vào trong lòng , đoạt lấy chén rượu trong tay nàng .
“Sao không cùng ta uống hai chén !” Lời hói hơi hờn giỗi thốt ra.
Cái ôm ấp áp khiến Cốc Tử Dung hơi hoang mang , lập tức nâng đôi mắt có chút bối rối nhìn vào mắt Cận Minh Lôi nửa ngày , mặt lộ vẻ nghi hoặc .
“Ơ? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng lắc đầu suy nghĩ trong chốc lát , đột trên trên mặt hiện ra vẻ vui mừng “Minh Lôi , ta chưa bao giờ biết uống rượu lại tuyệt như vậy ! Nào , nào , ngươi tiếp tục bồi ta uống mấy chén … Ơ? Rượu của ta đâu?” Nàng nhìn thấy hai tay chống rỗng , ánh mắt nghi hoặc , đột nhiên , nàng quay đầu nhìn hắn , “A ! ở đây .” Nàng đưa tay hướng lên bàn , thèm nhỏ dãi nhìn chén lưu ly chứa đầy rượu của Cận Minh Lôi , vội vàng cầm , lập tức uống vào miệng .
“Nàng uống quá nhiều rồi .” Cận Minh Lôi đưa tay bắt lấy cổ tay hết sức nhỏ đang nắm chén rượu của nàng .
“Đâu có ?” Cốc Tử Dung chìa tay tác đầu ngón tay của hắn đang nắm cổ tay mình “Ta vừa mới bắt đầu uống mà thôi.”
Sợ nàng tổn thương chình mình , Cận Minh Lôi đành phải thuận theo để nàng tách bàn tay hắn ra , lại trơ mắt nhìn nàng đem chén rượu kia đổ vào trong miệng , hai mắt liền trừng lên giận dữ nhìn thiên hạ hồn nhiên kia.
“Đại ca , ngươi cứ để cho nàng uống đi ! Dù sao ngươi cũng không bỏ nàng một mình ở đây lúc này , cho dù nàng uống rượu cũng không xảy ra gì nghiêm trọng a!” Cận Minh Kỳ xấu hổ nói , nhìn thẳng vào Cốc Tử Dung đang ở trong trạng thái say xỉn rúc vào lòng Cận Minh Lôi , trong lòng vẫn không cam tâm mới vừa bị sỉ nhục gọi là “tiểu đệ” , quyết tâm nhớ thật kỹ bộ dạng nàng say rượu để sau này cười nhạo nàng .
Kiều Kiếm Vâm nói : “Vương gia không cần lo lắng , rượu này tính ôn hoà , uống nhiều một chút cũng không sao , không đến mức hại thân , chỉ là sau khi ngấm rượu rất mạnh , chắc ngày mai Cốc cô nương tỉnh dậy nhất định sẽ khổ”
Nhiều năm ở chung , Kiều Kiếm Vân hiểu rõ thần sắc của Cận Minh Lôi tuy tức giận , nhưng thật ra là lo nhiều hơn bực . Có điều hắn cũng chưa từng thấy qua nữ nhân thú vị như thế , còn hảo sảng hơn nữ tử phương Bắc , hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài mềm mại kia của nàng .
“Hơn nữa này cực kỳ thích hợp cho nữ tử uống , Vương gia sợ gì , để cho Cốc cô nương chè chén một phen” Kiều Kiếm Vân tiếp tục nói.
“Nói rất hay” Cốc Tử Dung sau một hồi choáng váng , vừa đúng lúc nghe được câu cuối cùng này của Kiều Kiếm Vân , lập tức thốt lên khen ngoại , rồi đoạt lấy bình rượu trên bàn rót đầy một chén , sau đó giơ chén rượu lên hướng về Kiều Kiếm Vân nói : “Kiều Kiếm Vân , vì hai chữ ‘chè chén’ của ngươi , ta kính ngươi một ly.”
“Dung Nhi!” Cận Minh Lôi bất mãn gầm nhẹ một tiếng .
“Ngươi đừng làm ầm lên vậy chứ!” Cốc Tử Dung nũng nịu nói , lại lắc đầu nói “Bây giờ ta đã hiểu được vì sao cổ nhân lại vừa uống rượu vừa ngâm thơ , thậm chí tên Lý Bạch kia còn muốn nhảy xuống nước mò trăng nữa ! Thì ra rượu ngon dễ uống … Hức ! Uống xong còn có thể bay bay như tiên , cả người khoan khái …” Nàng vừa đổ rượu vừa nấc lẩm bẩm nói.
Kiều Kiếm Vân buồn cười giơ chén rượu , nhìn thấy Cốc Tử Dung lẩm bẩm một mình , dường như đã quên mất vừa nói muốn kính hắn một ly .
Cận Minh Lôi cuối cùng cũng không kìm chế được đoạt chén rượu trong tay Cốc Tử Dung , đặt lên bàn , một tay kéo nàng đứng dậy .
“Các ngươi từ từ dùng đi ! Ta đưa nàng về phòng trước.” Nói xong nắm chặt cánh tay , ôm Cốc Tử Dung đang giãy dụa không ngừng xoay người rời đi .
“A ! Ta nghĩ ra rồi” Cố Tử Dung đột nhiên kêu lên trong lòng Cận Minh Lôi “Kiều Kiếm Vân , ta nghĩ ra hai câu thơ rất thích hợp cho ngươi … Này ! Ngươi buông ra , để cho ta nói hết đã!” Nàng dùng sức giãy dụa .
Cận Minh Lôi không vui dừng bước quay người lại , gầm nhẹ với Cốc Tử Dung . “Nói mau !”
“Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, Tây xuất Dương Quan vô cố nhân**! Kiều Kiếm Vân , những lời này giống như đang nói như a ! Không sai chứ ! Câu thơ đã thuộc lâu như vậy rồi còn nghĩ ra , đủ để chứng minh … Này , này , ngươi đang làm gì vậy … a … Ta còn chưa nói xong đâu … Ngươi thổ phỉ a…”
Bóng lưng cùng tiếng chửi mắng nũng nịu đi xa dần . Kiều Kiến Vân thú vị nhìn lên bộ dạng hơi kinh ngạc há miệng của Cận Minh Kỳ .
“Cốc cô nương thật là một nữ tử kỳ lạ . Vương gia tìm được nàng ở đâu vậy ?”
Cận Minh Kỳ nhất thời hoàn hồn , liếc mắt trừng hắn một cái “Không phải là đại ca tìm được nàng , là nàng nhìn thấy bố cáo ta dán đến chuẩn bệnh , không ngờ thật sự chữa khỏi cho nương , trừ lần này ra , ngươi còn chưa được kiến qua bộ dạng giương nanh múa vuốt và công phu hại người của nàng đâu !”Hắn căm giận bất bình nói.
“Tính tình của nàng rất kém ?”
“Còn hơn cả kém , quả thực là đanh đá , bộ dạng như muốn leo lên đầu nam nhân , cũng chỉ có đại ca chịu được dạng người không chút ôn nhu đáng yêu nào như nàng . lần tới ngươi gặp lại nàng , khi nào chú ý nhìn , nếu không phải bộ dạng lạnh như băng , người lạ chớ tới gần , thì chính là mồm miệng lanh lợi muốn châm chọc người khác làm cho người ta xấu hổ vô cùng .” Cận Minh Kỳ phun hết nỗi khổ ra .
Ý cười trong mắt Kiều Kiếu Vân càng đậm . Xem ra cái người bị tổn hại đến xấu hổ vô cùng kia , chính là vị Cận thiếu gia đang nôn hết nỗi khổ bên cạnh đây.”
“Cốc cô nương là thị thiếp của Vương gia?”
“À ! cái này …” Cận Minh Kỳ nhất thời nghẹn lời “Hẳn là .. hắn là chưa tính là phải đi ! Đại ca chưa từng tuyên bố với người trong phủ là muốn thu nàng làm thiếp , nhưng mỗi ngày đại ca đều qua đêm ở Hướng Tinh tiểu lâu , điều này người trong phủ cũng biết , cho nên ta cũng khổng rõ là đại ca rốt cuộc đang có chủ ý gì , nhưng mà nàng đúng là nữ nhân của đại ca.”
Kiều Kiếm Vân nhất thời im lặng suy nghĩ cẩn thận lời Cận Minh Kỳ nói , tình hình không quá hiểu rõ như thế là có ý nghĩa gì . Nhưng qua quan sát của hắn tối hôm nay , Vương gia đúng là rất quan tâm đến Cốc cô nương , đã như vậy , tại sao Vương gia lại mặc cho cái loại tình huống mờ ám không rõ này tiếp tục , mà không cho Cốc cô nương một danh phận chính thức , ngược lại còn mặc cho lời đồn đại truyền khắp phủ chứ?