Bố Tôi Vỡ Nợ Bỏ Trốn - Chương 5
Hoàng Bình nghe tin tôi thi được hơn 600 điểm, lập tức hếch cằm, vênh váo đáp trả từng câu châm chọc trước đó:
“Nhìn đi! Ai bảo con bé nhà tôi đội sổ?”
“Điểm này đủ vào 985 đấy! Mấy người có biết 985 là gì không?”
“Con cái nhà ai mà giỏi bằng con tôi? Còn dám nói lấy chồng? Nhìn lại mình đi, béo như quả bóng lăn lông lốc kia kìa, giảm cân trước đi!”
Những người vừa mới cười nhạo tôi ban nãy, thoắt cái lại đổi giọng, thi nhau chúc mừng.
“Tôi đã bảo Dư Diệp được mà! Ai nói con gái không bằng con trai nào? A Bình, con gái bà đúng là nuôi đáng giá!”
“Sau này thành đạt, đừng quên quê nhà nhé!”
Thằng béo cũng lúng túng gãi đầu: “Ờ… tôi đi trước đây.”
Tiểu Trình nhịn không nổi, phì cười thành tiếng.
Trong những lời ghen tị pha lẫn ngưỡng mộ, Hoàng Bình cười rạng rỡ suốt cả ngày.
Cái tảng đá lớn trong lòng chúng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Hôm sau, Hoàng Bình vui vẻ nói sẽ nấu món ngon cho tôi và Tiểu Trình, bảo hôm nay sẽ tan làm sớm.
Hiếm hoi lắm tôi mới ngủ nướng đến tận trưa, rồi chợt nghe thấy tiếng huyên náo ngoài đường.
“Không xong rồi! Nhà máy cao su sập rồi, đè chết bao nhiêu người!”
Nhà máy cao su?
Mí mắt phải của tôi giật liên hồi.
Đó chính là nơi Hoàng Bình làm việc.
Tôi và Tiểu Trình nhìn nhau, sững sờ trong giây lát, sau đó hoảng hốt lao như điên ra ngoài.
Khi đến nơi, trước mắt chúng tôi chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát.
Tiếng kêu cứu, tiếng gào khóc vang khắp bốn phía.
Mới ngày hôm qua bầu trời vẫn xanh thẳm, mặt trời vẫn rực rỡ.
Vậy mà hôm nay, thảm họa đã ập đến.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tay chân lạnh toát.
Không thể nào…
Hoàng Bình không thể nào rời xa tôi như thế này được.
Tôi và Tiểu Trình điên cuồng bới từng viên gạch, từng tấm bê tông.
Toàn thân lấm lem bụi đất, tay bị cắt đến rỉ máu cũng không quan tâm.
Chỗ này không có.
Chỗ kia cũng không.
Hoàng Bình, dì đang ở đâu?
Mặt mũi chúng tôi đầy bùn đất, vết trầy xước chi chít trên da.
Lần lượt từng tia hy vọng vụt tắt.
Nhưng vẫn không tìm thấy bà ấy.
Cuối cùng, tôi ngã quỵ xuống đất, bật khóc nức nở.
Tôi còn bao nhiêu điều chưa kịp nói với bà ấy.
Tôi còn chưa nói rằng, tôi thực sự sẵn sàng để bà ấy tiêu tiền của tôi.
Tôi còn chưa nói rằng, đồ ăn bà ấy nấu ngon biết bao nhiêu.
Tôi còn chưa nói rằng, tôi thật sự, thật sự rất yêu bà ấy…
Tôi muốn nói biết bao.
“Mẹ… mẹ ơi… mẹ ở đâu…”
Tôi quỳ sụp xuống, khóc đến xé gan xé ruột.
14
Trong lòng tôi, Hoàng Bình từ lâu đã là mẹ của tôi.
Dù bà ấy lúc nào cũng mắng tôi.
Dù bà ấy luôn bảo sau này tôi phải trả lại tiền cho bà ấy.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu bà dành cho tôi.
Khi bà chạy vạy khắp nơi vì học phí của tôi.
Khi tôi bị bắt nạt, bà đứng chắn trước tôi.
Khi bà gắp từng miếng thịt vào bát tôi trong bữa cơm…
Sự ấm áp thầm lặng nhưng mãnh liệt ấy, đó chính là tình mẫu tử duy nhất trên đời mà tôi có.
“Dư Diệp!”
Giọng của Hoàng Bình đột nhiên vang lên từ phía sau tôi.
Bà ấy lo lắng quát lên:
“Cả hai đứa chạy đến đây làm gì? Nguy hiểm thế này, không cần mạng nữa hả?”
Tôi không thể tin vào mắt mình—
Hoàng Bình hoàn toàn không bị thương!
Tôi lao đến, nhào vào vòng tay bà ấy.
“Mẹ!”
Cả người bà ấy cứng đờ, tay chân không biết đặt đâu, rất lâu sau mới khẽ “ừm” một tiếng.
Hóa ra, hôm đó bà ấy đi chợ xa mua cá tươi để nấu món ngon cho tôi và Tiểu Trình.
Nhờ thế mà tránh được tai nạn kinh hoàng này.
Bà ấy lẩm bẩm rằng tôi là phúc tinh, nếu không, bà ấy chắc chắn không thoát khỏi kiếp nạn.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu gọi bà ấy là mẹ một cách rất tự nhiên.
Tiểu Trình cũng vậy.
Hoàng Bình cũng rất tự nhiên mà đáp lại.
Không ai nhắc đến chuyện này, nhưng những ánh mắt bối rối đã phản bội nội tâm của chúng tôi.
Khi đăng ký nguyện vọng đại học, tôi và Từ Bằng cùng thi vào Đại học G trong tỉnh.
Tôi vẫn nhớ, vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, cậu ta từng nói:
“Tớ chưa từng gặp cô gái nào như cậu.”
Nhạy cảm, kiên cường, nhưng lúc nào cũng tràn đầy ý chí tiến lên.
“Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng giành được tương lai mà mình mong muốn.”
Tôi chọn ngành luật—
Mơ ước trở thành một luật sư.
Bộ phim đầu tiên tôi xem là Legally Blonde (Luật sư tóc vàng).
Tôi nhớ câu thoại trong đó:
“Sức hút lớn nhất của một người phụ nữ, không phải vẻ đẹp, cũng không phải sự hy sinh vô bờ bến của tình mẫu tử, mà là sự mạnh mẽ trong giông bão và ý thức độc lập.”
“Lý trí trong tình yêu, giữ vững niềm tin với cuộc sống sau những đắng cay.”
“Hãy luôn tự tin vào chính mình.”
Tôi lấy câu nói ấy làm phương châm sống của mình.
Năm ba đại học, Từ Bằng tỏ tình với tôi.
Tôi không đồng ý ngay.
Tôi bảo cậu ta dạy tôi môn Toán cao cấp và Đại số tuyến tính.
Từ chàng trai non nớt ngày nào, cậu ta dần trưởng thành.
Lại một lần nữa, cậu ta bất lực lắc đầu:
“Tôi thật sự nợ cậu từ kiếp trước mà.”
Từ đó, cậu ta đi đâu cũng khoe:
“Vợ tôi là do tôi dạy kèm mà cưa đổ đấy.”
Chúng tôi sống như những cặp đôi bình thường, những ngày tháng bình thường.
Nhưng cái bình thường ấy, đã từng là giấc mơ xa vời của cô bé năm xưa—
Người từng phải loay hoay nấu cơm bằng cái nồi to hơn cả người mình.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào một hãng luật lớn, từng bước thăng tiến.
Những gian nan, áp lực mà tôi đã trải qua, chỉ mình tôi hiểu rõ.
Nhưng tôi luôn khắc ghi phương châm sống của mình, không lạc lối trên con đường đã chọn.
Năm tôi 28 tuổi, tôi thực sự đạt được mức thu nhập hàng triệu tệ mỗi năm.
Nhưng Hoàng Bình—người từng ngày ngày đòi tôi trả tiền—giờ đã không còn nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.
Thậm chí, khi tôi kết hôn, bà ấy tặng tôi chiếc vòng ngọc duy nhất mà bà mang theo từ nhà mẹ đẻ năm xưa.
Ngày nào bà cũng càm ràm bắt tôi tiết kiệm, nói rằng bà vẫn còn tiền.
Nhưng tôi mặc kệ, vẫn mua rất nhiều thứ tốt cho bà.
Tổ yến, áo khoác, dẫn bà đi làm tóc, đi chăm sóc da.
Tôi thực sự đã làm được—
Trả lại bà hàng trăm, hàng nghìn lần.
Nhưng đến giờ tôi mới nhận ra—
Tình yêu, không thể đong đếm bằng tiền.
Tiểu Trình cũng đã lập gia đình.
Nó có năng khiếu, lại siêng năng, chỉ vài ngày trước còn lái ô tô riêng đến đón chúng tôi đi ăn lẩu.
15
Cuộc sống ngày một tốt hơn.
Cho đến ngày trước khi tôi chuẩn bị nghỉ phép để cùng Hoàng Bình đi du lịch, hai kẻ không mời mà đến chặn ngay trước cửa văn phòng của tôi.
Nhìn bộ dạng bọn họ, chắc hẳn đã dò hỏi rất lâu mới tìm được đến đây.
Bố tôi ra tù rồi.
Râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch, trông bẩn thỉu, lôi thôi.
Bên cạnh ông ta, mẹ tôi cũng đi cùng.
Hai người họ đứng trong văn phòng xa hoa, ánh mắt tham lam quét khắp mọi ngóc ngách.
Những năm qua, mẹ tôi liên tục nhắn tin cho tôi.
Hết kể lể nỗi ân hận, hối lỗi, lại đến nước mắt ngắn dài.
Nhưng khi tôi phớt lờ, bà ta lại nổi trận lôi đình.
Sau đó, chờ một thời gian, bà ta lại dịu giọng quay lại tìm tôi.
Tôi biết—
Họ sống không tốt.
Giống như rêu xanh bám trên người tôi, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể giũ sạch.
Lúc này, họ kích động nắm lấy tay tôi.
“Bố biết mà! Con nhất định thành công rồi!”
“Văn phòng này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
“Bố không tính toán chuyện cũ nữa đâu.”
“Bố ngồi tù cũng coi như nhận trừng phạt rồi.”
“Bây giờ con định sắp xếp cho bố thế nào đây?”
Hoàng Bình nhíu mày, định gọi bảo vệ, bà ấy không muốn tôi dây dưa với họ.
Tôi lại giơ tay cản bà ấy, nhẹ giọng:
“Mẹ, mẹ ngồi qua một bên đi.”
Hoàng Bình hiện tại đã gần 50 tuổi, nhưng nhờ tôi chăm sóc ăn uống đầy đủ, thường xuyên đi làm đẹp, đứng cạnh bố mẹ ruột tôi, trông bà ấy còn trẻ hơn họ cả chục tuổi.
Mẹ tôi tức giận quát lên:
“Tao còn chưa chết! Mày gọi người khác là mẹ là có ý gì hả?!”
Bố tôi cũng đột nhiên nổi điên.
“Mày có nghĩa vụ phụng dưỡng bọn tao!
Không đưa cho bọn tao 3 triệu thì đừng mong bước ra khỏi đây!”
“Đi theo một người ngoài thì được gì? Nó coi mày như cây ATM, còn mày thì ngu ngốc đếm tiền hộ nó mà không hay biết!”
Tôi cười.
“Xin lỗi, tôi chỉ nhận Hoàng Bình là mẹ.”
“Tôi vui vẻ tiêu tiền cho bà ấy.”
“Tôi cam tâm tình nguyện.”
“Nghĩa vụ phụng dưỡng?”
“Ồ, hóa ra hai người cũng hiểu nghĩa vụ này à?”
“Vậy thì kiện ra tòa đi.”
“Cùng lắm mỗi tháng tôi chỉ phải chu cấp tám trăm, một nghìn tệ.”
“Còn những thứ khác thì luật pháp không thể can thiệp được đâu.”
“Tôi là dân chuyên nghiệp, có cần tôi biện hộ miễn phí cho hai người không?”
Bố mẹ tôi tức đến run môi, đứng ngay giữa văn phòng gào khóc ăn vạ.
“Bây giờ mày có quyền có thế rồi thì quên cả cội nguồn à?!”
“Không có bọn tao sinh mày, mày làm gì có ngày hôm nay?!”
Tôi chỉ nhếch môi cười lạnh:
“Làm loạn cũng vô ích.”
“Tốt nhất đừng bám lấy tôi nữa.”
“Chọc giận tôi cũng không có lợi cho hai người đâu.”
“Nếu không—”
“Tôi sẽ kiện hai người tội bỏ rơi con cái.”
“Đến lúc đó, đừng nói tiền chu cấp, ngay cả một xu cũng không có mà nhận.”
Tôi giang hai tay, nhún vai đầy thách thức:
“Cứ thử đi.”
Hoàng Bình bật cười, ánh mắt cong lên đầy thích thú:
“Cảm ơn hai người đã sinh ra một cô con gái tuyệt vời cho tôi.”
“Đúng là phúc phần của tôi.”
Bố mẹ tôi giận điên lên.
Bọn họ vẫn tiếp tục chửi bới, nhưng đã bị bảo vệ kéo ra ngoài.
Tôi thẳng thắn nói với họ—
“Những ngày tốt đẹp của tôi, không liên quan gì đến hai người cả.”
“Cứ đến một lần, bảo vệ sẽ đuổi một lần.”
Mẹ tôi cuối cùng cũng hiểu ra, trong tôi bà ta không có chút chỗ đứng nào.
Sắc mặt bà ta trở nên xám xịt, lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Trước khi bị kéo đi, bà ta nghẹn ngào nói nhỏ:
“Tiểu Diệp… mẹ xin lỗi.”
Tôi khoát tay:
“Không cần xin lỗi.”
“Muốn kiện thì cứ kiện, tôi chờ.”
Giống như cái cách họ đã vứt bỏ tôi năm tám tuổi.
Hôm nay, tôi cũng vứt bỏ họ—
Dứt khoát, không chút lưu tình.
16
Hoàng Bình đứng phía sau tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay bà ấy.
Thô ráp, nhưng ấm áp.
“Đi du lịch Hải Nam, đồ đạc đã sắp xếp xong hết chưa?”
“Đương nhiên rồi, đã bảo đặt chuyến bay sớm để tiết kiệm tiền, con lại cứ thích làm theo ý mình.”
Hoàng Bình lườm tôi, trách móc.
Bà cụ nhỏ này… lại còn lo tiết kiệm tiền cho tôi sao?
Tôi cố ý trêu bà, ghé sát tai bà thì thầm:
“Mẹ có biết bây giờ con kiếm được bao nhiêu không?”
Bà ấy nghiêm túc quay đầu lại, đáp lời:
“Không quan trọng con kiếm bao nhiêu.”
“Chỉ cần con khỏe mạnh, hạnh phúc là được.”
Tôi sững người.
Cảm giác chua xót, cay cay nơi sống mũi.
Ngay cả bố mẹ ruột cũng không thể nói được những lời như vậy với tôi.
Huống chi, mối quan hệ của tôi và Hoàng Bình vốn dĩ chẳng hề đơn giản.
Điều này chỉ có thể chứng minh—
Hoàng Bình thực sự là một người tốt, một người rất rất tốt.
Hai mươi năm bên nhau, chúng tôi đã sớm hòa làm một.
Không cần quan tâm chuyện đã qua, hay sự khác biệt máu mủ, chúng tôi đã là mẹ con, một lòng một dạ.
Tôi nghĩ, tôi đã từng rất bất hạnh.
Bất hạnh vì có những người cha, người mẹ như thế.
Nhưng tôi cũng nghĩ, mình rất may mắn.
Ông trời đã bù đắp cho tôi—
Một người mẹ yêu thương tôi bằng cả tấm lòng.
Một người em trai mà tôi có thể bảo vệ suốt đời.
Đón cơn gió biển mặn mòi, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Mùa đông năm 2004, thật sự rất lạnh.
Lạnh đến mức tôi như một cái xác không hồn, tưởng chừng chẳng còn gì để hy vọng.
Nhưng lúc này đây, nắm chặt lấy tay Hoàng Bình—
Tôi lại cảm thấy mùa đông năm nay ấm áp lạ thường.
Không hề lạnh chút nào.
(Hoàn.)
Very very nice story. I really love it .
Truyện hay vầy mà mn rate thấp thế